“Điều kiện chỗ này thật tốt.” Giang Hằng đánh giá trong cửa hàng, cười nói. Vào lúc này mặc dù đã ít khách, nhưng cũng chỉ tương đối mà thôi, vẫn còn rất nhiều người tới mua mang về, vậy nên trong cửa hàng không có cảm giác vắng vẻ.
Mẫn Thiều Kỳ nhìn qua quầy bánh khắp trống, trong lòng có chút thỏa mãn.
“Lát nữa tôi cho cậu một tấm thẻ miễn phí, sau này cậu đến ăn thì hoàn toàn miễn phí.” Mẫn Thiều Kỳ nói. Chuyện này cậu đã tính toàn cả rồi, Giang Hằng là bạn của cậu, cậu không thể nào lấy tiền của bạn được.
“Vậy sao được?” Giang Hằng vội lắc đầu. “Anh mở cửa hàng buôn bán, vả lại tôi cũng không phải không kiếm được tiền, không cần miễn phí cho tôi đâu, nếu không tôi không tới nữa đâu đấy.”
“Nhưng với quan hệ của chúng ta tôi lấy tiền của cậu cũng kỳ quá.” Mẫn Thiều Kỳ nói.
“Tôi làm bạn anh sao có thể chiếm hời của anh được chứ.” Giang Hằng cũng có lý lẽ của riêng mình, “Thế này đi, anh có thẻ giảm giá không? Cho tôi một cái, như vậy là anh cũng cho tôi chút lời mà tôi cũng không tính là chiếm hời của anh, được chưa nào?” Cậu hiểu rằng giữa bạn bè với cậu có vài thứ không nhất thiết phải tính toán với nhau, cũng giống như khi cậu và Mẫn Thiều Kỳ ra ngoài ăn cơm, ai mời nhiều một bữa ít một bữa cũng không cần để ý, nhưng đây là việc làm ăn của Mẫn Thiều Kỳ, cậu là một người bạn cũng nên thể hiện sự ủng hộ của mình, mà không phải chiếm hời để ăn đồ trong cửa hàng.
Mẫn Thiều Kỳ nghĩ một chút, không thể nào gì khác mà gật đầu nói: “Được rồi, tôi cho cậu một tấm thẻ giảm giá 50%, không cho cãi tôi nữa.” Cửa hàng cũng áp dụng chế độ hội viên, hội viên với giá trị khác nhau thì chiết khấu cũng khác nhau, nhưng cao nhất cũng chỉ là giảm 15% mà thôi, nhưng thẻ này cậu đứng sau bố trí mở thẻ, vậy nên muốn bao nhiêu phần trăm thì là bấy nhiêu.
Giang Hằng không tranh cãi với cậu nữa, mỉm cười gật đầu, tiếp tục ăn.
Mẫn Thiều Kỳ gọi cửa hàng trưởng tới, bảo anh ta làm một thẻ hội viên giảm giá 50%.
Cửa hàng trưởng cười đáp lời đi về phía quầy thu ngân, định đợi khách gọi món thanh toán xong thì mở thẻ.
Cửa hàng trưởng này thật ra chính là cửa hàng trưởng trước đó, sau khi Mẫn Thiều Kỳ tiếp nhận không bỏ đi chức vụ này, thứ nhất là vì cậu không thể lúc nào cũng ở cửa hàng được, Cố Ngạo cũng không cho phép, thứ hai có cửa hàng trưởng phụ trách các việc như đóng cửa mở cửa, phân chia ca làm, cậu cũng tiếp kiệm được rất nhiều công sức. So với việc đứng kinh doanh thì cậu thích làm bánh sau bếp hơn.
Tối nay Giang Hằng không phải diễn, cũng cần quá vội, toàn thân thoạt nhìn vô cùng thoải mái.
Không lâu xong, trợ lý kết thúc công việc ngày hôm nay tới nói với Mẫn Thiều Kỳ rằng bánh mỳ đã nướng xong rồi, anh ta đã đặt trên quầy để nguội.
