Cửu Đỉnh Ký

Chương 168: Đánh ra ngoài



Rượu chu quả trong hầm đá kêu ùng ục, chẳng mấy chốc, cả hồ lô đã đầy. Đằng Thanh Sơn nhanh chóng lau phía ngoài hồ lô một chút, sau đó đậy nắp bình, rồi nhét luôn vào bao.

"Thiết Tí Hầu thật là nghèo. Ngoại trừ rượu chu quả, chẳng còn thứ gì khác. Yêu thú mặc dù có trí tuệ, nhưng về phương diện nhu cầu hưởng lạc thì rất thấp. Ừm... Chu quả có rồi, cũng nên đi thôi!" Đằng Thanh Sơn liếc mắt nhìn chung quanh, rồi cột chặt cái bao vào người, cầm cây Luân Hồi thương, nhón chân không một tiếng động ly khai khỏi hang.

Trong hang ổ của bầy khỉ, trận đánh nhau diễn ra rất nhanh chóng. Đám yêu thú cướp rượu chu quả để uống. Uống rồi, cả đám nhanh chóng bỏ chạy. Còn đám Thiết Tí Hầu kéo đàn kéo lũ chạy tới, chỉ muốn giết chết yêu thú. Dám đến cướp rượu, đều có vài phần bổn sự. Hơn phân nửa yêu thú đều bị thương chạy đi. Chỉ lại hai con yêu thú xui xẻo bị Thiết Tí Hầu phân thây!

Đương nhiên, Thiết Tí Hầu cũng chết hai con. Thế giới loài thú vốn tàn khốc như thế.

"Khẹt!"

"Khẹt… khẹt!!!"

Đám Thiết Tí Hầu đánh một trận đại thắng, đều hưng phấn hoan hô. Xa xa, Kim Đồng Hầu Vương và thần ưng cũng đánh nhau kịch liệt. Trên người hai con đều có đầy vết thương. Chỉ nghe những tiếng tiếng kêu cao vút bén nhọn, con thần ưng rốt cục bay thẳng lên cao. Kim Đồng Hầu Vương cũng thôi không đuổi nữa.

"Khẹt!" Thân ảnh Hầu Vương thấp thoáng trên trời, rống lên vài tiếng.

Ngay lúc này…

Trên vách huyệt động sâu thẳm, một thân ảnh như một con thằn lằn toàn thân dán vào vách núi. Luân Hồi thương cắm vào đai lưng, cả người hòa vào bóng đêm. Hắn sử dụng cả hai tay hai chân, không một tiếng động dán vào đỉnh thạch bích, từ từ tới gần nửa động khẩu. Đôi mắt thời khắc nào cũng chú ý tới hai con Thiết Tí Hầu cao lớn ngoài cửa động!

"Thật sự là xui xẻo!" Đằng Thanh Sơn thầm nghĩ. " Xem ra đám yêu thú chém giết bên ngoài đã kết thúc. Lại còn hai con Thiết Tí Hầu cao lớn tự mình trấn thủ! Mấy con này đánh nhanh quá. "

Vốn Đằng Thanh Sơn nghĩ rằng cuộc đánh nhau còn đang tiếp tục. Hắn có thể thừa dịp hỗn loạn mà chạy đi.

Ai ngờ...

Đám yêu thú này phụ kỳ vọng của hắn. Cả đám yêu thú đều ham sống sợ chết, uống được chu quả tửu xong là cả đám chạy trốn. Trong chốc lát hang ổ bầy khỉ đã im lặng.

"Hy vọng bọn chúng không phát hiện ra ta. " Đằng Thanh Sơn chậm rãi tới gần cửa động.

Kỳ thật, hắn chỉ cần một tay là có thể làm cho cả người dán vào đỉnh vách núi. Thế nhưng... vì an toàn, không muốn phát ra chút tiếng động nào, Đằng Thanh Sơn dùng hai tay hai chân, đến cả toàn thân cũng dùng sức. Cả thân người giống như hút dính vào đỉnh thạch bích. Lúc này, khoảng cách với miệng huyệt động chỉ còn có hai trượng!

Hai con Thiết Tí Hầu cao lớn ở miệng huyệt động, trong đó có một con đột nhiên nghiêng người chỉ móng vuốt về phía xa kêu 'Khẹt' như muốn nói cái gì.

