Cửu Đỉnh Ký

Chương 57: Nhân mãng chi chiến



Trong đôi mắt màu vàng đục của con mãng xà này thể hiện vẻ cao cao tại thượng và khá hờ hững, có lẽ đối với một con quái vật nơi đầm sâu mà nói giết chết một tên nhân loại vốn không đáng nhắc tới. Cái miệng tràn ngập mùi máu đã xông đến trước mặt Đằng Thanh Sơn.

"Ô..." Đằng Thanh Sơn ánh mắt toát lên nét lạnh lùng, tay phải chuyển thành chưởng đao giơ lên cao nghênh đón cái miệng như chậu máu bổ xuống một nhát!

Bàn tay hóa thành một đạo ảo ảnh!

Rầm! Dòng nước mau chóng bị bổ đôi!

"Bồng!"

Dưới đầm sâu, một chưởng ẩn chứa lực lượng đáng sợ trực tiếp bổ vào đầu con mãng xà phát ra thanh âm va chạm trầm thấp. Lực chưởng đó của Đằng Thanh Sơn lớn vô cùng, khi bổ xuống khiến đầu con mãng xà không tự chủ được đã trầm xuống, nhưng chỉ trầm xuống tầm một trượng con mãng xà đã ngừng lại.

Con mãng xà phát ra tiếng rống tức giận, đưa ánh mắt quái dị nhìn chằm chằm vào tên nhân loại ở trên!

Đằng Thanh Sơn đang bơi lượn phía trên!

"Quái vật! Đây tuyệt đối là quái vật, một chưởng của mình cho dù là đá tảng hoặc sắt thép đều có thể bị bổ đôi nhưng da con mãng xà này không ngờ ngay cả một vết thương cũng không có. Hơn nữa đầu chỉ hơi gằm xuống liền hóa giải khí lực một chưởng của mình, thực không thể tin nổi." Đằng Thanh Sơn hiểu rất rõ quyền cước của mình mạnh đến mức nào.

Chính vì biết điều đó nên hắn mới càng thấy được sự khủng bố của con mãng xà này.

"Trên trán nó còn có một cái sừng rất nhỏ màu bạc, chẳng nhẽ con quái vật này là giao long?" Đằng Thanh Sơn đang cấp tốc bơi lên phía trên đồng thời trong lòng cũng vô cùng khiếp sợ, sau một chưởng bổ ra đó hắn mới nhìn thấy trên đầu con mãng xà thấy ở đó có một chiếc sừng bạc cao chừng một thước.

Mãng xà có sừng?

Kiếp trước Đằng Thanh Sơn chưa từng thấy qua mãng xà có sừng, sợ rằng chỉ có giao long trong truyền thuyết mới có thôi. Hắn không biết con mãng xà trong đầm sâu này có phải giao long hay không nhưng nó tuyệt đối là môt con quái vật.

"Hống..." Đôi đồng tử màu tím của con mãng xà đột ngột thu nhỏ lại, tiếng rống giận vang lên. Nó rốt cuộc đã nhìn thẳng vào con mồi trước mắt, "Hô" một tiếng, nó liền cấp tốc bơi trườn lên phía trên, tốc độ so với Đằng Thanh Sơn còn nhanh hơn vài lần.

"Khoảng cách đến mặt nước Hàn đầm chỉ có trăm thước, không hay!" Đằng Thanh Sơn chưa kịp vui mừng liền phát hiện con mãng xà trong nháy mắt đã trườn lên.

Oanh!

Dòng chảy trào dâng, mãng xà thân to cỡ thùng nước, trên người đầy lân phiến màu tím đỏ từ một bên Đằng Thanh Sơn trườn tới, sau đó nửa thân thể trực tiếp chặn ngang phía trên Đằng Thanh Sơn, nửa còn lại ở bên dưới hắn.