Mẫn Thiều Kỳ cảm ơn anh ra sau đó bảo cửa hàng trưởng đóng gói cho anh ta một phần bánh ngọt mang về. Đây là đãi ngộ đặc biệt của ngày hôm nay dành cho tất cả nhân viên, bởi vì là ngày đầu tiên mở bán, thời gian tan làm của sau bếp muộn hơn so với dự tính, người trợ lý này còn về muộn hơn hai người còn lại.
Sau khi trợ lý rời đi, Mẫn Thiều Kỳ nói với Giang Hằng: “Lát nữa chúng ta ra sau bếp ăn nhé, chỗ đó không có ai.”
“Được.” Giang Hằng cười gật đầu.
Lời Giang Hằng vừa dứt, Mẫn Thiều Kỳ liền thấy Ngu Dịch ôm một bó hoa đi vào cửa.
Ngu Dịch không nói hôm nay sẽ tới, vậy nên Cố Ngạo cũng không đặc biệt ở lại đợi hắn.
Mẫn Thiều Kỳ nhanh chóng đứng dậy đi tới, Giang Hằng lại không động đậy chỉ nhìn Ngu Dịch từ phía xa.
“Ngu thiếu, sao tới mà không gọi điện trước, Cố Ngạo với Mạnh Chương vừa đi mất rồi.” Mẫn Thiều Kỳ nói: “Để tôi gọi điện bảo họ về.”
“Không cần đâu.” Ngu Dịch vội ngăn cậu lại, nói: “Tôi tiện đường ghé qua xem thôi, chúc mừng khai trương.” Nói rồi Ngu Dịch đưa bó hoa cho Mẫn Thiều Kỳ.
Mẫn Thiều Kỳ mỉm cười nhận lấy, thật ra ngày hôm nay Ngu Dịch và Ngu Tiêu đều gửi lãng hoa tới.
“Ngu thiếu từ đâu tới đây?” Mẫn Thiều Kỳ đánh giá Ngu Dịch một lượt, cách ăn mặc ngày hôm nay của Ngu Dịch không giống như mọi khi, mặc âu phục đi giày da, dường như là dáng vẻ vừa tan làm.
Ngu Dịch cười nói: “Từ công ty tới.” Thật ra hắn tới đây cũng chỉ là quyết định trong phút chốc mà thôi, vì Cố Ngạo gọi điện thoại cho hắn nói rằng Giang Hằng đang ở dây, vậy nên hắn mới tới. Hai tuần tới hắn phải đi công tác ở ngoài, một khoảng thời gian rất dài sẽ không gặp được Giang Hằng.
Mẫn Thiều Kỳ có hơi bất ngờ, nghĩ thầm: Ngu thiếu thế này là biết phấn đấu rồi à?
Nhưng cũng chỉ nghĩ vậy thôi, Mẫn Thiều Kỳ không hỏi.
“Ngu thiếu hẳn là chưa ăn tối đâu nhỉ? Tí nữa tôi làm sandwich, có muốn ở lại ăn chút không?” Mẫn Thiều Kỳ hỏi, Cố Ngạo không ở đây, cậu đương nhiên phải tiếp đãi Ngu Dịch thật tốt.
Ngu Dịch suy nghĩ một chút rồi gật đầu nói: “Được.”
Mẫn Thiều Kỳ đoán có lẽ là vì Giang Hằng ở đây nên Ngu Dịch mới đồng ý ở lại ăn tối. Nếu không để Ngu Dịch ăn tối bằng sandwich, quả thực cũng hơi tội đại thiếu ra này.
Bảo phục vụ chuẩn bị cà phê cho Ngu Dịch, Mẫn Thiều Kỳ dẫn Ngu Dịch về phía chỗ ngồi của họ, nhường chỗ của mình cho Ngu Dịch rồi sau đó kéo thêm ghế để ngồi.
