Cửu Đỉnh Ký

Chương 178: Nhạc phụ!!?



"Thống lĩnh đại nhân!"

"Thống lĩnh đại nhân!"

Trên đường Đằng Thanh Sơn đi qua, gặp những đám quân sĩ Hắc Giáp Quân ai nấy đều vô cùng cung kính. Đằng Thanh Sơn thông qua khảo hạch nhập tông được tuyển vào Hắc Giáp quân, không đầy một năm, mới mười bảy tuổi, trở thành đệ nhất Hắc Giáp quân. Trong Hắc Giáp quân, có vô số quân sĩ sùng bái kính nể Đằng Thanh Sơn.

Đằng Thanh Sơn khẽ gật đầu, mau chóng ra khỏi phạm vi quân doanh Hắc Giáp quân, lướt qua một cái gò nhỏ, rồi tiến vào phạm vi chỗ ở của đệ tử trung tâm.

"Xem kìa, là Đằng thống lĩnh."

Đằng Thanh Sơn đang bước đi chợt nhìn thấy ba nữ đệ tử thanh niên, đợi khi Đằng Thanh Sơn vừa đi tới gần, ánh mắt ba thiếu nữ đều sáng bừng lên, đồng thời hô: "Đằng thống lĩnh!" Các nàng tha thiết mong chờ nhìn Đằng Thanh Sơn, hy vọng Đằng Thanh Sơn có thể nói với các nàng vài lời, nhưng Đằng Thanh Sơn chỉ gật đầu rồi lướt qua các nàng.

Các nàng quay đầu nhìn theo bóng lưng Đằng Thanh Sơn đi xa dần.

"Đằng thống lĩnh, quả có phong phạm cao thủ." Một thiếu nữ thắt bím tóc thán phục.

"Nói về bối phận, Đằng thống lĩnh là sư thúc của chúng ta đó. Chúng ta nên gọi là Đằng sư thúc mới đúng!"

"Đằng sư thúc? Gọi sư thúc không hay lắm, gọi như thế nghe ra Đằng thống lĩnh già quá, huynh ấy năm nay mới mười bảy tuổi, chỉ lớn hơn ta một tuổi. Nhưng Đằng thống lĩnh thật là lợi hại, mười bảy tuổi đã xếp đệ nhất trong Tiềm Long Bảng, quá lợi hại."

"Nhị sư tỷ, ngươi từng nói muốn đi bộ cùng với Đằng thống lĩnh mà? Sao mà vừa rồi chỉ ngây ngốc đứng nhìn, không dám nói gì cả?"

"Nhỏ giọng một chút, ta cũng nói chơi với các ngươi thôi." Thiếu nữ mắt to thoáng cái đỏ bừng mặt mũi.

Thiếu nữ này luyện võ từ nhỏ, do đó vóc người rất cân đối. Lúc này ba cô nương thanh xuân trẻ măng bàn tán ầm ĩ trên đường, làm không ít nam đệ tử mê tít mắt. Trong Quy Nguyên Tông có rất nhiều nam đệ tử đi tìm nữ đệ tử để thành thân, nhưng mặc kệ là nam đệ tử hay nữ đệ tử đều có phân chia cao thấp.

Như Đằng Thanh Sơn, xếp thứ nhất trong Tiềm Long Bảng, đệ nhất thống lĩnh Hắc Giáp quân ở Quy Nguyên Tông, số người thầm cảm mến Đằng Thanh Sơn đích xác có rất nhiều.

...

Dọc theo hành lang, Đằng Thanh Sơn đi đến cửa thư phòng của sư phụ Gia Cát Nguyên Hồng.

"Sư phụ!" Đằng Thanh Sơn đứng trước cửa cung kính thưa.

"À, Thanh Sơn, mau vào đi." Gia Cát Nguyên Hồng buông bộ sách đang đọc trong tay, mỉm cười, sau đó cẩn thận quan sát Đằng Thanh Sơn một phen, "Thanh Sơn, nhìn vẻ mặt ngươi, tâm tình tựa hồ rất khá, lần này vào Man Hoang thu hoạch như thế nào?" Mặc kệ cao thủ có lợi hại như thế nào, nhìn bề ngoài cũng không có cách nào phán đoán ra một người trước mắt mình có đạt tới tiên thiên hay không.

Dù sao, chân nguyên tiên thiên được giấu ở trong đan điền, không ai dùng mắt mà có thể nhìn xuyên qua được.

Nhiều nhất là từ tinh thần khí chất một người, có thể có chút phán đoán đại khái.

