Vị phu nhân tướng quân ấy oanh yến nói cười, phong thái khéo léo không còn gì để nói. Nhưng lúc nhìn nàng từ chính diện, tôi mới biết vì sao sắc mặt Lão phu nhận bỗng nhiên thay đổi. Cô gái này so với Liễu Vũ Tương, mặc dù hơi đầy đặn hơn một chút, làn da trắng trẻo hơn một chút, dáng dấp đẹp đẽ hơn một chút, nhưng khuôn mặt kia, khuôn mặt kia giống Liễu Vũ Tương như cùng tạc ra từ một khuôn.
Giờ này khắc này, chẳng riêng gì Lão phu nhân và tôi, ngay cả những người khác cũng đã thấy. Minh Nguyệt Hân Nhi khe khẽ la lên: "Ôi trời ơi! Đó chẳng phải là Đại thiếu phu nhân sao? Chẳng lẽ trên đời này thật sự có người giống nhau đến vậy? Bằng không, đúng là có quỷ rồi". Tôi giật ống tay áo của Minh Nguyệt Hân Nhi, để nhắc con bé chớ có nói lung tung. Con bé cố sức bịt miệng lại, để bản thân không lên tiếng nữa.
Lúc này, Tướng quân, Phu nhân tướng quân và Mai Mặc đang nói chuyện. Chỉ chốc lát sau, Mai Mặc lớn tiếng nói: "Đại tướng quân thương yêu hương thân phụ lão, quyết tâm cùng phu nhân đi bộ về huyện thành với mọi người. Hiện giờ tronh triều, trừ Hoàng thượng ra, Đại tướng quân có thể là dưới một người mà trên cả vạn người, lại vẫn có thể quan tâm đến dân tình như thế, quả thật là một vị tướng quan tốt có tài có đức, là niệm tự hào của cả Duy huyện chúng ta!". Bởi thế trong thoáng chốc, những lời tán dương vang lên thao thao bất tuyệt.
Kế sau đó, dưới sự dẫn dắt của phu thê tướng quân và Huyện lệnh, đoàn người mệnh mông cuồn cuộn đi vào phía trong thành Duy huyện.
Lúc tướng quân lướt qua người chúng tôi, trái tim tôi trong chớp mắt ấy tưởng như ngừng đập. Con người gọi là Trấn quan đại tướng quân Viên đại tướng quân đó, chẳng phải Hình Phong ca ca thì là ai?
Tấm lòng tựa như một mặt giếng yên tĩnh từ lâu của tôi trong chốc lát bỗng xao động không nói nên lời. Người đó rõ ràng là họ Viên, chẵng lẽ thật sự là Hình Phong ca? Hay là, tất cả chỉ là trùng hợp mà thôi! Nếu là trùng hợp, thì sự trùng hợp hôm nay quả tình cũng quá nhiều. Vốn gặp được một vị phu nhân tướng quân giống Liễu Vũ Tương như đúc, lại gặp một vị tướng quân y hệt Hình Phong ca, chẳng lẽ thế gian thật sự có chuyện trùng hợp đến thế?
Tôi đi trong đám người cuồn cuộn, cúi đầu rủ mi,lẳng lặng bước. Tôi nhủ thầm, bất luận Tướng quân là ai, từ khoảnh khắc tôi bắt đầu ngồi lên kiệu hoa nhà họ Thẩm, ném chiếc nhẫn bằng đồng thau đi, Hình Phong ca và tôi đã là hai người xa lạ trong cõi đất trời.
(1) Trích câu thơ trong bài Tiết phụ ngâm của nhà thơ Trương Tịch thời Đường.
Đại đội nhân mã đi một mạch đến trưa mới tới phủ Tướng quân vừa mới hoàn thành. Phủ tướng quân nằm trên phố Chu Tước hết sức phồn hoa, trước cửa lát đá cẩm thạch, hai con sư tử bằng bạch ngọc ngẩng cao đầu hai bên cửa chính sơn son, trên bậc thang lát đá tử kim trải thảm Ba Tư đỏ thẫm, chạy một dọc từ đại môn vào tít trong phủ, từ bên ngoài nhìn vào, dài không thấy cuối. Ngói lưu ly hoà lẫn với bảng hiệu nạm vàng, mấy chữ to hoàng kim "Sắc tạo Trấn quan đại tướng quân phủ" lộ vẻ tráng lệ dưới ánh mặt trời. Mọi người lại cùng hô vang "Cung tiễn Đại tướng quân", lúc này Trấn quan đại tướng quân và phu nhân mới chậm rãi bước trên thảm đỏ đi vào.
Trở lại Thẩm gia, sắc mặt Lão phu nhân cực kỳ bất ngờ. Một mình bà lặng người hồi lâu, cuối cùng mới hỏi: "Ta thấy vị phu nhân tướng quân này rất quen, các con thấy sao? Tề Nhi, con thấy thế nào?".
Sắc mặt Thẩm Tề vẫn không thay đổi, nói: "Không biết người Lão phu nhân muốn nói, là ai?".
Lão phu nhân nói: "Trong lòng con cũng thừa hiểu, còn phải ra chiều bí hiểm với ta à?".
"Lão phu nhân dạy dỗ rất phải!" Thẩm Tề chậm rãi đáp: "Con cũng thấy giống".