“Ngu thiếu.” Giang Hằng chào một tiếng.
Ngu Dịch cười gật đầu, nói: “Ngày mai tôi bắt đầu đi công tác rồi, hai tuần tới sẽ không đến, cậu hát xong thì về sớm chút nhé. Giờ trời nóng lên rồi, người ra ngoài ăn đêm nhiều, cũng nhiều người say rượu lắm, nhớ phải chú ý an toàn nhé.”
Giang Hằng có hơi sửng sốt, sau đó liền gật gật đầu, nói: “Tôi biết rồi.”
Thấy cậu ngoan ngoãn đáp lại, nụ cười của Ngu Dịch càng thêm đậm
Mẫn Thiều Kỳ hỏi: “Ngu thiếu sao đột nhiên lại đi công tác?” Trước kia Ngu Dịch đúng là có chức nhưng để đó, căn bản không làm việc, đột nhiên phải đi công tác, dáng vẻ như đang làm việc nghiêm chỉnh, khiến Mẫn Thiều Kỳ không nhịn được không hỏi thêm một câu.
Ngu Dịch cười, nói: “Tôi bắt đầu giúp việc gia đình, nhưng cũng là bắt đầu học lại từ đâu, việc đi công tác nho nhỏ thế này cũng không thể cứ để chị tôi đi mãi được, dù sao tôi cũng không có việc gì thế là đi thay chị tôi.”
Nghe hắn nói như vậy, Mẫn Thiều Kỳ xác định Ngu Dịch thật sự có tiến bộ rồi, đây quả thật là vô cùng hiếm thấy. Cậu không biết có phải là sau khi Cố Ngạo đã truyền đạt lại những lời Giang Hằng nói cho Ngu Dịch bắt đầu có tác dụng hay không, khiến Ngu Dịch bắt đầu thay đổi dần dần. Dù sao cho dù có phải hay không thì đều tốt cả thôi, Ngu Dịch bắt đầu gánh vác tránh nhiệm của chính hắn, chung quy lại cũng là một sự thay đổi tốt đẹp. Chỉ hy vọng đừng là nhiệt huyết nhất thời.
“Chị Ngu chắc là vui lắm.” Mẫn Thiều Kỳ cười nói.
“Ừ, chị tôi giờ ngày nào cũng khen tôi ngất trời, sợ tôi làm được vài ngày lại bỏ ngang.” Ngu Dịch cười nói. Thật ra người vui không chỉ có chị hắn mà còn có cả ba mẹ hắn, qua khoảng thời gian này, hắn mới phán hiện mình trước kia khiến người nhà lo lắng đến nhường nào, dù cho không làm chuyện gì quá đáng, nhưng người nhà cũng vẫn sẽ lo lắng cho tương lai của hắn.
Nói về chuyện gần đây của Ngu Dịch xong, Ngu Dịch lại hỏi tình hình buôn bán ngày hôm nay. Nói chuyện một lúc, Mẫn Thiều Kỳ thấy thời gian cũng hòm hòm rồi liền đúng dậy ra sau bếp làm sandwich.
Vốn dĩ cậu muốn dẫn Giang Hằng đi cùng, đến lúc đó ăn luôn ở bếp, nhưng hiện tại Ngu Dịch tới cậu không thể kéo Ngu thiếu tới phòng bếp để ăn được, vậy nên vẫn nên là cậu làm xong rồi bê ra thì hơn.
Đến khi cậu bê sandwich đã làm xong đi ra, liền cảm nhận được rõ ràng rằng bầu không khí giữa Giang Hằng và Ngu Dịch có hơi vi diệu.
Khuôn mặt Giang Hằng ửng đỏ, cúi đầu uống cà phê. Ngu Dịch thì cười nhẹ nhìn cậu ấy, sự yêu thích trong ánh mắt không hề che dấu chút nào.
