Cửu Đỉnh Ký

Chương 254: Tìm khắp thành



Trong bóng đêm, chung quanh không ít phủ đệ cũng nhốn nháo hết cả lên. Đằng Thanh Sơn che mặt, nhướng mày:

- Phỏng chừng không ít chấp pháp trưởng lão của Tiêu Dao Cung đều ở chung quanh khu vực này.

Đằng Thanh Sơn liền bộc phát hết toàn bộ sức mạnh thân thể, tốc độ lập tức một lần nữa tăng lên, hóa thành một ảo ảnh mơ hồ.

- Đừng chạy! - Một tiếng gầm vang lên giữa không trung.

Một nam tử áo tím hóa thành một đạo ảo ảnh màu tím truy theo Đằng Thanh Sơn. Ảo ảnh màu tím, ảo ảnh màu đen, một trước một sau, truy đuổi nhau. Nhưng chỉ hai hơi thở, ảo ảnh màu đen chợt lóe lên rồi biến mất không thấy nữa.

Nam tử áo tím trên ấn đường có một nốt đỏ dừng lại, nhìn chung quanh:

- Người này chạy nhanh thật. Nhìn tốc độ, còn mau hơn ta một chút. Rất có thể đó là cao thủ tiên thiên kim đan.

Không truy được Đằng Thanh Sơn, nam tử áo tím quay đầu lại nhanh chóng bỏ đi.

Trong phủ đệ Kiều Trung…. mười mấy trưởng lão cùng với hơn mười chấp pháp trưởng lão tụ tập tại đây.

- Tư Không trưởng lão! Không có việc gì chứ?

Chấp pháp trưởng lão hơi lo lắng.

- Khục khục! Ta không có việc gì, chỉ cần điều dưỡng mười ngày nửa tháng là ổn.

Nam tử lông mi trắng sắc mặt tái nhợt, lắc đầu nói:

- Hắc y bịt mặt đó có thực lực hơn ta rất xa. Nhưng hắn không có ý muốn giết ta. Nếu không nắm đấm đó chỉ cần thêm một chút lực thì ta đã chết rồi! Hắn chỉ muốn ngăn cản không cho ta giết chết hung thủ sát hai lục sư đệ mà thôi.

Nam tử lông mi trắng nói chuyện hết sức yếu ớt. Hiển nhiên thương thế của hắn không nhẹ.

Một lão nhân hắc bào nhíu mày nói:

- Dám chọc vào Tiêu Dao Cung ta, tuyệt không thể tùy tiện buông tha.

- Sư thúc.

Nam tử áo tím, ấn đường có nốt đỏ lắc đầu nói.

- Việc này bỏ qua đi. Vừa rồi ta cũng truy đuổi hắc y bịt mặt đó, nhưng lại để hắn chạy thoát. Tốc độ của hắn còn nhanh hơn ta... Tư Không cũng nói, hắc y bịt mặt đó có thực lực cao hơn hẳn hắn. Ta thấy. Người nọ hẳn là tiên thiên kim đan.

- Không nhất định là tiên thiên kim đan.

Hắc bào lão nhân lắc đầu nói.

- Sư điệt! Ngươi căn bản không am hiểu khinh công. Hắn chỉ nhanh hơn ngươi một chút nên ta phỏng chừng cũng chỉ là một tiên thiên thực đan sở trường khinh công. Hơn nữa hắn chỉ dùng một quyền đánh bại Tư Không... Trong thiên hạ này, tiên thiên cường giả dụng quyền vốn rất ít. Còn dám chọc vào Tiêu Dao Cung chúng ta lại càng ít. Ở đâu đột nhiên lòi ra một kẻ như thế chứ? Việc này làm ta nhớ tới một người!

Bên cạnh nhất thời có người kinh hô:

- Đằng Thanh Sơn?

- Đúng.

Hắc bào lão gật đầu nghiêm túc và trang trọng nói:

- Đằng Thanh Sơn sở trường thương pháp, quyền pháp. Hơn nữa tại Đại Duyên Sơn, có thể đùa cợt bao nhiêu tiên thiên cường giả trong lòng bàn tay, cuối cùng khiến cho các Đại tông phái bị chết thảm trọng. Ta đoán khinh công của hắn khẳng định cũng tốt lắm. Hơn nữa, hắn cũng từng một chiêu giết chết Tuyết Ưng Giáo thiết thứu.

