Cừu Cừu, Anh Yêu Em

Chương 85



Nếu ánh mắt có thể giết người, Miên Miên cảm thấy mình lúc này ít nhất đã chết mấy chục lần.

Sau đó trò chơi vấn đáp tiếp tục tiến hành không nóng không ấm, ở bề ngoài là gió êm sóng lặng, mọi thứ vẫn như thường, chỉ có Miên Miên biết dưới sự yên bình này, kết quả vẫn tiềm ẩn sóng dữ cuộn trào. Cô lo lắng đề phòng vùi đầu đau khổ ăn để tránh né những ánh mắt sắc bén, thế nhưng dưới áp lực tâm lý nặng nề, vốn dĩ những món ngon sắc hương vẹn toàn, giờ phút này lại trở nên khó khăn như ăn phải sáp nến, mùi vị nhạt nhẽo.

Khoảng thời gian này bắt đầu biến gian nan. Miên Miên dần dần bắt đầu có ý muốn đi, lại khổ sở không có cớ.

Vào lúc này, trời xanh như là nghe được tiếng kêu gọi của cô, di động trong tay cô truyền đến tiếng rung chấn động. Khi cô lấy ra nhìn, là dự báo thời tiết. Nhưng mà cô sao lại bỏ qua cho cơ hội này, lập tức ngẩng đầu, ngập ngừng nói với đoàn người: “Tôi…… Tôi có việc, phải đi trước. Mọi người cứ từ từ ăn nhé” Nói xong, cô miễn cưỡng hé ra một nụ cười, không chút do dự đứng lên.

Nhưng cô vừa mới đi ra không được vài bước, giọng nói lạnh như băng của Trần Phương truyền đến từ phía sau —— “Cô cứ đi như vậy?”

“Hả?” Cô ngạc nhiên quay đầu, sững sờ nhìn sắc mặt âm u của Trần Phương.

Trần Phương không ngẩng đầu, chị ta rũ mắt nhìn chiếc cốc trên mặt bàn, thìa trong tay thong thả quấy trà sữa theo quy luật, phát ra tiếng va chạm leng keng: “Phí tiền cơm gặp gỡ của chúng ta là 85 tệ mỗi người, cô không phải không biết chứ?”

Lời vừa nói ra, toàn hiện trường lặng ngắt như tờ.

Miên Miên bỗng nhiên trợn to hai mắt. Cô thật sự không biết mà…… Nhưng loại chuyện này, đều không phải sau này giải quyết sao? Dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, cô mặt đỏ tai hồng lấy ví trong túi xách ra, nhưng mà ngón tay hoảng loạn cũng không nghe sai khiến làm khăn tay, gương trang điểm rơi xuống đất, cô vội vàng khom người nhặt, vô cùng chật vật.

Thật ra Trần Phương cũng không phải là người chanh chua, chỉ là sau khi tranh đấu gay gắt với mỹ nữ tóc xoăn, cùng với thất bại đến từ Hỏa Nhạ, còn có chuyện Miên Miên không biết thức thời, sự không thuận lợi và đả kích liên tiếp này, khiến cho tâm tình chị ta xấu đến cực điểm. Lửa giận hừng hực không có chỗ trút ra, đành phải lấy con cừu nhỏ yếu nhất ở hiện trường kia làm thực nghiệm.

Nhưng chị ta không biết, sau mỗi một con cừu nhỏ thiện lương, nhất định có một con sói xám tâm cơ thâm trầm luôn luôn trông coi.

Một bàn tay đẹp thon dài đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt mọi người, cũng ném hai tờ tiền màu đỏ không nhẹ không nặng lên trên bàn cơm —— Hỏa Nhạ chậm rãi đứng lên, tia sáng sắc bén trong con ngươi đen lóe ra, khuôn mặt tuấn tú không chút thay đổi nhìn Trần Phương một hồi, cuối cùng, khóe miệng lộ ra một nụ cười không có độ ấm: “Đây là phí tiền cơm của tôi và cô ấy. Cám ơn tổng thư ký Trần tổ chức hoạt động có ý nghĩa như vậy. Mọi người cứ từ từ ăn, chúng tôi đi trước”

Một câu “Mọi người”, cộng thêm một câu “Chúng tôi”, khiến mặt Trần Phương biến từ xanh đến đỏ, ngón tay cầm thìa đã không chịu khống chế run nhè nhẹ.

“Đi thôi” Hỏa Nhạ đi qua người Miên Miên.

Miên Miên nắm chặt túi xách, sau khi thấp thỏm nhìn bọn họ một cái, lại vội vàng xoay người đuổi theo bóng dáng Hỏa Nhạ.

Mãi cho đến khi hai người đi ra khỏi cửa chính, ngồi trên xe, Hỏa Nhạ cũng không nói một câu. Miên Miên vài lần há miệng muốn nói, nhưng khi hai mắt chạm vào ánh mắt nhìn không nhìn ra nông sâu của anh, lời muốn nói lại tự động nuốt trở lại trong bụng.

Không khí chẳng hiểu tại sao nặng nề áp lực. Miên Miên nhịn không được liếc mắt nhìn anh, sườn mặt đẹp trai giấu cảm xúc rất sâu, cô nhìn không ra.

