"Lúc trước muội muội Thanh Vũ uống rượu Chu Quả cũng tăng hai ba ngàn cân khí lực, mà Thanh Hổ ca uống thì còn tăng tới gần tám ngàn cân."
Đằng Thanh Sơn lúc trước dùng lại tăng hai vạn cân khí lực. Công hiệu của rượu Chu Quả hiển nhiên là có quan hệ tới thể chất của người dùng nó.
"Có điều cũng lạ là rượu Chu Quả này không ngờ không được ghi chép trong thư tịch." Đằng Thanh Sơn thầm nghĩ.
Thực ra cũng không có gì là lạ, cường giả hậu thiên chỉ đi Thiết Tý Hầu Sơn hái 'Chu Quả' mà thôi, ai dám vào trong hang ổ bầy khỉ? Cường giả tiên thiên kim đan thông thường đối mặt với Hầu vương và bầy khỉ nhiều như vậy cũng phải dè chừng. Thực sự dám xông vào hang ổ bầy khỉ e rằng cũng chỉ có hư cảnh cường giả thôi, nhưng trong thiên hạ cường giả hư cảnh quá là ít ỏi.
Có được mấy cường giả hư cảnh thừa hơi đi Thiết Tý Hầu Sơn? Bọn họ căn bản không biết sự tồn tại của 'rượu Chu Quả'.
Cho dù có biết rượu Chu Quả tăng hai ba nghìn cân khí lực, đám cường giả hư cảnh có lẽ đều sẽ chẳng quan tâm.
"Bất quá, rượu Chu Quả này đối với ta lại khác"
"Sau này ta phát triển một mạch nội gia quyền, kẻ tu luyện nội gia quyền đều có thân thể mạnh mẽ. Thân thể càng mạnh mẽ lại càng có thể tận dụng công năng kỷ diệu của rượu Chu Quả, khiến cho tốc độ luyện quyền đề cao mạnh mẽ."
Đằng Thanh Sơn còn đang mải nghĩ, Tiết Tân ở cạnh đã hạ giọng nói:
"Sư phụ, sư phụ... Bọn họ nói chuyện xong rồi."
"Hả." Đằng Thanh Sơn cười.
"Ha ha…. Vương lão tam, chúng ta không tiễn nhé." Tiếng cười của Dương Đông truyền đến.
"Chúng ta tới đó." Đằng Thanh Sơn bảo, Tiết Tân lập tức theo Đằng Thanh Sơn đi tới.
...
Dưới ánh sáng ngọn đuốc, ánh mắt Dương Đông giờ đây đầy vẻ dũng mãnh quét qua đám bang chúng lưu vong của Cửu Lang Bang vừa mới thu nhận cất cao giọng phán:
"Các vị huynh đệ, Hung Thú Bang ta không phải bang phái đông người nhất Thái A Sơn Mạch này nhưng lại chính là bang phái có huynh đệ dũng mãnh nhất trên cả Thái A Sơn Mạch! Cũng là bang phái tương thân tương ái nhất!"
"Không hai lời, chỉ cần thuộc bang phái chúng ta thì cũng chính là huynh đệ của Dương Đông ta"
"Đương nhiên, Hung Thú Bang chúng ta cần chính là 'Hung thú', là hán tử dũng mãnh. Mềm yếu như đàn bà là không có cần." Dương Đông cười ha hả,
"Đi, hiện tại chúng ta cùng nhau đi uống rượu, nệm êm chăn ấm, gái tơ da mướt, rượu ngon vò lớn đã chuẩn bị cả rồi, chỉ chờ mọi người thôi."
Xung quanh lập tức vang lên tiếng hoan hô gào thét ầm ĩ, đám bang chúng tên nào cũng đều như dã thú tru lên.
"Đi." Dương Đông vung tay lên, tức thì cả đám người bám theo gã.
"Sư đệ." vẫn luôn trầm mặc ở bên cạnh chính là nam nhân dũng mãnh nhất của cả Hung Thú Bang - Đằng Thú, gã nhẹ nhàng khều tay Dương Đông.
Dương Đông giật mình, nhìn theo phía Đằng Thú chỉ. Chỉ thấy ánh lửa mơ hồ chiếu sáng thấp thoáng có hai bóng người.
"Sư phụ." Dương Đông nhìn rõ người tới không khỏi kinh hỉ.
