Mặt Hỏa Nhạ không chút thay đổi, tựa hồ không phát hiện ra khác thường
của cô, chính là giữa hai hàng lông mày, lặng yên nổi lên hai nếp nhăn:
“Cô Nguyễn, cô không nên quấy rầy thời gian làm việc của người khác, hy
vọng cô lần sau có thể chú ý một chút”
“Vâng” Rất khẽ, rất ngoan trả lời.
“Còn có, khi đi làm không nên ngẩn người”
“Vâng” Rất khẽ, rất ngoan trả lời.
“Buổi tối ở lại tăng ca”
“Vâng…… A!” Miên Miên ngoan ngoãn kinh ngạc ngẩng đầu, lời trong miệng
còn chưa nói ra, Hỏa Nhạ cũng đã xoay người rời đi, không lưu lại nửa
câu giải thích. =]]
Miên Miên nghẹn họng nhìn trân trối, cơ hồ
muốn phát điên, rất muốn xông lên phía trước ôm lấy đùi anh chất vấn:
“Rốt cuộc là vì sao vì sao vì sao! Dựa vào cái gì mà bắt nạt người ta
như vậy? Chẳng lẽ chỉ bằng bộ dạng anh so với người khác đẹp trai hơn
sao! Anh hôm nay không nói một được lý do tôi chết cũng sẽ không buông
chân của anh ra!”
Chẳng hiểu tại sao cô lại phải tăng ca. chẳng lẽ đúng là “Quân muốn thần chết, thần không thể không chết”?
Ô ô, người có chức quả nhiên rất hủ bại!
Nhưng mặc dù trong lòng có trăm ngàn điều không muốn, con cừu nhỏ vẫn
ngoan ngoãn tuân thủ ý chỉ của giám đốc đại nhân, khi các đồng nghiệp
hết giờ rời đi một đám, cô vẫn ngồi vững trên ghế của mình.
Đây cũng không phải là khuất phục dưới uy quyền của anh, chính là bản thân
quá mức yêu công việc hiện tại. Cô an ủi mình như thế.
Bóng đêm ngoài cửa sổ, dần dần u ám hơn, khi một đồng nghiệp cuối cùng vẻ mặt
thật có lỗi tắt máy chạy lấy người, Miên Miên ngẩng đầu nhìn kim đồng hồ treo tường chỉ hướng đúng bảy giờ.
Văn phòng rộng như vậy, chỉ còn lại có thân ảnh bé nhỏ trơ trọi.
Cảnh vật yên tĩnh cô độc, khiến cho Miên Miên lại bắt đầu đi vào cõi
thần tiên. Từ sau khi trận thi đấu kia kết thúc, cô bắt đầu nhiễm tật
xấu này. Cô chỉ cần nhắm mắt lại, ngọn lửa đỏ tía đầy trời lại tràn ra,
hình ảnh rực rỡ này, đã khắc thật sâu vào trong đầu cô, thật lâu không
tiêu tan.
Rốt cuộc Thượng Quan Ám Ảnh…… Hỏa Nhạ, anh vì sao
phải chọn cách làm như vậy? Rõ ràng bọn họ chỉ là vợ chồng trên danh
nghĩa, chỉ tồn tại quan hệ lợi dụng lẫn nhau, không phải sao? Vì sao, vì sao phải làm ra loại chuyện khiến người ta hiểu lầm này……
Hay
là nói, anh là muốn giữ lại một chút mạch máu cuối cùng cho đội ngũ, cho nên mới xả thân cứu giúp? Bởi vì đội ngũ chỉ cần có một người chưa
chết, cũng không thể coi là bị loại.
…… Là vì nguyên nhân này sao?
“Đúng, nhất định là đúng như vậy!” Miên Miên vỗ bàn, nhất thời có loại
cảm giác thông suốt, bừng tỉnh đại ngộ. Ưu sầu buồn khổ tích lũy mấy
ngày qua, trong khoảnh khắc tan thành mây khói.
“Hử? Như thế nào?” Một giọng nam dễ nghe đột nhiên vang lên bên tai cô.
Miên Miên kinh hách run lên, ngoái đầu nhìn lại thì thấy Hỏa Nhạ đứng ở phía sau mình, cô hoắc mắt lên, cố gắng không bị nước bọt sặc đến, gian nan phát ra tiếng: “Giám đốc, anh còn chưa về à”
“Việc của cô đều làm xong rồi sao?” Hỏa Nhạ thản nhiên liếc cô.
Miên Miên ra sức gật đầu, gật đầu rồi lại gật đầu.
“Ăn cơm chưa?”
Đáng thương lắc đầu, lắc đầu lại lắc đầu.
Hỏa Nhạ nhếch môi cười: “Vậy đi thôi, ăn cơm đi”
—— Trên thực tế, Miên Miên trực tiếp lý giải lời anh nói “Ăn cơm đi” là mời cô xuống cửa hàng Fastfood dưới lầu kia để khao cô vì tăng ca mà nỗ lực vất vả cần cù lao động. Cho nên khi cô đứng ở trước cửa một cửa
hàng trang hoàng lịch sự tao nhã, lộng lẫy rực rỡ, chỉ có thể ngẩng đầu
nhìn bốn chữ “Nhà hàng Quân Duyệt” ngẩn người.
Nếu như cô nhớ không lầm, nhà hàng này có vẻ rất nổi danh, cũng có vẻ rất đắt……
“Giám, giám đốc, chúng ta phải vào đó ăn sao?” Nhân viên bé nhỏ Miên
Miên hồi hộp không chắc chỉ hướng nhà hàng cách cửa hàng Fastfood có cảm giác vô cùng thân thiết bình dân cách đó không xa.
Hỏa Nhạ nhìn lại theo hướng cô chỉ, lại liếc nhìn cô một cái sau đó không phân trần lời nào cất bước đi vào nhà hàng.