Xe màu bạc ổn định chạy trên đường. Cảnh đêm rực rỡ ngoài cửa kính, thời gian ban đêm, tất cả các màu sắc đều trôi qua như nước, không hề quay đầu. Miên Miên nhìn ngoài cửa kính, cảnh tượng bên ngoài tựa như một vài bức tranh trầm mặc, đối diện với cô, lại nhìn nhau không nói gì.

Bên trong xe, dần dần chìm trong im lặng.

Mười phút sau, Miên Miên rốt cục chịu không nổi loại áp lực không nguyên cớ này, giọng nói khàn khàn dịu dàng phá vỡ sự trầm mặc trong xe khiến người ta hít thở không thông: “Kia…… Việc kia! Tôi thiếu chút nữa đã quên, giám đốc, tôi cần phải trả lại anh 100 tệ mới đúng” Nói xong tay nhỏ bé liền bắt đầu mò mẫm trong túi.

“Cô vì sao phải đồng ý?” Hỏa Nhạ đột nhiên mở miệng.

Miên Miên dừng động tác, nghi hoặc ngẩng đầu nhìn anh. Đồng ý cái gì?

Hỏa Nhạ vẫn chuyên chú chăm chú nhìn phía trước như cũ, nói: “Quan hệ hữu nghị”

Cô giật mình, thấp giọng nói: “Bởi vì Trần Phương chị ta nói ——”

“Cô Nguyễn” Hỏa Nhạ không chút khách khí cắt ngang lời cô, “Loại lời mời nào nên tham dự, loại lời mời nào không nên tham dự, cô còn không biết sao?”

Cô kinh ngạc, miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch, tim đập mạnh và loạn nhịp nhìn anh, lại nói không ra một câu. Cô sâu sắc cảm giác được giọng nói bình tĩnh của anh tựa hồ ẩn chứa một chút ẩn nhẫn…… Tức giận?

Nhưng mà, vì sao?

Trong lòng không ngừng kinh hoàng nảy lên một chút bối rối: Chẳng lẽ anh ta đã……

Không, không có khả năng. Anh ta không có cách nào có thể biết thân phận của mình, cô cũng không để lại sơ hở gì. Những lời này của anh ta hẳn chỉ là đơn thuần chỉ về chuyện quan hệ hữu nghị này.

Đúng, không thể tự gây lộn xộn trận tuyến.

Cô hít một hơi thật sâu, ý đồ bình ổn nỗi lòng phập phồng không ngừng, sau khi tâm niệm trằn trọc, mắt hạnh trợn lên, đột nhiên xoay người nhìn về phía Hỏa Nhạ bên cạnh, khẽ kêu: “Nhưng mà —— Giám đốc không phải cũng thế sao? Anh cũng tham gia buổi gặp mặt này, theo ý kiến của tôi, cũng vô cùng thỏa đáng”

Anh liếc cô một cái.

Miên Miên nắm chặt túi xách trong tay, dũng cảm nhìn hai mắt anh, lời nói ra, âm vang hùng hồn: “Anh nếu…… đã có chị Sở hoa mỹ như vậy, sẽ không nên tham gia kiểu gặp gỡ này chứ. Chẳng lẽ anh cũng không có loại tự giác này sao?”

Nghe thấy cô chỉ trích như vậy, con ngươi đen gặp sóng gió không sợ hãi của Hỏa Nhạ hiếm khi thấy có một tia ngoài ý muốn hiện lên, tia sáng trong con ngươi lập lòe, ánh mắt dần dần hiện ra vẻ đã hiểu. Nhưng điều này cũng chỉ là chuyện trong nháy mắt, rất nhanh, con ngươi đen lại trở về tư thái trầm tĩnh.

Một lát sau, hơi thở lạnh như băng trên người Hỏa Nhạ chậm rãi rút đi, bầu không khí cứng nhắc lạnh lẽo trong xe bắt đầu trở nên nhu hòa ấm áp.

Anh nắm tay lái, hai mắt chuyên chú nhìn đường, đôi môi nhếch lên độ cong thoải mái, nhưng vẫn im lặng không nói, không biết đang suy tư cái gì.

Hừ, nói không ra lời đi? Cô trừng mắt nhìn anh một cái, cho rằng biểu hiện trầm mặc của anh là á khẩu không trả lời được.

Xe chạy đến nhà trọ, Miên Miên mở cửa xe nói: “Giám đốc, cám ơn anh đưa tôi về. Ngủ ngon” Tuy rằng bất mãn với hành vi tác phong của anh, nhưng lễ tiết cơ bản cô vẫn phải có.

Cô vừa định chui ra ngoài xe, giọng nói của Hỏa Nhạ đột nhiên truyền đến từ phía sau:

“Cô Nguyễn, cô hình như còn nợ tôi tiền”

Cô kinh ngạc quay đầu, nháy mắt mấy cái, cúi đầu mở khóa kéo túi xách: “Oh, đúng vậy, tiền cơm vừa rồi tôi đã quên trả lại anh” Vừa rồi cho rằng anh sẽ không cần, thật là. Cô rầu rĩ thầm nghĩ.

“Tiền thì quá tầm thường rồi” Hỏa Nhạ chuyển mắt, dừng ở khuôn mặt nhỏ nhắn của cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.