Vì nó hơi nghiêng người, khóe mắt đã phát hiện ra Đằng Thanh Sơn trên đỉnh thạch bích.

"Khẹt!"

Con Thiết Tí Hầu cao lớn trợn mắt, lại có nhân loại tiến vào hang hổ bầy khỉ chúng nó à!

"Không xong!" Ánh mắt sắc bén như đao của Đằng Thanh Sơn đã phát hiện ra sự tình. Vốn như con nhện áp vào đỉnh thạch bích, hai tay hai chân Đằng Thanh Sơn tuột ra, tựa như một tia chớp bắn ra ngoài!

"Khẹt!" Con Thiết Tí Hầu cao lớn cũng nổi giận trảo tới.

"Bùng!"

Cánh tay phải của Đằng Thanh Sơn phồng lên, một quyền mạnh mẽ nện vào lợi trảo của con Thiết Tí Hầu cao lớn. " Bùng!" Tựa như tiếng bom nổ ì ầm, khí ép mãnh liệt làm cho kình khí chung quanh dạt ra. Sức mạnh hơn hai mươi vạn cân hình xoắn ốc làm cho con Thiết Tí Hầu cao lớn phải vội vàng ứng phó. Một quyền này đủ để nó phải lui về phía sau ba bước. Mỗi một bước đều để lại trên đá những dấu rất sâu.

Còn Đằng Thanh Sơn nhờ vào phản lực bắn ngược thân thể vào không trung, lộn một vòng!

Vù!

Cực kỳ linh hoạt, hướng về phía trên mấy trượng, rồi sau đó hai tay chụp vào vách đá, nhảy lên bình đài trên vách núi thẳng đứng.

"Khẹt khẹt khẹt!!!" Hai con Thiết Tí Hầu cao lớn đều phẫn nộ gầm lên.

"Khẹt khẹt khẹt....- "

Cả bầy khỉ đều xôn xao. Trong nháy mắt, tối thiểu phải tới trăm con Thiết Tí Hầu đều phát hiện ra một nhân loại từ huyệt động của chúng nó bay lên bình đài trên vách núi thẳng đứng. Bên trong huyệt động có rượu chu quả mà chúng vô cùng trân quý, bình thường chúng cũng rất khó được uống.

Khẹt khẹt!!!

Tiếng kêu vang vọng khắp bầu trời, hàng trăm hàng ngàn Thiết Tí Hầu từ các nơi điên cuồng lao vào.

Vù! Vù! Vù!

Đám Thiết Tí Hầu nhảy cao bảy tám trượng. Cả đám nhảy lên vách núi một cách dễ dàng, gần như phát điên, cùng lao vào Đằng Thanh Sơn.

Đằng Thanh Sơn đang chạy trốn, lúc này sắc mặt đại biến: " Phiền toái rồi! Không còn biện pháp khác. Chỉ có thể đi theo con đường gần nhất. Vừa đánh vừa chạy ra ngoài! Không chạy, chắc chắn chết!" Tay phải Đằng Thanh Sơn rút ra Luân Hồi thương sau lưng, cả người nhảy lên vách núi thẳng đứng nhanh như chớp. Nhanh chóng vận chuyển Thiên Nhai Hành, Đằng Thanh Sơn một lần nữa bộc phát sức mạnh thân thể.

Tốc độ hắn cực nhanh!

Thiết Tí Hầu bình thường đuổi theo phía sau, thấy khoảng cách ngày càng lớn. Đáng tiếc... Thiết Tí Hầu quá nhiều, có rất nhiều con từ các phương hướng khác lao vào cản trở! Mặc kệ như thế nào, Đằng Thanh Sơn cũng phải đối mặt với sự ngăn trở. Đằng Thanh Sơn nheo mắt, ánh mắt trỏ nên lạnh lẽo!

"Choang!"

Đồng thời tám con Thiết Tí Hầu lao vào Đằng Thanh Sơn. Mỗi một con Thiết Tí Hầu đều gầm rú, múa đôi Thiết Tí trảo mà chúng vô cùng tự hào.

"Chết!"

Luân Hồi thương trong tay Đằng Thanh Sơn trong nháy mắt hóa thành ảo ảnh, như một cái đuôi bò cạp, lóe lên bốn đạo ánh sáng màu bạc sắc bén.

Phốc! Phốc! Phốc! Phốc!