Mẫn Thiều Kỳ đoán có thể Ngu Dịch nhân lúc cậu đi làm sandwich đã nói gì đó với Giang Hằng, nhưng nhìn bầu không khí giữa hai nữa không có chút gì là không vui vẻ cả. Mà vào lúc này, cậu nên giả bộ là chưa nhìn ra gì cả. Đây là chuyện của Giang Hằng và Ngu Dịch, cậu có thể hỏi, thế nhưng không phải lúc này. Cậu tin rằng Giang Hằng có cách nghĩ riêng của mình, cũng tin rằng Ngu Dịch đang cố gắng để thay đổi. Còn đến cuối cùng bọn họ có thể đi tới đâu thì phải xem chính họ thế nào. Chỉ cần Ngu Dịch không còn chơi bời lêu lổng nữa, trở thành một người đàn ông có trách nhiệm, Mẫn Thiều Kỳ vẫn bằng lòng chúc phúc cho hắn và Giang Hằng.
Ăn xong bữa tối đơn giản, Ngu Dịch chủ động đề nghị đưa hai người về. Thật ra hắn muốn đưa Giang Hằng về, nhưng lại sợ Giang Hằng từ chối, vậy nên mới kéo thêm Mẫn Thiều Kỳ, như vậy thì Giang Hằng sẽ không tiện từ chối nữa.
Cố Ngạo vốn định ăn cơm xong quay về đón Mẫn Thiều Kỳ, ngày hôm hai hai người chỉ đi một xe. Nhưng Mẫn Thiều Kỳ lại gọi cho anh bảo rằng Ngu Dịch sẽ đưa cậu về, Cố Ngạo có lẽ cũng đoán được nguyên nhân liền cười đồng ý.
Sau khi về đến nhà, Mẫn Thiều Kỳ tắm rửa xong, liền nằm bẹp trên sô pha không muốn động đậy. Lúc ở trong cửa hàng cậu không cảm thấy nhưng vừa về nhà một cái cảm giác mệt nhọc một ngày trời dường như cùng đồng loạt xuất hiện, khiến cậu chỉ muốn nằm thế này mà thôi, đến cả hâm nóng sữa cho mình cũng không muốn.
Không lâu sau, Cố Ngạo cũng về. Thấy Mẫn Thiều Kỳ đang nằm trên sô pha, mỉm cười lại gần hôn cậu một cái: “Tắm thơm tho thế này, đang đợi anh à?”
Mẫn Thiều Kỳ đỏ mặt đập anh một cái, nói: “Hâm sữa cho em, em không muốn cử động.”
Cố Ngạo lại cười, cắn một cái lên môi cậu, rồi mới đứng dậy đi rửa tay, sau đó đến bếp hâm sữa cho Mẫn Thiều Kỳ.
Mẫn Thiều Kỳ nằm thẳng quay người thành nằm nghiêm, vừa đợi sữa nguội vừa nói: “Hôm nay Ngu thiếu tới không báo trước, nếu không em đã bảo các anh chờ anh ấy một tí.”
Cố Ngạo cũng không giấu giếm, cười kể chuyện mình gọi cho Ngu Dịch.
Mẫn Thiều Kỳ chợt nhận ra nói: “Em bảo mà, sao có thể trùng hợp thế chứ. Nhưng cũng phải nói là Ngu thiếu hình như thực sự bắt đầu chăm chỉ làm việc rồi.”
“Ừ, hôm ấy anh nói với cậu ta ý của Giang Hằng, lại nói chuyện với cậu ta một lúc. Không ngờ rằng thằng oắt này bình thường không đứng đắn cho lắm, ấy vậy mà lúc thật sự nghiêm túc lại đâu ra đó. Mấy hôm trước anh với Mạnh Chương ra ngoài bàn việc vừa hay gặp được Ngu Tiêu, chị ấy còn bảo với anh là gần đây Ngu Dịch tiến bộ lắm, chị ấy cuối cùng cũng có thể nhẹ nhõm được một chút.” Cố Ngạo nói.
