Cửu Đỉnh Ký

Chương 380: Trở Về



Dưới ánh trăng mông lung, con Song Đầu Tử Hoàn Xà uốn lượn quanh quả núi, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào gã đàn ông trước mặt.

- Con rắn nhà ngươi, ta cũng lười chẳng muốn giết ngươi.

Cầm Luân Hồi Thương, Đằng Thanh Sơn đi nhanh lên huyệt động. Mỗi một bước đều xa mấy trượng, chỉ ba bước đã tới bên cạnh Song Đầu Tử Hoàn Xà. Hai cái đầu dữ tợn của con Tử Hoàn Xà nghểnh lên cao, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Đằng Thanh Sơn, tựa hồ cũng kinh dị trước kẻ gan lớn trước mặt.

Khi Đằng Thanh Sơn vừa bước tới bước thứ tư...

Một mùi tanh đặc sệt cuộn tới, hai cái miệng rắn khổng lồ của con Tử Hoàn Xà đồng thời há hoác, phóng tới muốn nuốt chửng lấy Đằng Thanh Sơn.

- Hừ!

Tiếng hừ lạnh của Đằng Thanh Sơn như tiếng sấm chấn động, một cú lắc hông, sức mạnh cường đại thông qua hai tay nhập vào Luân Hồi thương. Một luồng thương ảnh mê huyễn màu bạc lóe sáng, như du long với tốc độ kinh người đập thẳng vào một cái đầu đang táp.

Song Đầu Tử Hoàn Xà lập tức lắc đầu né tránh.

- Bùng!

Luân Hồi thương thương ảnh nện vào tấm thân khổng lồ của con Song Đầu Tử Hoàn Xà.

- Oa!

Song Đầu Tử Hoàn Xà kêu lên đau đớn. Từ hai miệng trên hai cái đầu rắn đều phun ra máu đỏ. Không ngờ thân hình khổng lồ dài chừng mười lăm trượng bị Đằng Thanh Sơn một thương đập văng lên trời, thân hình uốn lượn giữa không trung, sau đó đập lên cây cối, lết mạnh trên bãi cỏ dại, lăn vòng vòng trên núi, thậm chí còn đè chết không ít độc xà bình thường không kịp tránh né.

Đá núi đổ xuống.

Đằng Thanh Sơn nhìn thoáng qua con Song Đầu Tử Hoàn Xà, lắc đầu cười, rồi tiếp tục đi về phía huyệt động.

Hai cái đầu của con Song Đầu Tử Hoàn Xà đầy vết máu, hai đầu rắn của nó nghểnh lên cao, hướng mắt nhìn theo kẻ mang thương đi vào sào huyệt của nó, nhưng nó lại căn bản không dám ngăn trở. Uy lực và tốc độ một thương của con người vừa rồi hoàn toàn làm cho nó kinh sợ. Nó biết kẻ này mà có thể giết nó vô cùng dễ dàng.

...

"Coi như ngươi thức thời." Đằng Thanh Sơn cầm Luân Hồi thương đi vào huyệt động.

"Lần này hy vọng có thể có được Vân Mộng Bạch Quả. Cho dù không phải, cũng là vài thứ bảo bối cỡ như 'linh lộ thảo'."

"Hy vọng! Đừng làm cho ta thất vọng."

Vừa thì thầm trong miệng, Đằng Thanh Sơn vừa mỉm cười đi vào một huyệt động sâu thẳm hắc ám. Ban đêm trong huyệt động càng vô cùng tối đen. Nhưng Đằng Thanh Sơn có thị lực nhìn đêm, nên ban đêm cũng không khác gì ban ngày. Mọi thứ đều có thể nhìn được rõ ràng. Đằng Thanh Sơn nhanh chóng xâm nhập, nhìn kỹ bốn phía.

Một mùi tanh hôi tràn ngập khắp cả huyệt động.

Đằng Thanh Sơn mặt không đổi sắc, chẳng mấy chốc đã đi vào sâu trong huyệt động, nhìn bốn phía: "Ừm! Trong huyệt động không có bảo bối gì cả à?" Chung quanh đều là những tảng đá xám xanh, rất bình thường.

"Chẳng lẽ lần này trắng tay."