Thương ảnh như điện xẹt.

Máu bắn ra!

Tám con Thiết Tí Hầu thậm chí còn chưa kịp làm cho Đằng Thanh Sơn chậm lại chút nào, thì hắn đã lướt qua người chúng rồi. Yết hầu bốn con Thiết Tí Hầu bắn máu phì phì. Cả bốn đều vô lực ầm ầm ngã xuống. Bốn con Thiết Tí Hầu khác còn sống phẫn nộ gào lên!

Tốc độ Đằng Thanh Sơn không chậm lại chút nào, tiếp tục lao về phía trước!

Giết!

Giết chết tất cả con nào cản trở!

Lúc này. Thời gian hết sức khẩn trương – chỉ cần chậm đi một cái nháy mắt, có lẽ Đằng Thanh Sơn sẽ chết.

"Khẹt khẹt khẹt khẹt...- " Bốn con Thiết Tí Hầu chết, những con khác đều gào lên. Thiết Tí Hầu từ các nơi cùng bao vây.

Kim Đồng Hầu Vương vừa đại chiến với thần ưng trở về hang ổ, vốn chỉ muốn để thủ hạ đi giết tên nhân loại đó. Nhưng bốn thương sắc bén của Đằng Thanh Sơn, làm Hầu Vương nổi giận. Nó ngửa đầu gầm một tiếng: " Khẹt!!!" Rồi lập tức đạp mạnh một cái.

Ầm! Mặt đá nứt ra.

Vèo!

Kim Đồng Hầu Vương hóa thành một luồng kim quang, trong nháy mắt đã nhảy xa hơn mười trượng. Vừa rơi xuống, rồi đột nhiên đạp một cái, lại hơn mười trượng!

"Chết rồi. " Đằng Thanh Sơn thấy thế sắc mặt đại biến. " Tốc độ Hầu Vương tối thiểu mau hơn ta gấp đôi. Dựa theo đường cũ, thì ta không thể chạy thoát. " Đằng Thanh Sơn vừa chạy, vừa đảo mắt nhìn chung quanh. Đột nhiên nhìn về phía nam. " Vẫn còn một con đường khác. Chỉ có như vậy mới được!"

Đằng Thanh Sơn hơi nghiêng người, phóng thẳng về phía nam.

"Khẹt khẹt... " … Mười một con Thiết Tí Hầu vẫn còn chặn phía trước, trong số đó còn có một con Thiết Tí Hầu cao lớn!

"Luân Hồi thương của ta có thể giết chết một Thiết Tí Hầu bình thường. Nhưng không cách nào giết chết được một con Thiết Tí Hầu cao lớn. " Trước đây Đằng Thanh Sơn từng giao thủ với những con Thiết Tí Hầu cao lớn rồi. Mấy con Thiết Tí Hầu cao lớn tuyệt đối có có thể so với tên Quỷ hồ Tư Mã khánh, đường đi phía trước Đằng Thanh Sơn trong nháy mắt bị chặn ——

Tay trái bắn ra một luồng ánh sáng!

Vèo!

Hàn quang xẹt qua, bắn thẳng đến yết hầu con Thiết Tí Hầu cao lớn.

"Khẹt!" Thiết Tí Hầu cao lớn lập tức bắt lấy hàn quang đang bay tới. Nhưng luồng sáng đột nhiên lóe lên thành một vòng cung, đi vòng lợi trảo của nó, đâm thẳng vào mặt nó.

Vèo!

Phi đao đâm xuyên qua đầu Thiết Tí cao lớn! Trắng đỏ bắn ra!

"Khẹt khẹt!" Kim Đồng Hầu Vương đang chạy tới thấy thế càng thêm phẫn nộ. Thiết Tí Hầu bình thường thì có số lượng rất nhiều, có chết thì cũng không sao. Nhưng Thiết Tí Hầu cao lớn lại là cánh tay phải đắc lực của nó! Hầu Vương nổi giận xung thiên, tốc độ kinh người một bước đã khiến cho đá cũng nổ tung.

Thiết Tí Hầu rất thông minh! Thấy Đằng Thanh Sơn trong nháy mắt giết chết bốn con Thiết Tí Hầu, do đó, mười một con Thiết Tí Hầu lại phân tán xếp thành ba hàng. Hàng đầu có bốn con, hàng thứ hai có ba con, hàng thứ ba có bốn con, lần lượt thay nhau bổ về phía Đằng Thanh Sơn.

