Vẻ mặt tôi lạnh nhạt, mí mắt cũng chẳng buồn nhấc lên, thong thả nói: “Cửu Dung mệnh bạc phúc mỏng, lấy đâu ra phúc phận như vậy? Người đời ai cũng biết, Tiết vương gia có ba mươi sáu cơ thiếp, cũng không thiếu một Cửu Dung. Cửu Dung lại càng không dám trèo cành cao tới Vương gia”. Nói xong, tôi không để ý đến bất cứ ai nữa, đi thẳng về phía trước.
Vừa đi chưa được bao xa, Thẩm Hồng đã đuổi theo, chận trước mặt tôi, nắm tay tôi nói: “Dung Nhi, về với ta đi”.
Tôi liếc nhìn Thẩm Hồng một cái, khẽ cười: “Hưu thư của Thẩm công tử vẫn còn chưa ráo mực, chẳng lẽ Thẩm công tử đã quên rồi sao?”. Nói xong tôi dìu cha tiếp tục đi về nhà chúng tôi.
“Dung Nhi!” Thẩm Hồng hét lớn: “Bức thư đó không phải là ý của ta. Ta suy nghĩ nhiều ngày rồi, cuối cùng cũng hiểu ra. Nàng vốn không phải người như vậy, nàng cố tình làm ra chuyện đó, buộc ta bỏ nàng, tất nhiên là có nỗi khổ, phải không? Dung Nhi, ta muốn nàng theo ta về, tiếp tục làm thê tử của ta”.
Giọng điệu của tôi hời hợt khác thường: “Cửu Dung không phải đồ vật, tùy ý có thể quăng đi, tùy ý có thể lấy về. Xin Thẩm đại công tử tự trọng. Hôm nay là ngày đại hỷ của công tử, ắt hẳn tân nương tử cũng chờ lâu rồi. Mời công tử về cho. Tránh để người khác chê trách”.
“Dung Nhi!” Giọng nói của Thẩm Hồng càng thêm bối rối: “Nàng biết trong lòng ta hiện giờ chỉ có mình nàng mà. Nàng lại cứ một mực đẩy ta về bên người khác, nàng có yên tâm được không? Nàng thật sự muốn ta chết không được sống không xong sao? Thẩm Hồng ta thề với trời, Thẩm Hồng ta, chỉ yêu mình Lãnh Cửu Dung. Chỉ muốn cưới mình Lãnh Cửu Dung làm thê tử. Nếu phản lại lời thề này, trời giáng thiên lôi, chết không yên lành”.
Nỗi đau đớn đã phủ bụi trong lòng tôi lại bắt đầu tràn ra vô bờ vô bến. Tôi vốn cho rằng mình lòng dạ sắt đá. Nhưng hóa ra không phải như thế.
“Tướng công!” Nước mắt tôi trong chốc lát như những viên trân châu vắn dài ùa ra. Tôi nhào vào lòng Thẩm Hồng, lớn tiếng khóc nức lên. Từ nhỏ đến lớn, tôi chưa từng khóc như thế. Thì ra cảm giác có nước mắt để được khóc một trận thỏa thuê lại tốt đến vậy.
Thẩm Hồng vẫn mặc cho tôi khóc. Cho đến khi phát tiết xong xuôi, ánh mắt tôi lại khôi phục vẻ sóng lặng nước yên như thường ngày. Những nếp nhăn trên khuôn mặt cha tôi tựa như bông cúc nở rộ. Ông cười nói: “Con gái, vậy là tốt rồi. Cha cũng yên tâm rồi”.
“Nhưng mà Đỗ tiểu thư…” Tiêu Tiếu có chút lo lắng nói.
“Dung Nhi. Chúng ta quay về đi, về nói rõ ràng với mẹ ta. Ta không thể lấy Đỗ Linh Nhược được, trong tim ta chỉ có nàng. Nếu mẹ thúc ép, có phải chết, ta cũng chịu. Dung Nhi, nàng có bằng lòng theo ta không?”. Vẻ mặt Thẩm Hồng vô cùng kiên định.
Tôi cũng dứt khoát gật đầu. Trước kia tôi luôn nghĩ cho Thẩm gia nhưng lại chưa từng nghĩ cho Thẩm Hồng lấy một lần.