"Dương Tử, ngươi dẫn người đi trước, ta và Đại đương gia tới sau." Dương Đông phân phó.
"Được rồi Đại đương gia Nhị đương gia, các người nên nhanh lên một chút, bằng không rượu thịt sẽ bị đám con cháu này chén cho bằng sạch đấy."
"Biết rồi" Dương Đông vung tay hét.
Giọng nói của Dương Đông hiện thời hiển nhiên đã dần dần có khẩu âm của người bản địa Dương Châu. Sau khi đám nhân mã đông đảo đã rời đi, Dương Đông cùng Đằng Thú chạy tới bên cạnh Đằng Thanh Sơn.
"Sư phụ." Dương Đông cùng Đằng Thú đều cung kính.
Đằng Thanh Sơn nhìn hai đồ đệ mỉm cười chỉ Tiết Tân ở cạnh nói:
"A Đông, A Thú, người này là tam sư đệ của các con tên gọi Tiết Tân. Tiết Tân, đây là hai sư huynh của con... người nhỏ nhắn này là nhị sư huynh Dương Đông, còn đây là đại sư huynh Đằng Thú."
"Sư đệ ra mắt đại sư huynh, nhị sư huynh." Tiết Tân lập tức cung kính chào.
Đằng Thú rất ít lời chỉ gật đầu, khóe miệng hơi nhếch lên tựa hồ đang cười.
"Ha ha… Tam sư đệ." Dương Đông lại rất là thân thiết ôm lấy Tiết Tân,
"Tam sư đệ, sau này chúng ta chính là huynh đệ rồi, có chuyện gì cũng đừng ngại, mọi thứ ta đều sẽ giúp đệ đòi lấy công bằng."
Lời nói của Dương Đông tất cả đều có hơi hướm cường đạo, điều này là do Dương Đông từ nhỏ đã ở trong ổ cường đạo. Hiện giờ là ngựa quen đường cũ.
"Hừm." Đằng Thanh Sơn khẽ nhíu mày.
Dương Đông hơi run lên, liếc nhìn Đằng Thanh Sơn, hì hì tỏ vẻ ngây thơ:
"Sư phụ."
"Ừm." Đằng Thanh Sơn lúc này mới đáp lời,
"Hiện tại Hung Thú Bang của con thế nào rồi?"
"Hung Thú Bang chúng con người không nhiều lắm, chỉ hơn ba ngàn, thế nhưng lại là bang phái hung hãn mạnh mẽ nhất toàn bộ Thái A Sơn Mạch." Dương Đông cười đắc ý,
"Sư phụ, người không được thấy...trận chiến lúc trước mà Hung Thú Bang bọn con thành danh...đại sư huynh thực ác liệt ghê, trên chiến trường còn ăn thịt người đấy! Dọa cho đám gia hỏa đó thiếu chút nữa vãi đái ra quần. Bây giờ nhắc đến đại đương gia 'Mãnh thú' của Hung Thú Bang chúng ta Thái A Sơn Mạch ai mà chẳng biết?"
Đằng Thanh Sơn giật mình.
"Ăn thịt người?"
Không khỏi cau mày nhìn Đằng Thú.
"Sư phụ." Đằng Thú cúi đầu trước mặt Đằng Thanh Sơn.
Đằng Thanh Sơn thầm than gã đại đệ tử này của mình chính là xuất thân nô lệ, lại từ nhỏ sống trong đàn dã thú, tập quán sinh hoạt giống như dã thú, chắc là lúc bé đã ăn thịt người rồi. Cuộc chiến lập danh cho Hung Thú Bang, gã đại đệ tử này hẳn đã giết đến đỏ mắt mới thành ra ăn thịt người.
"Sau này, không được ăn thịt người nữa." Đằng Thanh Sơn ra nghiêm lệnh.
"Dạ, Sư phụ." Đằng Thú không dám lên tiếng.
Trong ba đồ đệ Đằng Thanh Sơn thích gã đại đồ đệ này nhất.
"A Thú, quyền pháp luyện đến đâu rồi?" Đằng Thanh Sơn hỏi,
"Sư đệ con, kiếm pháp hắn thế nào?" Đằng Thanh Sơn không hỏi Dương Đông. Trong ba đồ đệ mình, Dương Đông là láu cá nhất.
