Tiểu Lương ngồi ở một bên nghe vậy, trên trán toát ra mồ hôi lạnh, nghĩ
rằng Tổng thư ký ngài năm nay cũng gần ba mươi, “Tiểu Phương” có lẽ từ
bỏ đi……
Nhưng mà Miên Miên hay hiền lành nghe theo ý người
khác, nhu thuận nói: “Phương Phương, chị tìm em có chuyện gì không?” Cô
quả thật nghĩ không ra Trần Phương tìm mình có thể có chuyện gì, phòng
thư ký và bộ phận trang trí xưa nay không có gì mà đồng thời xuất hiện,
hai người bình thường cũng chỉ là biết sơ sơ.
Ý cười của Trần Phương trong suốt, khom người đối diện Miên Miên: “Miên Miên, đồng ý giúp tôi một việc không?”
Trên mặt Trần Phương đột nhiên lộ ra nụ cười thần bí khó lường, giọng
điều mềm nhẹ hòa hoãn: “Chúng ta cùng công ty khác liên hợp tổ chức một
hoạt động đặc biệt ý nghĩa, bây giờ số lượng nữ không đủ, cô có đồng ý
tham gia không?”
Trong lòng Miên Miên ra sức cảnh báo, nhưng
vẫn lễ phép tính bàn bạc: “Việc đó…… Là loại hình hoạt động gì?” Chắc sẽ không phải là ——
Quả nhiên, Trần Phương “Hắc hắc” cười, nói:
“Thật ra chính là bữa tiệc quan hệ hữu nghị bình thường giữa nam nữ.
Chúng ta cùng “Trung Thiên” hẹn ba nam ba nữ tới, thế nhưng Lâm Tử tạm
thời có việc không đi được, cho nên……” Chị ta nhún nhún vai, sau đó tiếp tục cười nói, “Tôi đã len lén tra xét qua “hàng”, nam sĩ lần này đến
đều rất ưu tú nha!” Chị ta nói xong đưa mắt ra hiệu với Miên Miên.
Miên Miên nghe xong bắt đầu cảm thấy cuộc đời mình thật giống như chén
trà, về nhà bị mẹ buộc đi xem mắt, ở trong công ty cũng bị đồng nghiệp
kéo đi quan hệ hữu nghị…… Hay mình đến giờ vẫn độc thân, là chuyện tạo
nghiệp chướng?
Nhưng mà, cô thật sự không phải rất muốn đi mà.
Miên Miên nhìn biểu tình tha thiết chờ mong của Trần Phương, nói quanh
co đã lâu cũng không tìm ra từ thoái thác.
Trần Phương không hổ xuất thân là thư ký, công lực quan sát sắc mặt là hạng nhất, chị ta lập tức liền nhìn ra Miên Miên không tình nguyện, vì thế thay đổi sách
lược, thở dài một hơi thật sâu: “Miên Miên……”
Trong lòng Miên Miên máy động, cẩn thận nói: “Làm sao vậy?”
“Miên Miên, chẳng lẽ cô lại không đồng ý giúp tôi sao?” Trần Phương ảm
đạm rũ mắt xuống, vẻ mặt tươi tắn đã mất đi nhan sắc, “Tôi…… Thật sự rất muốn đến lần gặp gỡ này, gặp được người thích hợp của mình. Aizzz……
Nghe bên “Trung Thiên” nói lần này đều là người không tồi, tôi vốn dĩ
còn ôm kỳ vọng rất lớn, nhưng mà…… Quả nhiên, tôi vẫn không có loại vận
khí này” Chị ta mím môi tự giễu.
Xuất ra khổ nhục kế, con cừu
nhỏ quả nhiên trúng chiêu: “Ừm…… Nhưng mà” Tuy rằng vẫn là có chút thấp
thỏm, nhưng rõ ràng có dấu hiệu dao động, “Em không có kinh nghiệm tham
gia loại gặp mặt này, em sẽ không biết nói gì”
Sắc mặt Trần
Phương nhất thời chuyển sang trạng thái khác, sự u ám ban đầu thoáng cái đã hết sạch: “Ha ha, đứa ngốc, cũng không phải đi đàm phán, nghĩ nhiều
như vậy làm gì. Tóm lại đến lúc đó cô ngồi ở chỗ nào đó ăn cơm thì tốt
rồi, cái gì cũng không cần nói!”
Trần Phương gật gật đầu thật mạnh, dùng động tác trả lời: Đúng vậy!
“Vậy được rồi” Miên Miên bất đắc dĩ đồng ý. Trong lòng cũng nghĩ: Không biết chi phí cơm có áp dụng chế độ AA hay không?
“Tôi chỉ biết nói rằng Miên Miên cô tốt nhất!” Trần Phương hóa thân làm cô gái hoài xuân, gửi cho Miên Miên một cái hôn gió, sau đó dưới ánh
mắt kinh hãi của Tiểu Lương nói, “Cứ định như vậy. Sáu giờ tan ca tập
hợp ở cổng chính, Tiểu Lý lái xe đưa chúng ta đi. Nhớ rõ đến đúng giờ
nha!”
Đợi sau khi Trần Phương vui mừng phấn chấn rời đi, Miên
Miên thầm thở dài một hơi. Quên đi, coi như chỉ phải đi ăn giúp, đến lúc đó mình cái gì cũng không nói, chỉ lo cúi đầu ăn cơm là được.