“Thiếu phu nhân, em ủng hộ hai người! Em và tên khốn Tiêu…Sở Thiên Khoát này ủng hộ hai người!” Minh Nguyệt Hân Nhi khoa tay múa chân.
Tiêu Tiếu có phần tủi thân, nói: “Sao ta đã thành tên khốn rồi?” Chúng tôi cùng nở nụ cười, là nụ cười từ tận đáy lòng. Trong lúc vô tình, tôi thoáng nhìn Tiết vương gia trước mặt, y tỏ ra có chút bất ngờ.
Thẩm Hồng nắm tay tôi suốt chặng đường trở về Thẩm gia. Từ khi bắt đầu bước vào đại môn, người Thẩm gia từ trên xuống dưới đều dùng ánh mắt tò mò quan sát chúng tôi.
Chữ “Hỷ” đỏ và đèn lồng rực rỡ treo đầy khắp ngõ ngách Thẩm gia. Trong lúc vượt qua chúng, tôi chỉ cảm thấy sinh mệnh mình đã đi qua một kiếp luân hồi.
Lão phu nhân vận y phục lộng lẫy ngồi phía trên chính đường sắc mặt chuyển xanh, ánh mắt đồ như tóe lửa. Cúc ma ma, Khánh thúc, Trần thúc đứng bên cạnh bà, nhưng không ai dám nói gì. Phía dưới chính đường, phu thê Thẩm Phúc, phu thê Thẩm Tề đều ngồi ngay ngắn, bụng Mai Nhiêu Phi hơi nhô lên. Người đến đầy đủ cả chỉ thiếu mỗi Băng Ngưng, tôi thấy hơi khó hiểu, nhưng cũng không quá mức chú ý. Bởi vì giờ khắc này đã không dung nạp được những ý nghĩ khác nữa rồi.
Khăn trùm đầu của tân nương vứt trên án kỷ. Tân nương tử đang tức giận ngồi một bên, không nói được tiếng nào. Cô ta cũng không còn nhỏ tuổi nữa, nhưng là một nữ tử cực kỳ xinh đẹp, tóc dài như thác, chân mày như phẩm, trong đôi mắt phượng kiều diễm là thần thái rạng rỡ, mũi như ngọc tạc, miengj tựa anh đào, xinh đẹp đến mức có phần láo mắt, gần như là một vẻ đẹp yêu mị. Nhưng hiện giờ vì tức giận mà dung nhan có chút méo mó.
Lão phu nhân thấy Thẩm Hồng kéo tay tôi bước đến, không kiềm chế được tức sôi gan, nhưng lại không đành lòng trách cứ nhi tử, bèn quát tôi: “Lãnh Cửu Dung, chẳng phải ngươi đã ký tên ưng thuận, đồng ý sau này sẽ không bao giờ đặt chân vào Thẩm gia nữa sao? Hiện giờ lại nuốt lời, ngươi…chẳng lẽ ngươi muốn làm ta tức chết?”. Bà càng nói càng giận, nhất thời ho khan, Cúc ma ma vội vàng chạy lên, vuốt vuốt lưng cho bà.
Thẩm Hồng che chở tôi, muốn cướp lời nói chuyện với Lão phu nhân. Bản thân tôi sợ chàng xung đột với Lão phu nhân, tổn thương đến tình cảm mẫu tử, lập tức kéo ống tay áo của chàng, quỳ xuống nói: “Lão phu nhân, Cửu Dung và tướng công thật lòng mến nhau, Cửu Dung sẽ dùng hết khả năng của mình đối xử tốt với tướng công. Chỉ xin Lão phu nhân niệm tình trước kia, cố thể tác thành cho chúng con”.
Thẩm Hồng cũng cướp lời: “Mẹ, trong lòng nhi tử chỉ có mình Cửu Dung. Nếu phải rời xa nàng ấy, đó là đòi mạng nhi tử, không cho nhi tử sống nữa”.