Cách làm này làm Đằng Thanh Sơn cho dù giết chết ba bốn con cũng không có cách nào phá tan hàng rào.

"Có trí tuệ. Thật phiền toái. "

Tốc độ Đằng Thanh Sơn không chậm lại chút nào, tựa như một cỗ xe tăng điên cuồng gia tốc, ầm ầm phóng đi.

Bùng!

Đạp mạnh xuống đất, Đằng Thanh Sơn lại nhảy lên.

Vù! Vù! Vù!

Mười một con Thiết Tí Hầu, cơ hồ đồng thời đều nhảy lên, cản trở Đằng Thanh Sơn!

"Trận hình rối loạn!" Đằng Thanh Sơn ánh mắt lạnh lùng, Luân Hồi thương trong tay như một con độc xà trong nháy mắt liên tục đâm ra ba thương. Giết chết ba Thiết Tí Hầu. Rồi Luân Hồi thương lại nhanh chóng hóa thành một vòng tròn —— Hỗn Nguyên Nhất Khí thương pháp!

Thương pháp phòng ngự duy nhất của Ngũ Hành Thương Pháp

Bùng!

Ba con Thiết Tí Hầu từ trên cao vô lực văng xuống, tám con Thiết Tí Hầu khác đều va vào nhau văng đi tứ tán.

"Mấy con khỉ này quả là rất mạnh. " Đằng Thanh Sơn quần áo nát bấy, một vết rách xuất hiện trên cánh tay. Tuy nhiên chỉ là rách da thôi. Hỗn Nguyên Nhất Khí thương cũng không phải phòng ngự tuyệt đối. Nếu địch nhân vây công thật mạnh, một khi tốc độ Luân Hồi thương đã bị ảnh hưởng, thương pháp phòng ngự sẽ không hoàn mỹ.

Nhanh như thiểm điện ——

Vừa đột phá được con Thiết Tí cao lớn và mười một con Thiết Tí Hầu bình thường, Đằng Thanh Sơn nhằm thẳng về phía nam.

"Khẹt!" Hầu Vương cuộng nộ đã đuổi đến nơi. Kim quang lóe lên, cực kỳ bạo ngược.

Vù!

Vừa nhảy vừa đánh tới.

Vốn đang lao về phía bên kia cực nhanh, Đằng Thanh Sơn đột nhiên quay đầu lại rồi vung tay —— một luồng hàn quang phá không!

Giữa không trung hiện lên một luồng quang mang kim loại!

"Bùng!" Hữu trảo của Hầu Vương bóp nát phi đao. Phi đao này ẩn chứa lực đạo vượt qua hai mươi vạn cân, toàn bộ giáng vào người nó khi còn đang ở giữa không trung, nên cả thân người Hầu vương bị đánh lùi về phía sau.

"Lợi trảo của Hầu Vương có tốc độ còn nhanh hơn tốc độ phi đao của ta. " Đằng Thanh Sơn thán phục. " Hầu Vương này mạnh hơn ta nhiều. Phỏng chừng có thể so được với cường giả cấp bậc Tiên Thiên Kim Đan. " Đằng Thanh Sơn càng thêm kiên định về lựa chọn của mình. Đối mặt với yêu thú đáng sợ như vậy, một khi bị đuổi theo, hẳn chắc chắn phải chết!

"Khẹt!" Hầu Vương bị phản chấn về phía sau, lập tức tiếp tục lao lên.

Song ….

Hầu Vương bị phản chấn hạ xuống nên trì hoãn trong nháy mắt, Đằng Thanh Sơn đã vọt tới bên bờ nam Thiết Tí Hầu Sơn —— đứng trên vách đá! Phía dưới vách đá là sương trắng lượn lờ, Thâm bất khả trắc, sâu khôn lường!

Không chút do dự!

Vù!

Đằng Thanh Sơn cầm trong tay Luân Hồi thương, nhảy mạnh xuống dưới chân núi.

"Khẹt!" Hầu Vương đứng trên vách đá, nổi điên lên, chụp lấy hai tảng đá, ném mạnh về phía Đằng Thanh Sơn.

Àm!Ầm!

Người đang lơ lửng ở giữa không trung, Đằng Thanh Sơn không thể né tránh!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.