Dò xét qua một lần, Đằng Thanh Sơn lắc đầu rồi đi ra ngoài, nhưng hắn vừa đi được hai bước.

"Không đúng."

Khóe mắt của Đằng Thanh Sơn chợt chú ý tới một góc bên cạnh. Chỉ thấy ở nơi đó, trên tảng đá màu màu đen mờ ảo có chút màu xanh lá, rất mỏng manh. Chút màu xanh lá mỏng manh đó phải đứng ở chỗ Đằng Thanh Sơn lúc này mới có thể thấy được. Vị trí khác thì căn bản không thể thấy được một điểm màu xanh lá như vậy.

"Đây là..." Đằng Thanh Sơn lại gần, phát hiện nơi đó có vài khối đá vụn vừa vặn bịt kín điểm màu xanh lá này. May mà còn lộ ra một chút, mới làm Đằng Thanh Sơn phát hiện ra. Hắn ngồi xổm xuống, cẩn thận kéo vài hòn đá vụn ra.

Một màu xanh lá động lòng người hiện ra. Đằng Thanh Sơn không khỏi hít mạnh một hơi, mắt sáng lên. Chỉ thấy lá cây xanh mượt tràn ngập sức sống, còn có một cái cành nâu nâu. Cái hấp dẫn nhất đối với Đằng Thanh Sơn, vẫn là trái cây nhỏ hơn nắm tay, tựa như trẻ con.

Cả cái cây nhỏ này sinh trưởng trên một khe đá, bất luận là cành cây, lá cây, hay là trái cây, đều có mờ ảo vầng sáng màu xanh lá, tràn ngập sức sống.

"Hút!" Vừa ngửi được mùi của cây này, Đằng Thanh Sơn cảm giác cả người vô cùng thư sảng.

"Vân Mộng Bạch Quả!"

Lòng Đằng Thanh Sơn không khỏi dâng lên niềm vui hớn hở, đôi mắt hắn tỏa sáng. "Rốt cục tìm được nó rồi!" Mười tám ngày cưỡi Cuồng Phong Ưng đi tìm, Đằng Thanh Sơn cơ hồ đi khắp cả Vân Mộng Trạch, rốt cục vào đêm thứ mười tám, trong huyệt động Song Đầu Tử Hoàn Xà đã tìm được một gốc Vân Mộng.

"Hả? Màu của Vân Mộng Bạch Quả?" Đằng Thanh Sơn nhướng mày.

Trái cây nho nhỏ có hình dáng trẻ con gắn trên cành, lưu chuyển màu xanh lá như ngọc bích, vỏ quả tuyệt không phải màu trắng, mà là màu xanh! Lúc trước vừa nhìn, Đằng Thanh Sơn còn tưởng rằng màu xanh là do vầng sáng màu xanh lá phản chiếu. Bây giờ cẩn thận nhìn kỹ, hắn mới phát hiện vỏ quả cũng màu xanh nốt.

"Còn chưa chín?" Đằng Thanh Sơn không khỏi cả kinh.

"Phải làm sao bây giờ?" Đằng Thanh Sơn hơi nóng nảy. "Bây giờ còn chưa chín, căn bản không thể ngắt lấy. Chẳng lẽ, ta chờ ở đây à? Ta cũng không biết Vân Mộng Bạch Quả rốt cuộc phải bao lâu mới hoàn toàn trưởng thành."

Một vấn đề khó khăn đặt ra cho Đằng Thanh Sơn.

Trong đầu Đằng Thanh Sơn đưa ra hàng ngàn ý nghĩ, rồi chẳng mấy chốc Đằng Thanh Sơn đã có chủ ý.

"Vân Mộng Bạch Quả là thiên tài địa bảo, đòi hỏi điều kiện sinh trưởng rất khó đạt. Ta cũng không có khả năng nhổ nó lên giao cho Vân Mộng Chiến Thần." Đằng Thanh Sơn hiểu rõ, bất kỳ linh bảo gì, tỷ như Chu Quả, Hắc Hỏa linh quả vân vân, chưa hề nghe nói đến loại nào có thể nhổ lên được. Nếu không cả đám các đại tông phái còn không cướp về trồng à?