Lão phu nhân nghe vậy, dường như rơi vào chán chường, chỉ mặt Thẩm Hồng mắng: “Con… con là kẻ bất hiếu, coi như mẹ đây không sinh ra con. Nếu hôm nay, con không chịu lấy Đỗ tiểu thư, lại cứ muốn ở bên người đàn bà này, vậy thì ta và con chấm dứt quan hệ mẹ con, ân đoạn nghĩa tuyệt!”. Lão phu nhân nói như đinh đóng cột, Thẩm Hồng vốn chưa từng ngờ tới, nhất thời vô cùng kinh ngạc.
Hồi lâu sau, chàng mới lên tiếng: “Mẹ, trước kia chẳng phải mẹ rất thích Dung Nhi đó sao? Hiện giờ vì sao lại có thành kiến sâu sắc như vậy với nàng ấy?”.
Lão phu nhân không đáp, chỉ nhìn Thẩm Hồng chòng chọc lạnh lùng nói: “Tóm lại con có phải là nhi tử của mẹ không? Có nghe lời mẹ không?”.
Thẩm Hồng không nói gì, ngơ ngơ ngẩn ngẩn nửa ngày mới lên tiếng: “Mẹ, xin thứu cho nhi tử bất hiếu”. Nói xong, chàng dùng sức dập đầu ba cái, đến khi trán chảy máu, sau đó kéo tay tôi đứng lên, nói: “Mong mẹ tự bảo trọng sức khỏe. Dung Nhi, chúng ta đi thôi!”. Dứt lời, xoay người bước ra ngoài.
“A a a a a a…” Tân nương tử một mực ngồi ngay ngắn bên cạnh bỗng nhiên phát ra tiếng gào thét đáng sợ tựa như loài thú hoang nơi thâm sơn cùng cốc. Không ai ngờ rằng thanh âm đó lại phát ra từ miệng một nữ tử xinh đẹp nhường vậy.
Cô ta đứng lên giật mũ phượng trên đầu ra, ném nhanh xuống mặt đất. Ngay tức thì mũ phượng bị ném vỡ thành hai nửa, những hạt trân châu khảm trên mũ rơi rớt, tản mát ra mọi nơi, từng hạt nảy lên lạch cạch.
Cô ta lại kéo hỷ bào đỏ thầm trên người xuống, ra sức xé thành mấy mảnh. Lúc vải vóc bị xé rách phát ra tiếng kêu soàn soạt. Cô ta chỉ là một nữ tử yếu đuối, nhưng không biết lấy đâu ra sức lực ấy.
Sau khi xé rách hỷ bào, cô ta gắng sức ném xuống đất. Hỷ bào đỏ thẫm bồng bềnh rơi xuống, trong chớp mắt đó, chói lóa như đoa hoa diên vĩ đẹp đẽ mà có độc mọc trên núi.
Vẻ mặt Đỗ tiểu thư trở nên cực kỳ đáng sợ, cô ta lớn tiếng nói: “Thẩm Hồng! Chàng không muốn lấy ta, hà cớ phải năm lần bảy lượt làm nhục ta? Giờ chàng chịu lấy ta, cớ gì phải đưa nữ nhân về như vậy để làm ta khó xử?”.
Vẻ mặt Thẩm Hồng cũng giống như sắc mặt của mọi người, trở nên tái nhợt. Chàng lấy lại tinh thần, nói: “Đỗ tiểu thư, ta vốn không có ý đó”.
Tôi cũng nói: “Đỗ tiểu thư, mong cô chớ đau khổ như thế, nếu tổn thương đến bản thân thì không tốt đâu”.
Đỗ Linh Nhược bỗng nhiên cười ha ha, cô ta gần như điên cuồng. Dáng vẻ này làm tôi mang máng nhớ lại trong một đêm mưa trước ngày Liễu Vũ Tương bị xử tử, tôi từng nhìn thấy trên người Cúc ma ma.
“Hai người các ngươi, đến giờ phút này còn ở đây làm bộ làm tịch à? Các ngươi vốn mong cho ta lập tức chết đi. Những gì các ngươi ban cho, ta sẽ vĩnh viễn nhớ kỹ, sẽ không quên đâu. Một ngày nào đó, nhất định sẽ báo ứng gấp bội lên các ngươi! Ha ha ha…” Đỗ Linh Nhược lại cười ha ha, tiếng cười đó làm người ta sợ hãi không nguôi.
Trong thời gian đó, trên hoa đường, ai nấy đều biến sắc.