“Hy vọng Ngu thiếu có thể kiên trì tới cùng, nếu không nói thật thì Giang Hằng ở bên anh ấy, em cũng không yên tâm lắm.” Mẫn Thiều Kỳ nói.
Cố Ngạo gật đầu, điều này anh hiểu. Yêu đương nghiêm túc và chơi bời không giống nhau, vấn đề phải suy nghĩ tới đương nhiên cũng nhiều hơn, cũng phải có trách nhiệm với người kia.
Hôm nay Mẫn Thiều Kỳ thật sự rất mệt, nói chuyện với Cố Ngạo một lúc đã chả còn tinh thần nữa, uống sữa xong liền được Cố Ngạo ôm lên giường, đến khi Cố Ngạo tắm ra, Mẫn Thiều Kỳ đã ngủ say rồi.
Cố Ngạo nhẹ nhàng lên giường, tắt đèn giường, cũng từ từ đi vào giấc ngủ, ngày hôm nay anh cũng rất mệt, nhưng nhìn Mẫn Thiều Kỳ ngập tràn cảm giác thành tựu, anh cảm thấy vất vả như vậy cũng đáng.
Qua hơn một tháng kinh doanh. “Một nửa ngọt ngào” cũng dần đi vào nề nếp, qua một khoảng thời gian điều chỉnh và kết hợp, dù cho vào trường hợp Mẫn Thiều Kỳ không ở đây cũng có thể kinh doanh thuận lợi. Nhân viên cũng đã quen với phương thức và cường độ làm việc, dù có chút vất vả, nhưng phúc lợi đãi ngộ tốt như vậy thì cũng coi như xứng đáng.
Khách trong cửa hàng cũng dần dần ổn định hơn, mỗi ngày cần làm bao nhiêu lượng bánh, Mẫn Thiều Kỳ cũng tính toán được. Nhưng chuyện ship hàng bọn họ vẫn chưa mở, bởi vì thật sự thì không có tinh lực để làm nhiều đồ hơn. Nhưng dù là như vậy, mấy văn phòng gần đó nếu như có lãnh đạo chiêu đãi, nhân viên phụ trách mua đồ sẽ chạy thẳng tới đây, vậy nên dù có làm ship hay không đều sẽ không ảnh hướng đến sự nhiệt tình mà khách hàng dành cho cửa hàng.
Nhìn tổng thể thì, mỗi ngày cửa hàng có ba thời gian cao điểm, một là vào buổi sáng, ngoài sandwich ra cửa hàng còn cung cấp đồ uống, cà phê, hồng trà, cũng có cả trà sữa và chocolate nóng, hơn nữa nếu gọi bánh mỳ thêm cả đồ uống, không chỉ nhận được ưu đãi giảm giá 20% mà còn nhận được một phần salad rau miễn phí, vô cùng lời. Rất nhiều người đi làm không có thời gian làm bữa sáng hoặc có thói quen ăn sáng bên ngoài sẽ tới mua một phần. Lúc đầu vì để tạo hiệu quả quảng cáo, bàn bán đồ ăn sáng được đặt ngoài cửa, sau này có nhiều biết đến rồi, cũng không đặt bàn bên ngoài nữa, chỉ để một chiếc biển mà thôi. Thời gian cao điểm thứ hai là thời gian trà chiều, thông thường sẽ có những người đi gặp khách hàng tới đây, không chỉ có trang trí đẹp mắt mà cũng để cho thoải mái hơn với nhau, đạt được hiệu quả bàn bạc tốt nhất. Mà thời gian cao điểm thứ ba đó là sau bữa tối, thông thường đều là người tăng ca vừa mới tan làm hoặc là những đôi tình nhân, những người bạn sau khi ăn cơm xong thì cùng nhau đi uống nước, đa số đều mãi đến khi đóng cửa mới rời đi.