Đằng Thú thành thật trả lời:
"Sư phụ, quyền pháp nhìn chung cảm giác còn sai một chút, bất quá thân thể lực lượng con hiện giờ đã vượt hơn hai mươi vạn cân rồi."
"Ừm." Đằng Thanh Sơn gật đầu thỏa mãn, nội gia quyền của đại đồ đệ tốc độ tiến bộ đích thực là rất nhanh.
"Hai mươi vạn cân?"
Tam đệ "Tiết Tân" ở cạnh thất kinh, len lén liếc nhìn đại sư huynh, không dám tin cái tên đại sư huynh xem chừng niên kỷ không lớn này lại lợi hại đến vậy.
"Kiếm pháp của nhị sư đệ cũng rất khá." Đằng Thú tiếp tục nói,
"Ngay cả con mà không cẩn thận là chịu thiệt ngay, nhị sư đệ sớm tối đều khổ luyện kiếm pháp."
Dương Đông ở cạnh len lén nhìn Đằng Thanh Sơn, thấy Đằng Thanh Sơn rốt cuộc nhìn gã lộ vẻ tươi cười, lúc này mới thở phào một hơi.
"Các con làm rất khá" Đằng Thanh Sơn gật đầu cười.
"Được rồi, ta cũng nên đi rồi...à đúng rồi, A Thú, A Đông, ta hiện tại ở Cửu Lang Đảo phía tây Thái A Sơn Mạch. Nếu có chuyện, các con có thể tới đó tìm ta."
"Cửu Lang Đảo?" Đằng Thú, Dương Đông tức thì kinh ngạc rồi lại vui mừng.
"Sư phụ." Dương Đông nhịn không được kinh ngạc nói:
"Ngân Giao Quân gì đó tới đây, diệt Cửu Lang Bang, có phải hay không là vì sư phụ người. Nhưng mà, hình như không phải sư phụ và Thanh Hồ Đảo..."
Dương Đông, Đằng Thú bọn họ cũng đều biết Đằng Thanh Sơn và Thanh Hồ Đảo là có mối thù, lần này trở về là nhằm vào Thanh Hồ Đảo.
"Ừm." Đằng Thanh Sơn gật đầu,
"Sư phụ hiện tại có một thân phận là 'Kinh Ý'."
"Kinh Ý đại náo Thanh Hồ Đảo?" Dương Đông và Đằng Thú đều lộ vẻ kinh hãi. Bọn họ mấy ngày nay từ bên ngoài nghe được lời đồn về 'Kinh Ý' nhưng lại không biết... Đằng Thanh Sơn hóa thân thành 'Kinh Ý', Đằng Thanh Sơn trước đó cũng không có nói cho hai đệ tử này.
"Được rồi, các con yên tâm ở đây."
Đằng Thanh Sơn dặn:
"Có chuyện thì tới chỗ ta. Nhớ kỹ... sau ba bốn hôm nữa tới chỗ ta một chuyến."
"Dạ, sư phụ." Dương Đông, Đằng Thú tuân lệnh.
Lập tức Đằng Thanh Sơn ngửa đầu, huýt lên một tiếng sắc bén.
"Oành..." một đạo khí lưu cuồng mãnh từ trên cao phóng xuống, tóm lấy Tiết Tân sau đó phóng lên cao bảy tám mươi trượng rơi xuống trên lưng Lục Túc Đao Trì. Hai đôi cánh Lục Túc Đao Trì vung lên liền xẹt một cái bay vòng trở lại hướng về Cửu Lang Đảo.
...
Đêm đó, Đằng Thanh Sơn ở trên Cửu Lang Đảo còn Tiết Tân ở trong một tòa đình viện cạnh Đằng Thanh Sơn.
Đêm khuya, Cửu Lang Đảo hoàn toàn yên tĩnh, chỉ nghe tiếng sóng vỗ bờ hồ, trong đình viện u nhã tĩnh mịch nơi Đằng Thanh Sơn cư trú.
"Hả?"
Đằng Thanh Sơn mặc nội y rộng thùng thình sắc mặt vui mừng từ trong phòng lao ra ngửa đầu nhìn trời.
"U..." Trên cao truyền đến một tiếng chim kêu to.