"Thu hoạch cũng không tệ, ở Man Hoang, đệ tử lấy được chu quả rồi." Đằng Thanh Sơn nói.

Phù!

Gia Cát Nguyên Hồng nhãn tình sáng ngời: "Thanh Sơn bây giờ không ngờ đạt tới tiên thiên rồi?"

"Có lẽ là như vậy, thưa sư phụ." Đằng Thanh Sơn đáp lời. Vừa nói chuyện, Đằng Thanh Sơn toàn thân bắt đầu hiện ra vầng sáng đỏ rực, trên tóc cũng toát ra ánh sáng màu đỏ rực, trong nháy mắt, Đằng Thanh Sơn giống như một hỏa thần đứng đó, tiên thiên chân nguyên nóng hừng hực làm cho không khí trong thư phòng như sinh ra một trận sóng nhiệt.

"Hay!" Gia Cát Nguyên Hồng nhìn thấy cảnh này, không khỏi vô cùng mừng rỡ, cười vang đầy thích thú, "Ha ha, Thanh Sơn, làm rất tốt, tiên thiên cường giả mười bảy tuổi, ha ha... Khắp vùng Cửu Châu, trong ngàn năm qua ngươi là người thứ hai! Mà trong năm trăm năm qua, ngươi chính là đệ nhất một người đó!"

Khắp vùng Cửu Châu, dân cư rất nhiều.

Quận Giang Ninh có hai, ba ngàn vạn dân cư, Dương Châu gần ba ức. Cả Cửu Châu có hai ba mươi ức dân cư. Sinh lão bệnh tử, đại đa số mọi người đều sống không quá trăm tuổi, có thể tưởng tượng được trong một ngàn năm lịch sử, có bao nhiêu người. Trong vô số dân cư như thế, một ngàn năm, kể cả Đằng Thanh Sơn cũng chỉ có hai kỳ tài như vậy mà thôi.

Trong vòng năm trăm năm, lại chỉ duy nhất có một Đằng Thanh Sơn!

"Sư phụ, người đầu tiên trong ngàn năm qua là ai?" Đằng Thanh Sơn có chút tò mò.

"Đó là tăng nhân phật tông 'Ma Ni Tự', tên là Hạng Phàm Trần, họ Hạng này tuyệt đối là một thiên tài, nhân vật phong hoa tuyệt đại, mười sáu tuổi đã tu thành La Hán vị, trở thành phật tông La Hán, cũng chính là tương đương với Tiên Thiên của chúng ta." Gia Cát Nguyên Hồng nói.

"Hạng Phàm Trần?" Đằng Thanh Sơn đáy lòng ghi nhớ kỹ cái tên này.

Hạng Phàm Trần mười sáu tuổi đã tu thành phật tông La Hán, thiên phú tuyệt đối phải vượt qua chính mình. Đằng Thanh Sơn hiểu rõ... Mình kiếp trước là tu luyện Hình Ý Quyền hơn hai mươi năm, nhưng Hạng Phàm Trần lại dựa vào chính bản thân hắn.

Gia Cát Nguyên Hồng cười nói: "Nhưng Hạng Phàm Trần khác với Thanh Sơn ngươi, tính cách hắn rất cố chấp."

"Hạng Phàm Trần này trong lịch sử được xưng là 'Yêu tăng', đầu tiên ý nói hắn là thiên tài tuyệt đỉnh, thứ hai ý nói về tính cách của hắn! Hạng Phàm Trần vào năm mươi sáu tuổi, đã ly khai khỏi Ma Ni Tự, hành tẩu thiên hạ, làm dậy lên một cuộc mưa máu, gió tanh. Có thể nói, năm đó khắp vùng Cửu Châu, cũng chỉ có siêu cường giả trấn tông của tám Đại tông phái mới có thể miễn cưỡng đấu với Hạng Phàm Trần, nhưng không ai giết được Hạng Phàm Trần. Đến khi hắn hơn trăm tuổi, Hạng Phàm Trần đã coi như vô địch thiên hạ! Sau đó, yêu tăng này có lẽ vì cảm thấy quá tịch mịch, nên ẩn thế, rất ít lộ diện ở vùng Cửu Châu."

Đằng Thanh Sơn than thầm.

Dựa theo phương diện tâm lý học, thiên tài phần lớn đều đơn độc hành tẩu.