"Há chỉ là giống, quả thực rành rành là một người. Trừ tỷ muội song sinh ra, con thật sự không thể tin được, thế gian này còn một người giống như thế", Sầm Khê Huyền nói.
"Dung Nhi, con cho là thế nào? Từ trước đến nay con vẫn kỹ càng chu đáo hơn", Lão phu nhân lại đưa mắt về phía tôi.
"Việc này... con nhất thời cũng không nhìn rõ lắm, tóm lại có phần giống. Chỉ là dù sao tỷ tỷ cũng đã chết, thế gian to lớn như vậy, trộm nghĩ có hai người giống nhau cũng thật sự không có gì quá lạ", tôi cân nhắc nói.
Đỗ Linh Nhược luôn im lặng nghe chúng tôi nói chuyện, nghe xong những câu này, có phần châm chọc nói: "Chẳng lẽ Thẩm gia chúng ta trước kia làm việc gì trái với lương tâm, hãm hại ai đó à. Bằng không, vì sao ai nấy đều căng thẳng đến mức này. Thật ra việc này vốn cũng không có gì kỳ quái, người của Thẩm gia, nào giờ thích hãm hại người khác, cũng đã trở thánh thói quen rồi". Nửa năm qua ở Thẩm gia, Đỗ Linh Nhược nói chuyện đều không nể nang gì, là người duy nhất không để Lão phu nhân vào mắt, nhưng e ngại thân phận đặc biệt của cô ta, Lão phu nhân cũng nhường cô ta ba phần. Bởi vậy, cô ta càng ngày càng quấy, cả nhà từ trên xuống dưới, trừ Minh Nguyệt Hân Nhi có quen biết với Tiết vương gia ra, không một nha hoàn nào là chưa bị cô ta đánh.
Lão phu nhân nghe Đỗ Linh Nhược nói xong, lạnh lùng bảo: "Nhược Nhi! Ta còn chưa chết, ai cho phép con hung hăng như thế?". Đỗ Linh Nhược lạnh lùng "hừ" một tiếng rồi nói: "Người khác sống hay chết thì liên quan gì tới ta? Lão phu nhân, xưa nay ta luôn nghe lời bà nói. Bà gạt ta vào Thẩm gia, kết quả là cho ta làm phòng nhì, ta cũng làm phòng nhì, hôm nay bà bảo ta đi cùng bà nghênh đón người ta, ta cũng chịu đựng nắng nóng mà đi cùng bà, bà còn gì mà không hài lòng hả?". Đỗ Linh Nhược vừa nói vừa đứng dậy, đi thẳng ra khỏi chính đường. Tiểu nha đầu Tiếu Nhi phía sau cô ta vội vàng nói câu "Thất lễ" với Lão phu nhân rồi cùng theo ra ngoài.
Lão phu nhân nhất thời tức đến nỗi không nói ra lời, mọi người cũng không dám lên tiếng. Một lúc sau, bà mới hỏi: "Theo ý các con, chuyện này nên xử trí thế nào mới phải?".
Thẩm Tề trầm ngâm nói: "Nếu phu nhân tướng quân thật sự là Liễu Vũ Tương không chết, mà nhờ mối duyên kỳ ngộ khác, hiện giờ được làm phu nhân tướng quân, muốn trả thù Thẩm gia thực dễ như trở bàn tay. Theo ý con, chi bằng cứ phái người nghe ngóng trước đã, xem phu nhân tướng quân rốt cuộc là ai mới được".
Lão phu nhân nghe Thẩm Tề nói xong, đồng ý nói: "Đó cũng là một ý hay. Tề Nhi, việc này giao cho con làm. Phải nghe ngóng nhanh một chút rồi đến rói rõ cho ta. Bằng không, trong lòng ta luôn thấp thỏm bất an". Thẩm Tề nghe thế, vâng lời ra đi. Chúng tôi củng đều cáo từ rời đi.
Lão phu nhân bỗng nhiên nói với tôi: "Dung Nhi, có lẽ lúc trước ta đã làm sai thật rồi".
Tôi ngẩng đầu nhìn Lão phu nhân, chỉ thấy nếp nhăn trên mặt bà tựa như bông cúc, càng ngày càng nhiều hơn, những sợi tóc bạc trên đầu cũng mọc lên hết sợi này đến sợi khác, không cách nào có thể che lấp. Năm kia lúc tôi mới gả vào Thẩm gia, Lão phu nhân thoạt nhìn vẫn còn phong vận lắm, hiện giờ nhìn thế nào cũng chỉ thấy giống một lão thái thái. Trong lòng tôi nhất thời rối ren trăm mối tâm tình, nhẹ nhàng nói: "Chuyện đã qua rồi cũng đừng nhắc tới nữa. Lão phu nhân làm việc, hiển nhiên cũng là vì Thẩm gia. Trong lòng con, chưa bao giờ oán trách Lão phu nhân".
Lão phu nhân nghe nói vậy, khe khẽ gật đầu. Bỗng nhiên tôi cảm thấy, biến cố mấy năm nay của Thẩm gia thật sự đã khiến thể xác và tinh thần Lão phu nhân tiều tuỵ, bà đã già thật rồi.