Nam tử lông mi trắng liền nói:

- Khi hắn cứu hung thủ kia đã sử dụng ám khí, đánh bay kiếm của ta.

- Nếu đã như vậy…

Hắc bào lão nhân lạnh lùng nói:

- Lưu hộ pháp! Ngươi đưa tin tức này truyền cho người trong trú điểm của Thanh Hồ Đảo.

- Vâng!

Lưu hộ pháp lập tức tuân lệnh.

Đám chấp pháp trưởng lão của Tiêu Dao Cung đi Đại Duyên Sơn, toàn bộ chết sạch! Điều này làm cho những người đứng đầu Tiêu Dao Cung vô cùng phẫn nộ, nên cũng không có hảo cảm gì với Đằng Thanh Sơn.

Lão nhân hắc bào tiếp tục nói:

- Tư Không! Ngươi còn nhớ hình dáng của hung thủ chứ?

Nam tử lông mi trắng nhíu mày suy nghĩ một chút:

- Không rõ lắm!

Hắn đụng đầu Mã Cẩm Khiếu trong ánh nến mờ ảo, sau đó phát sinh kịch chiến. Một lát sau vì Đằng Thanh Sơn nhúng tay vào nên Mã Cẩm Khiếu chạy thoát. Kịch chiến trong bóng đêm nên nam tử lông mi trắng cũng không nhớ được rõ ràng.

- Dám giết người của Tiêu Dao Cung chúng ta. Tuyệt không thể tha được!

Hắc bào lão nhân cười lạnh nói:

- Tư Không! Nhanh đi tìm người, vẽ hình dáng hung thủ ra. Sau đó tìm khắp cả quận thành cho ta!

...

Trong nhà nghỉ… Đằng Thanh Sơn sớm đã thay một thân y phục, nằm trên giường nghỉ ngơi. Có tiếng đập cửa vang lên.

- Ai?

Đằng Thanh Sơn đứng dậy.

- Tần Nguy huynh, là ta.

Thanh âm Mã Cẩm Khiếu vang lên. Đằng Thanh Sơn đi ra mở cửa phòng. Lúc này, Mã Cẩm Khiếu đang dẫn hài đồng Đàm Hạ cùng với Đàm phu nhân.

- Mời vào.

Đợi mấy người đi vào, Đằng Thanh Sơn lập tức đóng cửa.

- Tần đại thúc! Sư phụ nói, sau này sư phụ sẽ tự mình dạy ta đao pháp.

Đàm Hạ nói vẻ hưng phấn. Đằng Thanh Sơn cười cười vuốt đầu Đàm Hạ, sau đó nhìn về phía Mã Cẩm Khiếu:

- Xem ra, Mã huynh đệ đã giải quyết xong chuyện tình của mình rồi.

Trên mặt Mã Cẩm Khiếu chợt xuất hiện nụ cười:

- Ừm, giải quyết rồi.

- Chúc mừng. - Đằng Thanh Sơn cười nói.

- Ha ha… Tần Nguy huynh! Ta tới chỗ ngươi, là xin nhờ ngươi làm giúp một việc. - Mã Cẩm Khiếu nói.

Đằng Thanh Sơn kinh ngạc nói:

- Xin nói.

- Tần Nguy huynh! Huynh hẳn đã tìm được đội buôn, chuẩn bị sáng mai ly khai Hổ Dược quận thành chứ?

Mã Cẩm Khiếu hỏi, Đằng Thanh Sơn gật đầu thừa nhận. Mã Cẩm Khiếu tiếp tục nói:

- Vậy sáng mai khi Tần Nguy huynh ly khai, có thể mang theo tiểu Hạ và mẹ nó cùng nhau ly khai không?

- Gì?.

Đằng Thanh Sơn hơi bất ngờ.

Mã Cẩm Khiếu cười nói:

- Ta chỉ nhờ Tần Nguy huynh dẫn họ ra khỏi thành. Ngươi đi Vũ Châu, hẳn là theo cửa bắc thành mà đi. Khi các ngươi đi dọc theo quan đạo lên mười dặm, ta sẽ ở ven đường chờ các ngươi. Đến lúc đó, ta sẽ dẫn mẹ con họ đi.

- Việc này cứ để ta. - Đằng Thanh Sơn gật đầu.

- Vậy cám ơn Tần Nguy huynh.