Nhìn doanh thu mỗi ngày, Mẫn Thiều Kỳ vô cùng thỏa mãn. Cũng bắt đầu bàn bạc với Cố Ngạo để gánh vác một phần tiền trong nhà.
Cố Ngạo cũng không từ chối, đây là sự tôn trong với kinh tế riêng của Mẫn Thiều Kỳ. Nhưng vẫn là anh gánh vác 2/3 chi phí hàng ngày, cùng với tiền mua quần áo và đồ dùng hàng ngày, Mẫn Thiều Kỳ chỉ gánh vác 1/3 còn lại cùng với đồ dùng, đồ ăn vặt cậu tự mua.
Ngày hôm ấy sau khi tan làm, Mẫn Thiều Kỳ không vội đi. Tối hôm nay Cố Ngạo phải đi xã giao, không về ăn cơm. Mẫn Thiều Kỳ định lát nữa cùng mọi người trong cửa hàng ăn cơm sau đó thì về nhà luôn. Cửa hàng bao ba bữa cơm, đặt cơm hộp ở một nhà hàng đồ ăn nhanh gần đó, hương vị không tệ, món ăn phong phú, lượng độ ăn cũng vừa đủ, Mẫn Thiều Kỳ gọi 3 mặn một chay, cũng có thể coi là một đãi ngộ rất tốt. Hơn nữa cậu cũng sử dụng đãi ngộ miễn phí đồ uống và giảm 50% đồ ăn cho nhân viên trong thời gian làm việc cho nhân viên như Đường Việt. Ông chủ hào phóng như vậy, đương nhiên rất được nhân viên yêu thích.
Ngồi ở một chỗ trong góc uống cà phê xem tạp chí, tiện chờ cơm tối được mang tới, Mẫn Thiều Kỳ tự mình hưỡng thụ thời gian tan làm.
Xem được phân nửa quyển tạp chí, điện thoại di động kêu lên, là Mẫn Ác Đan gọi tới.
“Có, sao vậy?” Mẫn Thiều Kỳ đoán có phải Mẫn Ác Đan lại cãi nhau với Ngô Á Sâm rồi không.
“Thì…” Mẫn Ác Đan dừng một chút, sau đó nói: “Tình hình kinh tế em dạo này thế nào? Có thể cho chị mượn ít tiền được không?”
Mẫn Thiều Kỳ hơi nhíu mày, Ngô Á Sâm không có việc làm, tình hình kinh tế khó khăn của hai người cũng có thể hiểu. Nhưng để Mẫn Ác Đan đi ra ngoài vay tiền, cậu thật sự hiểu Ngô Á Sâm thế nào nữa.
“Chị cần bao nhiêu?” Nhiều thì cậu không có, nhưng trong phạm vị cậu có thể vì cậu vẫn đồng ý giúp.
“5000 tệ là được.” Mẫn Ác Đan nói.
Ngần này tiền với Mẫn Thiều Kỳ hiện tại thì không nhiều, có thể chi được, liền nói: “Được, chị đến chỗ em hay em đến chỗ chị.”
“Em đến chỗ chị đi. Lát nữa chị sẽ gửi địa chỉ cho em.” Mẫn Ác Đan nói, trong giọng nói mang theo chút mừng rỡ.
“Được rồi, lát nữa gặp.” Mẫn Thiều Kỳ cảm thấy nếu như không phải quá khó khăn, Mẫn Ác Đan sẽ không mở miệng mượn tiền cậu, vậy nên có thể giúp thì giúp.
Không lâu sau, Mẫn Ác Đan gửi một dãy địa chỉ tới, không phải quán cà phê, cũng không phải quán cơm, mà là một tiểu khu. Mẫn Thiều Kỳ đoán có lẽ là chỗ ở hiện tại của Mẫn Ác Đan.
Đứng dậy cầm chìa khóa xe, Mẫn Thiều Kỳ nói với cửa hàng một câu bảo hủy phần cơm của cậu, rồi rời đi đến chỗ Mẫn Ác Đan