'Trước hết để cho nó tiếp tục sinh trưởng tại đây, ta lập tức đi thông báo với Vân Mộng Chiến Thần."

"
Nơi này tiếp tục để cho Tử Hoàn Xà ở! Nếu ta đánh chết Tử Hoàn Xà, chỉ sợ huyệt động này sẽ thành ổ của rất nhiều độc xà,những con độc xà bình thường không có trí tuệ, không biết sự quý hiếm của Vân Mộng Bạch Quả. Rất có thể, trong lúc vô ý chúng sẽ hủy diệt Vân Mộng Bạch Quả."

Đằng Thanh Sơn không ở lại lâu. Hắn lập tức dùng đá lấp lại chỗ mọc của cây Vân Mộng y như cũ, rồi lập tức cầm Luân Hồi thương, cấp tốc đi ra.

Đứng ở động khẩu, Đằng Thanh Sơn nhìn thoáng về phía xa xa. Con Song Đầu Tử Hoàn Xà đang nằm ở đó nhìn Đằng Thanh Sơn.

"
Ta đi, để cho ngươi ở đó." Đằng Thanh Sơn thầm nghĩ trong lòng, rồi lập tức đạp núi đá, như đại bàng giương cánh lao xuống dưới.

Thấy Đằng Thanh Sơn bỏ đi, Song Đầu Tử Hoàn Xà lập tức trườn về huyệt động của mình, bò ngay vào vị trí có cây Vân Mộng Ngân Hạnh vô cùng trân quí trong huyệt động của nó. Song Đầu Tử Hoàn Xà dò xét một chút, thấy cây Vân Mộng không tổn hao chút nào, hơn nữa mấy hòn đá che dấu vẫn còn ở nguyên vị trí lúc trước, mới yên tâm hẳn.

Theo Tử Hoàn Xà... thị lực của con người trong bóng đêm rất kém, nên không thể phát hiện ra Vân Mộng Bạch Quả.

Sáng sớm hôm sau, Đằng Thanh Sơn ngồi trên lưng Cuồng Phong Ưng, nhanh chóng bay về phương đông. Phi hành hai canh giờ, đến khi mặt trời lên cao, Cuồng Phong Ưng đã tới bầu trời Vân Mộng Cổ Thành.

Từ trên cao nhìn xuống, những bóng người bên trong Vân Mộng Cổ Thành tựa như những con kiến dày đặc.

- Tiểu Hôi, xuống dưới!

Đằng Thanh Sơn nhè nhẹ vỗ lưng Cuồng Phong Ưng, chỉ xuống "
Húc Nhật thành" trong Vân Mộng Cổ Thành.

- Vèo!

Cuồng Phong Ưng đáp xuống. Húc Nhật Thành có phương viên chỉ vài dặm, Đằng Thanh Sơn rất dễ dàng phát hiện được vị trí cung điện, chỗ ở của Vân Mộng Chiến Thần.

- Tiểu Hôi, bên kia!

Đằng Thanh Sơn chỉ dẫn Cuồng Phong Ưng bay thẳng về phía bãi đất trống trước cung điện Vân Mộng Chiến Thần.

Tiếng bước chân gấp gáp!

Thấy Đằng Thanh Sơn đáp xuống từ trên cao, không ít binh vệ nhanh chóng kéo tới.

- Ngươi là ai, dám xông vào Húc Nhật thành!

Rất nhiều người không biết Đằng Thanh Sơn.

- Lui cả ra!

Một tiếng quát trầm thấp vang lên.

Một luồng điện quang màu xanh nhanh chóng xé gió bay đến, đứng trước đám binh vệ. Đấy chính là Đại trưởng lão Mục Vọng. Mục Vọng cười cười nhìn Đằng Thanh Sơn:

- Đằng huynh đệ từ Vân Mộng trở về, xem ra chắc là có tin tức tốt rồi.

- Mục lão ca!

Thanh Sơn cũng cười gật đầu.

- Ầm ầm..

Cửa cung điện mở ra. Hai người mặc áo xanh đi tới. Một người cao giọng:

- Đằng tiên sinh, mời vào!

- Lui ra!