Mã Cẩm Khiếu chắp tay cảm kích, Đằng Thanh Sơn cười vuốt đầu Đàm Hạ:

- Ta là đại thúc, trợ giúp tiểu Hạ là việc cần làm. Có đúng không tiểu Hạ?

Tiểu Hạ cười tươi như hoa.

- Ừm, cứ như vậy đi. Không quấy rầy Tần Nguy huynh nghỉ ngơi nữa.

Mã Cẩm Khiếu rất cảm kích, dẫn hai mẹ con ly khai khỏi phòng Đằng Thanh Sơn. Đằng Thanh Sơn đóng cửa phòng, mặt tươi cười:

- Mã Cẩm Khiếu, thật ra quá cẩn thận. Phỏng chừng là sợ Tiêu Dao Cung truy lùng hắn khắp cả quận thành...

Đằng Thanh Sơn nhìn về phía bắc,

- Có lẽ Mã Cẩm Khiếu sẽ ly khai Hổ Dược quận thành ngay trong đêm.

Tường thành ngăn trở căn bản vô dụng với tiên thiên cường giả.

Sáng sớm hôm sau… Đằng Thanh Sơn cầm cương Xích Hỏa Mã. Đàm Hạ và Đàm phu nhân ngồi trên Xích Hỏa Mã.

- Chậc chậc… Tiêu Dao Cung náo động lớn thật.

Đằng Thanh Sơn liếc mắt đã thấy trên đường phố, có đại lượng binh vệ nhìn ngó người chung quanh, những binh vệ này đang cầm trong tay một bức họa.

- Tần đại thúc, trên đường có rất nhiều binh vệ.

Đàm Hạ kinh ngạc nói. Đằng Thanh Sơn cười, dắt ngựa, đi rất thong dong. Một đường tiến về cửa bắc thành, Đằng Thanh Sơn phát hiện trên mỗi đường phố đều có rất đông binh vệ.

- Đường phố quận thành thì ít mà số lượng binh vệ thì quá nhiều. Thành Vệ Quân của Quy Nguyên Tông ta có tám vạn! Còn Thành Vệ Quân của Tiêu Dao Cung khẳng định nhiều hơn nhiều. Chỉ cần cử mấy vạn binh vệ tìm tòi thì cũng có thể bới tung khắp mọi ngóc ngách.

Đằng Thanh Sơn thầm cảm thán sự cường đại của tám Đại tông phái. Đàm Hạ và mẹ cũng không dám lớn tiếng nói chuyện. Họ cũng phát hiện, quận thành hôm nay quá nhiều binh vệ, ai nấy đều vô cùng bá đạo.

- Tần đại thúc, binh vệ ở cửa thành cũng rất nhiều. - Đàm Hạ khẩn trương nói.

- Xét người à? - Đằng Thanh Sơn nhướng mày.

Đột nhiên, Đằng Thanh Sơn thấy cách đó không xa trên tường thành dán một bức họa lớn. Khuôn mặt trên bức họa thì Đằng Thanh Sơn hoàn toàn không biết.

- Đây là bức họa của Mã Cẩm Khiếu?

Đằng Thanh Sơn cười thầm. Bức họa khác quá xa Mã Cẩm Khiếu, chỉ có khuôn mặt hơi giống, còn những thứ khác hoàn toàn không giống,

- Cao thủ lông mi trắng đụng phải Mã Cẩm Khiếu, cũng chỉ giao thủ trong thời gian rất ngắn. Mã Cẩm Khiếu sau đó đã nhanh chóng bỏ đi. Tên lông mi trắng đó phỏng chừng cũng không nhớ rõ. Nên bức họa hoàn toàn khác hẳn cũng không có gì lạ.

Đằng Thanh Sơn cũng thở phào thay cho Mã Cẩm Khiếu. Ít nhất, sau này Mã Cẩm Khiếu cũng không phải phải dấu đầu dấu đuôi.

- Sư thúc, chúng ta mời người của Tiêu Dao Cung giúp chúng ta tìm Đằng Thanh Sơn. Bây giờ đám binh vệ tìm người ở các con đường, đều căn bản không giúp chúng ta tìm gì cả.

Ở bên cạnh cửa thành có mấy người đang đứng, thì thào nói chuyện. Một thanh niên nói vẻ bất mãn. Một ông già nói:

- Thôi, đều là người của Tiêu Dao Cung. Chúng ta không thể cưỡng cầu.