"Hạng Phàm Trần này đã là vô địch thiên hạ, chẳng lẽ còn chưa đạt tới cảnh giới của Vũ Hoàng, Tần Lĩnh Thiên Đế, Thích tổ sư, Thi Kiếm Tiên Lý Thái Bạch hay sao?" Đằng Thanh Sơn nghi hoặc hỏi.

"Chưa." Gia Cát Nguyên Hồng lắc đầu đáp.

"Đã vô địch thiên hạ, người khác làm sao biết được là Hạng Phàm Trần không đạt tới cảnh giới cao như Vũ Hoàng?" Đằng Thanh Sơn hỏi lại.

Gia Cát Nguyên Hồng cười cười nhìn thoáng qua Đằng Thanh Sơn: "Hạng Phàm Trần vô địch, khác với Vũ Hoàng vô địch. Vũ Hoàng vô địch, có thể dùng lực một người, thống nhất cả Cửu Châu! Ngươi bây giờ còn không hiểu, chờ ngươi đạt tới cảnh giới của ta, lúc đó sẽ biết... Hạng Phàm Trần và bốn người Vũ Hoàng, Thích tổ sư khác biệt rất nhiều."

Đằng Thanh Sơn gật gật đầu.

"Nhưng Hạng Phàm Trần này là người của sáu trăm năm trước, sớm đã chết rồi, hóa thành cát bụi." Gia Cát Nguyên Hồng cảm khái một tiếng.

Dù thiên tài có lợi hại tới đâu cũng không có cách nào chống cự với thời gian.

...

Lư hương trong thư phòng đã tàn, Gia Cát Nguyên Hồng lại cắt một khúc trầm hương cho vào lò hương.

"Thanh Sơn." Gia Cát Nguyên Hồng mỉm cười nói, "Ngươi thiên phú rất cao, tương lai có lẽ cũng có thể vô địch thiên hạ. Nhưng, sư phụ cần nhắc nhở ngươi, không được kiêu ngạo. Thiên phú là một mặt, cố gắng cá nhân, các loại kỳ ngộ, cũng là một mặt khác. Ngươi khi đọc U Nguyệt Thương Điển, vẫn chỉ là nên tham khảo, cần phải tự mình xây dựng một thương pháp khác. Như Hạng Phàm Trần, tu luyện chính là một trong Tứ Đại Thần Điển gọi là Kim Thân Phật Đà. Do đó, ngươi muốn vượt qua được Hạng Phàm Trần, quả là rất khó..."

Gia Cát Nguyên Hồng cũng muốn đả kích Đằng Thanh Sơn một chút, tránh cho Đằng Thanh Sơn quá kiêu ngạo.

"Đệ tử đã hiểu, thưa sư phụ." Đằng Thanh Sơn gật đầu.

Đối phương có một trong tứ đại thần điển là Kim Thân Phật Đà, mình chỉ có mật điển địa cấp U Nguyệt Thương Điển, chênh lệch rất lớn.

"Ừm, ngươi đã đạt tới tiên thiên, dựa theo quy củ của Quy Nguyên Tông ta, tự nhiên trở thành 'Chấp pháp trưởng lão' rồi. Lúc này Quy Nguyên Tông ta có hai vị chấp pháp trưởng lão. Ngươi chính là vị thứ ba." Gia Cát Nguyên Hồng mỉm cười nói, "Ta chuẩn bị chọn ngày lành, tuyên bố việc này."

Đằng Thanh Sơn đương nhiên theo lệnh của sư phụ.

"Ha ha, Thanh Sơn, sư phụ cũng muốn nói với ngươi một việc riêng." Gia Cát Nguyên Hồng đột nhiên nói.

Đằng Thanh Sơn nghi hoặc nhìn Gia Cát Nguyên Hồng.

"Là như thế này, Vân nhi có nói với ta, nó rất có cảm tình với muội muội của ngươi Thanh Vũ, hơn nữa, hai hài tử cũng có tình ý với nhau... Do đó ta cùng ngươi thương lượng một chút, nếu ngươi không phản đối, cứ để cho chúng sống chung một thời gian, đến sang năm, sẽ cho hai hài tử này thành thân, ngươi thấy như thế nào?" Gia Cát Nguyên Hồng nói.

"Tiểu Vân và muội muội của đệ tử à?" Đằng Thanh Sơn không khỏi tươi cười.

Đằng Thanh Sơn sớm đã biết chuyện tình cảm giữa Gia Cát Vân và muội muội mình, kỳ thật muội muội mình khi vừa tới Quy Nguyên Tông, cũng chưa gặp ai quen, thường xuyên chơi với hai huynh muội Gia Cát Thanh, Gia Cát Vân, hai thanh niên nam nữ, sớm chiều gần gũi hơn nửa năm, phát sinh cảm tình cũng không có gì lạ.