"Thực dài!" Đằng Thanh Sơn lúc này mới hoàn toàn trông thấy rõ độ dài con mãng xà này, "Có lẽ dài khoảng ba mươi thước, thân thể khổng lồ như vậy thế mà lân phiến của nó không ngờ lại không thể phá vỡ, lực lượng phần đầu có thể dễ dàng hóa giải một chưởng toàn lực của mình. Lực lượng của nó đáng sợ hơn mình gấp bội, thậm chí còn nhiều hơn."

Con mãng xà này nếu đứng thẳng lên thì cao chừng mười tầng nhà.

Một con mãng xà như thế, chỉ riêng phần đầu đã có thể hóa giải lực lượng một chưởng của Thanh Sơn, vậy bản thân lực lượng của nó sẽ đáng sợ cỡ nào?

Cặp đồng tử vàng đục mang theo vẻ lạnh lùng cao cao tại thượng của nó nhìn chằm chằm vào hắn.

"Xuy xuy..."

Nhanh như chớp, thân thể khổng lồ của con mãng xà đầm sau mau chóng co cụm quấn lại, thân thể khổng lồ dài hơn mười trượng như muốn xiết cả người hắn ép thành thịt băm. Đằng Thanh Sơn chỉ cảm thấy trước mặt hoàn toàn mơ hồ, mọi hướng xung quanh hắn đều bị thân hình khổng lồ kia chèn ép.

"Con quái vật này có sức mạnh vô tận, một khi bị nó xiết chắc chắn không cách nào sống sót." Đằng Thanh Sơn cắn răng.

"Xoạt..." Hai chân Thanh Sơn đột nhiên bành trướng chống đỡ đến nỗi quần đều rách toạc, mạch máu căng ra tựa như một con thanh xà, cơ bắp như từng chiếc lò xo quấn lấy. Nội kình trong cơ thể phảng phất như hồng thủy hung hãn điên cuồng xuyên thấu qua hai chân phóng ra bên ngoài.

"Phá!" Rống giận một tiếng, chân phải Thanh Sơn hung hăng đá lên người con mãng xà đang quấn lấy.

Lực phần chân bình thường so với lực phần tay phải mạnh hơn nhiều. Một người bình thường nếu có thể nâng vật năng trăm cân, vậy chân hắn mạnh mẽ đá với lực xung kích bốn trăm cân là đều rất bình thường.

Hai tay Đằng Thanh Sơn có khí lực hơn mười vạn cân, vậy chân phải càng mạnh hơn chứ? Mà vào thời khắc đối mặt với sinh tử này lực mạnh nhất nơi chân cộng thêm lực công kích của đại lượng nội kình, quả thực lớn đến mức không thể tin nổi.

"Bồng!" "Bồng!"

Hai chân liên tục đá mạnh hai lần.

"Hống..." Quái vật mãng xà đau đớn gào thét một tiếng, thân thể của nó bị đá mạnh đập vào vách núi bên cạnh Hàn đầm phát ra rung động kịch liệt, cả mặt ngoài vách núi 'Bồng' một tiếng, hàng loạt đá vụn tung tóe trong nước. Cả vách núi đáy đầm đều rạn nứt ra từng khe hở.

"Hưu!"

Đằng Thanh Sơn thừa cơ đột nhiên bơi lên trên, để tăng tốc nội kình trong cơ thể tiêu hao rất nhanh.

"Quái vật, tuyệt đối là quái vật, một cước của mình cũng không thể phá được da nó, xem ra hôm nay toi rồi, giữ mạng cũng khó đây. Còn có năm mươi thước, bốn mươi thước, ba mươi thước…" Đằng Thanh Sơn đã phát hiện ra ánh sáng phía trên, loáng thoáng còn nghe thấy tiếng mưa rào rào bên ngoài.

"Hống..." Tiếng rống giận dữ điên cuồng từ đáy đầm truyền đến.

Mãng xà bên dưới vũ động thân thể, lại một lần nữa trườn cực nhanh phi lên.

Nhưng Đằng Thanh Sơn đã gần đến mặt nước Hàn đầm, con mãng xà mắt thấy sắp đuổi không kịp Đằng Thanh Sơn, không ngờ há miệng --

"Xuy xuy..."