Mục Vọng lập tức quát đám binh vệ. Đám binh vệ này lúc này sao chẳng biết quan hệ giữa Đằng Thanh Sơn và Mục gia nữa? Ai nấy đều không dám lên tiếng, vội kéo nhau thối lui.

- Đằng huynh đệ, đi, chúng ta đi vào.

Mục Vọng cùng Đằng Thanh Sơn và Cuồng Phong Ưng tiến vào cung điện.

Vẫn là khu vườn lần đầu được gặp Vân Mộng Chiến Thần. Vân Mộng Chiến Thần đang cầm một quyển sách xem rất chăm chú.

- Thanh Sơn tới rồi.

Vân Mộng Chiến Thần cười đặt bộ sách xuống cái bàn trước mặt.

- Ha ha, xem ra Thanh Sơn đã tìm được Vân Mộng Bạch Quả rồi. Có yêu thú biết bay quả là nhanh. Để ta đi tìm, chắc cả năm chỉ sợ cũng chẳng tìm thấy.

Đằng Thanh Sơn và Mục Vọng cùng tiến đến.

- Nói tìm được thì hơi vội. Chưa đâu...

Đằng Thanh Sơn lắc đầu.

Tâm Vân Mộng Chiến Thần không khỏi trầm xuống, lão có vẻ hơi lo, vội hỏi:

- Chuyện gì thế?

- Vãn bối tìm được Vân Mộng Bạch Quả, nhưng Vân Mộng Bạch Quả tuyệt chưa trưởng thành, vẫn còn vỏ màu xanh.

Đằng Thanh Sơn thở dài.

- Cái gì?

Vân Mộng Chiến Thần hơi kinh hãi.

- Không có việc gì.

Vân Mộng Chiến Thần lập tức cười nói:

- Không phải chuyện lớn, đợi vài năm, trở lại hái cũng không muộn.

Đằng Thanh Sơn có vẻ không cam lòng, đợi vài năm ư? Dựa theo kế hoạch của mình, sau khi dốc lòng tu luyện đạt tới hư cảnh, sẽ phải về Cửu Châu Đại Địa! Nếu đợi tới khi mình đạt tới hư cảnh, mà Vân Mộng Bạch Quả còn chưa trưởng thành, vậy thì rất phiền toái. Đằng Thanh Sơn cũng không biết chu kỳ sinh trưởng của Vân Mộng Bạch Quả.

Có những linh quả phải sống hơn mười năm, thậm chí hơn trăm năm.

Cũng có linh quả chỉ cần mấy tháng là có thể hoàn toàn trưởng thành.

- Phải đợi vài năm?

Đằng Thanh Sơn cau mày.

- Đằng huynh đệ, ngươi thấy Vân Mộng Bạch Quả lớn bằng chừng nào rồi?

Mục Vọng bên cạnh cất tiếng:

- Bằng chén rượu này không? Hay to bằng nửa nắm đấm?

- Khoảng chừng to gần bằng nắm đấm rồi.

Đằng Thanh Sơn vội đáp:

- Hẳn là không phải chờ lâu lắm chứ.

- To gần bằng nắm đấm?

Vân Mộng Chiến Thần lộ vẻ vui mừng.

- Sắp trưởng thành rồi. Phỏng chừng đợi nhiều lắm nửa năm là được.

- Ha ha...

Vân Mộng Chiến Thần cười đứng dậy.

- Thanh Sơn, ngươi giúp ta một tay. Ngươi lập tức đưa ta đi Vân Mộng Trạch, xem Vân Mộng Bạch Quả rốt cuộc ở đâu! Đương nhiên, ta đã nói là làm! Khi nhìn thấy Vân Mộng Bạch Quả, ta sẽ đưa sáu khối Khai Sơn Tam Thập Lục Thức do Vũ Hoàng tự mình điêu khắc của Mục Gia cho ngươi.

- Chúc mừng Đằng huynh đệ!

Đại trưởng lão Mục Vọng bên cạnh cũng cười hà hà.

Đằng Thanh Sơn cảm thấy vô cùng vui sướng.

Sáu bản khắc đá?

Một khối đã khiến cho mình có bước tiến rất nhanh. Sáu bản khắc đá, biết đâu có thể giúp mình hoàn toàn tiến vào hư cảnh!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.