- Ừm, với lại thật ra cũng không biết chính xác Đằng Thanh Sơn có ở Hổ Dược quận này không.

Lão già lắc đầu nói:

- Muốn tìm Đằng Thanh Sơn, đích xác khó như mò kim đáy bể. Nhưng đảo chủ đã nghiêm lệnh, chúng ta không thể bỏ qua bất kỳ một một cơ hội nào. Tập trung tìm tòi đi... Chúng ta tuy nhân thủ ít nhưng mà bốn cửa thành cũng đều có hơn mười người. Đằng Thanh Sơn nếu giả trang lẩn trốn, mười phần thì đến chín sẽ đi qua cửa thành.

- Ừm.

Thanh niên cũng gật đầu. Đằng Thanh Sơn nghe thấy thế liền nhíu mày: "Thanh Hồ Đảo này thật là âm hồn bất tán mà"!

Kỳ thật cũng chẳng trách được Thanh Hồ Đảo. Tổn thất nhiều như thế, Thanh Hồ Đảo buông tha cho Đằng Thanh Sơn mới là việc lạ.

Trước cửa thành xếp một hàng thật dài.

- Ngươi! Mở bao của ngươi ra!

Binh vệ giữ cửa thành, lục soát cực kỳ nghiêm khắc. Đám người từ từ đi qua.

Người đi trước Đằng Thanh Sơn, xem ra cũng là một thương nhân, đang cưỡi ngựa, há mồm muốn nói gì.

- Hai túi đó đều phải mở ra, nhanh! - Binh vệ hét lên.

- Bên trong túi ta có những thứ không thể để người khác thấy. Bỏ qua được không?

Tên thương nhân lấy ra chút bạc vụn đưa ra.

- Huynh đệ! Đồ vật ta bỏ vào đó rất phiền toái, lấy ra khó lắm. Không mất thời gian uống cạn một chén trà nhỏ là không xong.

Nhất thời, lão già và mấy thanh niên đứng ở cửa thành giám sát đều nhìn qua.

- Mau mở ra, đừng nói nhảm nữa.

Trong những binh vệ này, không ít người là người của Thanh Hồ Đảo. Họ lúc này nào dám tham ô bỏ qua được cơ chứ? Dù sao tìm được tin tức Đằng Thanh Sơn là quá khó. Bây giờ, Tiêu Dao Cung nói Đằng Thanh Sơn có lẽ ở Hổ Dược quận thành, họ đương nhiên phải tìm một cách kỹ lưỡng.

Tên thương nhân làm mặt đau khổ, chỉ có thể qua một bên mở hai cái túi to. Binh vệ thậm chí còn lấy mấy thứ trong túi ra ngoài.

Binh vệ ở cửa thành rất nhiều, nên đã có người tới kiểm tra Đằng Thanh Sơn.

- Ngươi.. tới đây. - Tên binh vệ hô.

Đằng Thanh Sơn lập tức dẫn ngựa đi qua, giọng U Yến đặc sệt:

- Mấy huynh đệ! Hàng hóa của ta hơi nhiều, giúp ta một chút.

Không đợi Đằng Thanh Sơn nhét bạc, tên binh vệ đó hét lớn:

- Đừng nói nhảm. Phụ nữ hài tử trên ngựa đều xuống cho ta. Đem hai cái rương mở ra, nhanh lên!

Đằng Thanh Sơn chỉ có thể cố ý làm vẻ đau khổ, kéo thớt ngựa qua một bên.

- Tiểu tử! Ngươi là người ở U Yến à? Đi xa như vậy, còn đưa lão bà hài tử theo à?

Tên binh vệ đột nhiên mở miệng, hơi hoài nghi nhìn Đằng Thanh Sơn. Đằng Thanh Sơn trong lòng cả kinh.

- Hắn là chú ta.

Đàm Hạ mở miệng nói. Khẩu âm của Đàm Hạ rõ ràng là người Thanh Châu, Dương Châu.

- Đây là hài tử của đại ca ta. Chúng ta buôn bán, kết giao ngũ hồ tứ hải mà. Lần này, thuận tiện giúp hắn đưa hài tử đi, cũng là thuận đường thôi.

Đằng Thanh Sơn cười nói. Tên binh vệ nghe khẩu âm Đàm Hạ, lạnh lùng gật đầu, đồng thời quát:

- Nhanh! Mở hai cái rương ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.