Vụ khí màu đen từ phía miệng nó phun ra, hễ chỗ nào vụ khí màu đen tràn đến thì tất cả chỗ nước ở chỗ đó trong nháy mắt đóng thành băng. Trong nháy mắt, từ miệng mãng xà đến mặt nước Hàn đầm, thủy vực sâu chừng hai mươi thước toàn bộ đông lại tổng thể thành một khối băng lớn.

Đằng Thanh Sơn cả người lập tức bị đông cứng trong khối băng.

"Lạnh, thực lạnh." Nội kình toàn thân Đằng Thanh Sơn cuồn cuộn trào dâng, khí huyết trong cơ thể cường thịnh đến cực điểm chỉ vì ngăn cản cái rét đáng sợ này.

"Con quái vật mãng xà không ngờ còn có chiêu này, hắc vụ nó phun ra không ngờ ngay cả nước Hàn đầm cũng có thể đông lại." Nước Hàn đầm rất khó đóng băng bây giờ lại kết thành băng, bởi thế có thể tưởng tượng rốt cuộc lạnh đến như thế nào. Có điều cũng may Đằng Thanh Sơn ở trong băng, nếu bị 'hắc vụ' còn lạnh hơn kia tác động đến có lẽ toàn thân sẽ chết cóng vì rét.

Dù sao có thể dễ dàng đóng băng Hàn đầm thì 'hắc vụ' kia khẳng định càng buốt lạnh hơn.

"Quái vật, thực sự là quái vật." Đằng Thanh Sơn rất lo lắng, đồng thời vung hai tay đập vỡ khối băng.

"Bồng!" "Bồng!"

Nắm tay nhanh như chớp, khối băng bên trên mau chóng tan nát và vỡ vụn.

Thật ra khi Đằng Thanh Sơn nói con mãng xà đầm sâu kia là quái vật thì bản thân của hắn cũng đã là một tiểu quái vật rồi.

"Hống..." Con mãng xà đó đột nhiên xông lên trên, hàng loạt khối băng bị đập vỡ vụn, nó cực nhanh đuổi theo hướng Thanh Sơn, thề phải nuốt sống Đằng Thanh Sơn.

"Oanh!"

Theo một tiếng vang lên, hàng loạt khối băng từ trên mặt nước Hàn đầm bắn tung tóe ra bốn phương tám hướng, đồng thời một nhân ảnh lập tức từ trong nước lao ra, rơi xuống một chỗ không xa Hàn đầm.

"Chung quy đã ra được." Đằng Thanh Sơn không dám có chút lơ là, trực tiếp lao về phía túi đồ ở không xa, lúc này trời mưa tầm tã, cả thiên địa mênh mông nước, Đằng Thanh Sơn tóm lấy túi đồ, trực tiếp xé rạch "Xoạc" một tiếng, lấy ra từ trong đó thanh tấn thiết thương đã chia thành hai khúc.

Hống...

Rít lên giận dữ, "Rầm" một tiếng, một con quái vật mãng xà đáng sợ từ trong Hàn đầm phá băng mà ra, đầu con mãng xà khổng lồ hung ác quét qua bốn xung quanh, thoáng chốc ánh mắt liền khóa chặt lấy Thanh Sơn.

"Hô!" Đằng Thanh Sơn vốn không kịp nối hai khúc cán thương, cả người lập tức thi triển 'Thiên Nhai Hành' hóa thành một luồng khói xanh, xông ra lưng chừng núi.

Vừa nhảy lên liền trực tiếp từ lưng chừng núi nhảy xuống dưới!

"Hống..." Thân xà khổng lồ đột ngột trườn ra, miệng cắn lấy Đằng Thanh Sơn đang nhảy giữa không trung.

"Mày cút đi!" Đằng Thanh Sơn rống giận, nửa khúc trường thương trong tay hóa thành một đạo ảo ảnh đột nhiên rời khỏi tay, mang theo tiếng gió rít sắc bén, đâm về phía đầu mãng xà.