Đối với nhân cách phẩm hạnh của Gia Cát Vân, Đằng Thanh Sơn cũng rất vừa lòng. Nếu muội muội thật sự gả cho Gia Cát Vân, mình cũng có thể yên tâm.

"Sư phụ, đệ tử không phản đối, nhưng, việc này phải chờ phụ thân và mẫu thân của con đồng ý mới được." Đằng Thanh Sơn nói.

"À, phụ mẫu của ngươi... Ta nghĩ thời gian dài như vậy, phụ mẫu ngươi vẫn chưa một lần tới Quy Nguyên Tông ta. Khi nào có thời gian, hãy đưa hai người tới đây. Tốt nhất là để họ ở lại đây, huynh muội ngươi cũng có thể chiếu cố hai người họ tốt hơn. " Gia Cát Nguyên Hồng nói.

"Ừm, đệ tử chuẩn bị tết năm nay sẽ rước phụ mẫu tới đây chơi vài ngày. " Đằng Thanh Sơn bất lực cười nói, " Nhưng mà phụ mẫu của con có tình cảm rất sâu đậm với tộc nhân dòng họ, do đó hai người cũng không muốn ở lâu tại nơi này. "

"À."

Gia Cát Nguyên Hồng bưng chén trà ở bên cạnh, uống một ngụm, rồi cười nói, "Thanh Sơn, chuyện tình cảm giữa muội muội ngươi và Vân nhi tạm thời cứ để sang một bên, ta thấy ngươi, đợi sang năm mới cũng mười tám tuổi rồi. Cũng nên thành thân đi thôi! Ngươi bây giờ đồng thời có tên trong Địa Bảng và Tiềm Long Bảng, lại là đệ nhất Tiềm Long Bảng, vừa là đệ nhất thống lĩnh Hắc Giáp quân của Quy Nguyên Tông ta, cũng sắp là chấp pháp trưởng lão! Trong tông, các trưởng lão, hộ pháp, hay đại loại các sư huynh đệ của ta, không ít người đều muốn đề nghị việc hôn nhân với ngươi, họ đều là người nhà hoặc thân thích bằng hữu, nhưng ai cũng muốn giới thiệu một tiểu cô nương vừa độ tuổi, ngươi chừng nào có thời gian, cũng có thể đi xem một chút."

Đằng Thanh Sơn ngạc nhiên.

Sư phụ cũng muốn làm mối sao?

"Sư phụ, việc này..." Đằng Thanh Sơn chỉ có thể lắc đầu.

Quy Nguyên Tông kỳ thật cũng như một vương triều, dù sao khống chế hai ba ngàn vạn dân cư, bên trong Quy Nguyên Tông cũng có không ít thế lực muốn để cô nương nhà mình gả cho Đằng Thanh Sơn để lôi kéo hắn cũng không có gì lạ.

"Không vừa lòng các cô nương đó à?" Gia Cát Nguyên Hồng cười nói, " Ánh mắt xem ra rất cao a! Như vậy đi, vi sư giới thiệu cho ngươi một cô nương tốt. "

Đằng Thanh Sơn ngẩn người!

"Trai lớn dựng vợ, gái lớn gả chồng, đây là việc thiên kinh địa nghĩa." Gia Cát Nguyên Hồng cười nói, "Nữ nhi của ta là Thanh Thanh, cũng sắp mười sáu rồi. Số người đề nghị kết thông gia cũng nhiều đến nỗi cửa nhà muốn bị họ phá bung ra. Nhưng ta thấy ngươi và Thanh Thanh rất phù hợp, cầm kỳ thi họa, nữ công gia chánh, mọi cái đều tinh thông, nó lại nhỏ hơn ngươi hai tuổi, về tuổi tác như vậy cũng rất vừa vặn. Con gái ta gả cho Thanh Sơn ngươi, chắc cũng không đến nỗi làm cho ngươi phải xấu mặt chứ? Nếu ngươi không phản đối, bản thân ta làm cha, nên cũng vì Thanh Thanh mà làm chủ... Đến lúc đó bảo phụ mẫu ngươi tới đây nói một tiếng, đợi sau này sẽ chọn ngày thành thân." Gia Cát Nguyên Hồng cười nói.

Gia Cát Nguyên Hồng dường như chỉ hiềm làm sư phụ còn chưa đủ, muốn làm cả nhạc phụ nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.