Một con thần điêu trắng như tuyết từ trên cao đáp xuống, con thần điêu khổng lồ này toàn thân màu trắng chỉ có lông đầu là hỏa hồng sắc. Một nữ tử áo quần màu lam nhạt đang khoanh chân ngồi ở trên. Bên cạnh thần điêu lông trắng còn có một con đại điêu cả người đen kịt trong đêm tối cực kỳ khó thấy.
Vù...~
Một trận cuồng phong thổi qua, hai con đại thần điêu đen và trắng hạ xuống trong đình viện.
"Thanh Sơn." Lý Quân nhảy xuống khỏi thần điêu, hưng phấn kích động chạy tới ôm chầm lấy Đằng Thanh Sơn.
"Tiểu Quân." Đằng Thanh Sơn cũng ôm thê tử.
Bao nhiêu ngày như vậy không gặp, Đằng Thanh Sơn rất nhớ Tiểu Quân, tiểu biệt thắng tân hôn ma (hình như là "mới cách biệt ít lâu thì còn hơn cả mới cưới")... tức thì phượng đảo loan điên triền miên một hồi.
Trên giường.
Đằng Thanh Sơn dựa vào thành giường (nguyên văn: y giá=giá áo: chắc ngày xưa cởi ra vắt luôn lên đầu giường), Lý Quân lại nằm trong lòng Đằng Thanh Sơn.
"Tiểu Quân, muội làm thế nào tìm tới được đây?" Tới tận bây giờ Đằng Thanh Sơn mới hỏi.
"Huynh không phải đã nói cho muội bắt đầu muốn đấu với Thanh Hồ Đảo sao? Cho nên muội biết ngay Kinh Ý đó là huynh."
Lý Quân nhăn mũi nghịch ngợm tiếp đó nói:
"Muội vừa đi Kinh phủ ở Vũ An Quận, nhưng mà không tìm được huynh ở đó. Muội liền nghĩ tới Ngân Giao Quân của Thanh Hồ Đảo tiến công Cửu Lang Đảo... Lúc đó muội nghĩ, vô duyên vô cớ chúng công kích Cửu Lang Đảo làm gì, vừa khéo lại phát sinh sau khi Thanh Sơn đại náo Thanh Hồ Đảo! Mà huynh lại không ở Kinh phủ, cho nên... muội liền đoán huynh ở đây mới cưỡi Đại Bạch bay tới."
Đằng Thanh Sơn nghe xong không khỏi nở nụ cười.
"Muội đến thì thật tốt rồi" Đằng Thanh Sơn cười nhẹ nhàng.
"Vừa hay có một việc nhờ muội giúp."
"Việc gì?" Lý Quân nghi hoặc.
"Còn nhớ năm đó huynh an trí muội ở An Vũ Quận Thành để đi Man Hoang không?" Đằng Thanh Sơn cười nhắc lại.
"Lần đó huynh đi Man Hoang chính là để đi Thiết Tý Hầu Sơn tìm kiếm "Chu Quả"! Quá trình tìm kiếm Chu Quả khi phiêu bạt trên biển Bắc Hải huynh đã nói cho muội biết rồi."
"Huynh nói, đàn khỉ ở Thiết Tý Hầu Sơn đó?" Lý Quân vội gật đầu, nàng biết, lần đó Đằng Thanh Sơn đối mặt nguy cơ phải chạy trối chết, từ trên vách núi nhảy xuống, Đằng Thanh Sơn suýt chút nữa ngã mất mạng.
"Ừ, huynh chính là đi lấy rượu Chu Quả" Đằng Thanh Sơn cười.
"Rượu Chu Quả trong hố đá đó hẳn là phải nhiều nhiều lắm. Cũng không biết là bầy khỉ đã tích lũy từ bao nhiêu đời."
"Rượu Chu Quả, chủ ý hay lắm" Lý Quân con mắt tỏa sáng.
"Muội đến rồi, lại càng hay." Đằng Thanh Sơn suy nghĩ, bảo:
"Con Kim Đồng Hầu Vương (vua khỉ ngươi vàng) đó...rất là lợi hại, huynh đang suy nghĩ, bằng vào thủ đoạn của huynh, thêm vào Tiểu Quân hiểu thú ngữ, xem có thể thu phục hay không Kim Đồng Hầu Vương này. Một khi thu phục nó chẳng khác nào thu phục cả đàn khỉ. Lúc đó, cũng có thể từ chỗ nó biết được bí phương luyện chế rượu Chu Quả."