"Xuy xuy..." Mũi thương của nửa khúc tấn thiết thương xoay tròn đâm lên lân phiến của đại mang xà, gian nan đâm thành một lỗ thủng nhỏ, mũi thương xuyên qua tiến vào bên trong lớp lân phiến đại mãng xà, máu tười từ đầu đại mãng xà thấm ra ngoài, thế công của con đại mãng xà cũng hoàn toàn ngừng lại.

Đằng Thanh Sơn thoáng chốc liền rơi xuống phía dưới thâm sơn.

Cả thiên địa mênh mông nước, quái vật mãng xà rốt cuộc đã nhìn không thấy bóng Đằng Thanh Sơn nữa.

Đại mãng xà tức giận quẫy đầu, khúc tấn thiết thương kia bị văng đập vào một bên vách núi, vách núi phảng phất như đậu hủ vậy, tấn thiết thương không ngờ chui tọt vào khu vực bên trong vách núi.

Quái vật đầu nhiễm đầy máu cực kỳ phẫn nỗ, há cái miệng như chậu máu liền mặc sức phun ra bốn phương tám hướng, hắc vụ từ miệng nó phun ra tràn ngập bốn xung quanh, xung quanh vách núi dính phải hắc vụ này lập tức vô thanh vô tức hóa thành bột đá vụn, chảy thành dòng xuống phía dưới.

"Hống..."

Nơi lưng chừng núi, quái vật mãng xà đáng sợ này nhìn trời mà rít gào, phát tiết phẫn nỗ, xung quanh vách núi đều rung rinh, dường như vì cơn phẫn nộ của nó mà rung rinh.

Rất lâu sau, con quái vật mãng xà mới lui vào trong Bích Hàn đầm, Bích Hàn đầm khôi phục lại vẻ bình ổn, trên mặt nước Hàn đàm rất nhanh lại có một tầng băng dày kiên cố.

o0o

Dưới vách núi, Đằng Thanh Sơn đứng giữa rừng, bấp chấp cơn mưa tầm tã, ngẩng đầu lên nhìn phía lưng chừng núi, lúc nhìn thấy con mãng xà ngẩng đầu rống giận với trời xanh thì trong lòng run rẩy không thôi.

"Sâu trong thông đạo đáy đầm đó không biết rốt cục là nơi nào, không ngờ lại sinh ra quái vật đáng sợ như thế. Hôm nay nếu không phải mình chạy nhanh, chỉ e hôm nay đã mất mạng ở đấy rồi." Đằng Thanh Sơn cũng hiểu rõ, thiên địa linh khí sung túc, nhân loại có thể càng trở nên mạnh hơn, tương tự cũng sẽ sinh ra quái vật đáng sợ.

"Tuyệt chiêu 'Độc Long Toàn' của mình không ngờ chỉ phá vảy rắn của nó. Quái vật." Đằng Thanh Sơn cảm thán một tiếng.

Từ mười tuổi đến mười sáu tuổi, sáu năm qua, trong khi thân thể Đằng Thanh Sơn nghỉ ngơi thì hắn đã bắt đầu nghiên cứu thương thuật.

Trước lúc mười tuổi, Đằng Thanh Sơn nghiên cứu ra hai loại thương pháp 'Như Ảnh Tùy Hình' và "Hỗn Nguyên Nhất Khí'. Mà sáu năm qua, Đằng Thanh Sơn trường kỳ thể ngộ trong Hàn đầm, rốt cuộc đã diễn hóa 'Toàn Quyền' với thuộc tính nước thành thương pháp 'Độc Long Toàn', thương pháp này uy lực cực lớn.

Một thương sử ra, hệt như độc long rời nước, có thể dễ dàng đục lên thân đối thủ một lỗ thủng. Uy lực cực lớn.

Có lợi tất có hại.

Một chiêu 'Độc Long Toàn' này sử ra, trường thương trong nháy mắt sẽ thoáng mất khống chế, nhưng so với uy lực của nó thì khuyết điểm này cũng có thể bỏ qua.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.