Thời gian tan tầm rất nhanh đã đến, Miên Miên cũng không dám chậm chạp,
thu dọn xong mọi thứ thì ra cổng chính công ty. Nhìn về phía ngoài cổng
chính, nơi đó sớm đứng vài vị nam nữ, tốp năm tốp ba vây quanh một chiếc xe màu trắng vẫy tay ra hiệu với cô.
Miên Miên ngạc nhiên nhìn chăm chú mấy người mặc trang phục cắt may nổi bật kia, nữ đồng nghiệp
xinh đẹp động lòng người, trái lại mình: Quần bò, áo dài tay màu hồng
nhạt, không phấn trang điểm, không nổi bật. Nhất thời cảm thấy mình thật sự là rất bất kính.
“Miên Miên, nhanh chút, người bên kia sắp đến rồi” Trần Phương dương giọng thúc giục.
Miên Miên bước nhanh hơn đi tới trước mặt bọn họ, rũ mắt nhìn một chiếc xe màu trắng bên cạnh, đột nhiên nghĩ đến một vấn đề: “Chúng ta sáu
người, một chiếc xe, ngồi như thế nào?”
Một chiếc xe màu bạc đúng lúc dừng trước mặt cô, không tiếng động trả lời vấn đề này.
“A, thì ra còn có một chiếc xe” Miên Miên cười khẽ nói, không có bao
nhiêu suy nghĩ liền vươn tay mở cửa xe, nhưng cửa xe còn chưa chạm vào,
lại đột nhiên bị người ta đẩy đi, khiến cô lảo đảo lui về phía sau mấy
bước. Chờ sau khi đứng vững cô còn mờ mịt không kịp xoay sở không rõ đã
xảy ra chuyện gì, liền nhìn thấy Trần Phương cầm đầu ba nữ đồng nghiệp
đã bình yên ngồi trên chiếc xe màu bạc.
Hả? Mọi người đây là
làm sao vậy, thật sự gấp như thế sao? Miên Miên kinh ngạc trừng mắt nhìn bên trong xe, lại bỗng nhiên phát giác xe này có điểm nhìn quen mắt……
Cửa kính xe chậm rãi hạ xuống, bên trong xe hiện ra gương mặt tuấn mỹ
nam tính. Anh nâng mắt nhìn Miên Miên, lạnh nhạt nói: “Rất xin lỗi, xe
chật rồi”
Lúc này không cần ngoại lực tác dụng, Miên Miên tự
động lảo đảo vài bước. Cô trợn to hai tròng mắt kinh ngạc, gần như là
hoảng sợ hô nhỏ với người đàn ông kia: “Giám đốc! Anh…… Anh đến giúp đỡ
người khác sao?” Lại tự hạ thấp địa vị của mình như vậy?
Còn
không đợi Hỏa Nhạ đáp lại, Trần Phương ngồi ở ghế tay lái phụ liền giành trước trả lời: “Không phải, giám đốc cũng là một trong những thành viên quan hệ hữu nghị, ha ha, chấn động không? Đừng nói cả cô, tôi lúc ấy
cũng chấn động! Được rồi, bây giờ chúng ta là bảy người, theo khí thế,
nhân số đè chết đối phương, ha ha. Chúng tỷ muội, đêm nay phải cố lên
nha! Mê hoặc những người đàn ông của “Trung Thiên” người người đều đến
thần hồn điên đảo!”
Chúng mỹ nữ vội vàng nói phụ họa, trên thực tế trong lòng đều đang oán thầm: Chúng tôi cố mê hoặc bọn họ đến thần
hồn điên đảo, để cho cô nhân cơ hội tiếp cận giám đốc sao? Xí…… Nghĩ
rằng bọn họ là lũ ngốc sao.
Bạn gái mua nhẫn với người đàn ông
thần bí, bạn trai ngang nhiên tham gia gặp gỡ quan hệ hữu nghị, Miên
Miên cảm thấy, thế giới này thật sự là rất loạn rất phức tạp. Cô có điểm choáng váng đầu dễ nhận thấy sắc mặt không tốt ngồi trên xe Tiểu Lý,
sau đó hai chiếc xe một trước một sau xuất phát hướng về mục đích.
Địa điểm gặp gỡ là nhà hàng ăn của người Việt ở trung tâm thành phố.
Khi Hỏa Nhạ thần sắc tự nhiên xuất hiện trước mắt chúng nữ, tâm hồn
thiếu nữ trong nháy mắt đã say men. Đồng thời, nhóm nam sĩ đang ngồi
sinh ra cảm giác nguy cơ mãnh liệt, trên mặt hoặc ít hoặc nhiều đều có
phần ngưng trọng.
Miên Miên không phải nam sĩ, nhưng vẻ mặt
cũng ngưng trọng, bởi vì khi cô tùy ý tìm một chỗ ngồi để ngồi xuống,
phát giác người thu hút tầm mắt của những người khác lại ngồi xuống chỗ
cô, hai người cách xa nhau không đến hai mươi centimet, những tia sáng
mãnh liệt không ngừng phóng lại đây, làm cho cô cảm thấy đầu choáng mắt
hoa, lại cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ.