Minh Nguyệt Hân Nhi giờ mới lên tiếng: “Thật ra việc này muội cũng có phần tham dự. Đêm qua muội nghe thấy tỷ nói chuyện với Băng Ngưng. Hai người tưởng rằng muội đã ngủ rồi, thật ra muội chỉ giả vờ ngủ, nghe hai người nói chuyện thôi. Muội nghe thấy hai người nói chuyện về Thẩm gia và Tiết vương gia. Nói thật lòng, tỷ tỷ, muội cũng cảm thấy tỷ làm bao nhiêu việc cho Thẩm gia như thế thật sự là rất không đáng. Thẩm gia đối xử với tỷ thế nào, còn tỷ thì báo đáp Thẩm gia thế nào? Cho dù là vì Băng Nhi tiểu thư đi nữa thì những việc tỷ làm thật sự đã là quá nhiều. Tỷ thật sự không cần vì chuyện của Thẩm gia mà tiếp tục gán cả tính mạng bản thân. Sáng sớm hôm nay, muội thức dậy đi tìm Tiết vương gia, nói cho Vương gia biết sức khỏe của tỷ không tốt, không thể lên kinh thành được. Muội còn nhờ Tiết vương gia giúp muội không nói cho tỷ biết việc này, để tránh cho tỷ sốt ruột. Tiết vương gia cho người của Thẩm gia biết tình hình hiện giờ của tỷ. Lão phu nhân cũng tán thành để tỷ ở lại. Tỷ phái Băng Ngưng ra ngoài xem, muội đã nói chuyện này cho Băng Ngưng nghe. Băng Ngưng sợ dọc đường Thẩm gia xảy ra chuyện gì, tỷ sẽ cắn rứt nên đi cùng Hải thống lĩnh rồi.”
Minh Nguyệt Hân Nhi nói xong, mở to mắt nhìn tôi. Vẻ mặt vừa có vẻ vô tội, lại vừa có vẻ cố gắng chịu đựng, tỏ ý bản thân mình làm đúng.
Tôi thở dài, nói: “Thôi vậy, Minh Nguyệt Hân Nhi. Ta cũng biết muội là muốn tốt cho ta, ta không trách muội đâu”.
Có lẽ Minh Nguyệt Hàn Nhi thật không ngờ tôi lại có thể không trách tội mình, con bé nói: “Cửu Dung tỷ tỷ, tỷ thật sự không trách muội à? Nếu tỷ không trách tội muội thì phải nói cho muội biết sớm chứ. Miễn cho muội nơm nớp lo sợ cả nửa buổi như vậy, chỉ sợ tỷ không chịu tha thứ cho muội. Cửu Dung tỷ tỷ à, tỷ nghĩ xem, thật ra tỷ không cần phải cứ chôn theo Thẩm gia mới là không có lỗi với Băng Nhi tiểu thư, không có lỗi với Thẩm gia. Mấy năm nay, những việc tỷ làm cho Thẩm gia đã đủ nhiều rồi. Chẳng lẽ cứ phải chết theo họ sao? Bản thân tỷ cũng không phải là người của Thẩm gia. Tỷ phải sống những tháng ngày của chính tỷ chứ. Tỷ ngẫm nghĩ đi, nếu tỷ chết, cha tỷ sẽ phải tính sao? Lẽ nào tỷ thật sự muốn sau này ông trăm tuổi, không có con gái chăm sóc ma chay cho sao? Ông đã cao tuổi thế rồi, vạn nhất ốm đau bệnh tật, ai sẽ chăm nom?”.
Tôi nghe xong những lời Minh Nguyệt Hân Nhi nói, trong phút chốc cũng không biết phải đáp thế nào. Kỳ thật, chuyện cha tôi mà Minh Nguyệt Hân Nhi nhắc đến, tôi vẫn không thể đặt xuống được. Tôi đột nhiên cảm thấy Minh Nguyệt Hân Nhi tựa hồ loáng một cái đã trưởng thành chín chắn rất nhiều, trong lòng cũng cảm thấy vui mừng. Tôi nhận ra rằng con bé luôn luôn suy nghĩ cho mình, nên cũng không đành lòng trách cứ.
Minh Nguyệt Hân Nhi thấy tôi không nói năng gì, cũng không dám nhiều lời, chỉ bảo: “Cửu Dung tỷ tỷ, tỷ ở đây nghỉ ngơi đi. Muội đi mời Tiết vương gia đến, nếu tỷ có chuyện gì thì cứ nói với người là được. Minh Nguyệt Hân Nhi muội xuất thân nha hoàn, không hiểu chuyện gì. Nếu muội nói điều gì sai sót, tỷ cũng đừng trách muội. Từ… từ sau khi Tiêu Tiếu bỏ đi, trên thế gian này muội chỉ còn lại mình tỷ là người thân thôi”. Lúc Minh Nguyệt Hân Nhi nói những lời này, nước mắt lưng tròng, nhưng không rơi xuống. Cho tới giờ, tôi thấy lúc nào Minh Nguyệt Hân Nhi cũng tươi cười rạng rỡ, cứ nghĩ con bé đã sớm buông bỏ được chuyện Tiêu Tiếu, ai ngờ con bé vẫn không thể bỏ được. Bỗng nhiên trong lúc đó, tôi có cảm giác Minh Nguyệt Hân Nhi cũng là một nữ tử đáng thương.
Minh Nguyệt Hân Nhi vừa nói đã đẩy cửa đi ra ngoài. Lúc đi đến cửa, tôi thấy con bé lặng lẽ dùng tay áo lau nước mắt.
Chẳng bao lâu sau, Tiết vương gia gõ cửa tiến vào.
Thần sắc Tiết vương gia bình thản, tựa như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Y xem sắc mặt tôi, nói: “Vậy là đã khá hơn nhiều rồi. Hôm nay xem thì sắc mặt cũng không còn tái nhợt nữa”.
Tôi vội vàng nói: “Dân nữ đa tạ Vương gia quan tâm, đa tạ ân cứu mạng của Vương gia”.
Tiết vương gia nghe những lời tôi nói, sắc mặt bỗng chốc thay đổi, nhưng chỉ lát sau đã khôi phục lại. Y nói: “Cửu Dung, ta và cô không phải mới quen biết nhau ngày một ngày hai, cô cũng không cần phải giữ lễ tiết thế đâu, ở đây nào có người ngoài”.
Tôi nghe Tiết vương gia nói thế, nhất thời lại không biết nói gì cho phải. Y là một vương gia, dưới một người mà trên cả vạn người, cao cao tại thượng. Tôi chỉ là một cô dân nữ mà thôi, ngay cả khi ngồi đối diện, tôi cũng cảm thấy cách y đến mấy tầng mây. Chúng tôi vốn không phải người cùng một thế giới.
Một lúc lâu sau, tôi mới khẽ khàng đáp: “Cửu Dung biết rồi”.
Tiết vương gia nói: “Ta vốn tưởng rằng cô có rất nhiều điều muốn biết. Sao cô còn không hỏi đi? Cô hỏi đi. Chỉ cần ta biết, nhất định sẽ trả lời”.
Tôi lắc đầu nói: “Cửu Dung không có gì muốn hỏi Vương gia”.
Tiết vương gia nghe tôi nói thế lại có phần không lường trước được. Y nói: “Chẳng phải trong lòng cô có rất nhiều nghi vấn chưa được giải đáp sao?”.
Tôi mỉm cười: “Là Cửu Dung nghĩ nhiều thôi. Giờ nghĩ lại, những việc Vương gia làm vì Cửu Dung kỳ thật là rất nhiều. Người ngoài cũng nhìn thấy rõ ràng, ngược lại bản thân tôi có đôi khi lại không nhìn thấy. Dưới tình cảnh như thế, nếu tôi còn có điều gì nghi ngờ Vương gia, vậy thì… vậy thì tôi là kẻ không biết mang ơn”.
Tiết vương gia nhìn tôi chăm chú trong chốc lát, bỗng nhiên nở nụ cười. Nét cười
của y rất tươi sáng, là thứ tôi chưa từng nhìn thấy. Y nói: “Một khi đã vậy, cô hãy nghe ta nói một câu, cứ ở trong này dưỡng bệnh đi. Chuyện của Thẩm gia không phải chuyện cô có khả năng giúp đỡ. Đương nhiên ta sẽ nghĩ cách giúp cô. Bất kể có được hay không, cô cũng chớ có tự trách mình”.
Trong lòng tôi lại cảm động một phen. Từ đầu đến cuối, tôi luôn ôm ánh mắt thành kiến để đối đãi với Tiết vương gia, cảm giác tính tình của y phóng đãng bất kham, rải tình khắp chốn, không phải một nam nhân tốt. Song đến giờ phút này, tôi đột nhiên cảm thấy từ đầu chí cuối mình đã nhìn nhầm. Chẳng những y là người chí tình chí nghĩa mà còn không phải loại chỉ nói miệng rồi thôi. Lúc y giúp đỡ người khác đều hết lòng hết sức, cũng không kể công. Tôi biết trong lòng y có tôi, nhưng y chưa từng nói với tôi hai từ “yêu mến” này, y tôn trọng tôi, hành động của y hoàn toàn khác Viên Chấn Đông. Viên Chấn Dông nói với tôi những lời ngọt ngào, nhưng tới khi việc đã đến chân, lúc nào cũng chỉ lấy mình làm trọng. Viên Chấn Đông là một người ích kỷ, nhưng Tiết vương gia thì không.
Chuyện đến bây giờ, tôi đã khẳng định rằng Tiết vương gia không phải là kẻ hãm hại Thẩm gia. Vị Vương gia thanh cao ngay thẳng này tuy có lúc hơi hẹp hòi, nhưng mà đối với người khác thì lại phó thác cả tấm lòng.
Tiết vương gia thấy tôi không nói gì thì cũng không lên tiếng. Tôi hỏi: “Vương gia, chuyện của Thẩm gia hiện giờ có phải không còn cách nào cứu vãn không?”
Tiết vương gia ngẫm nghĩ, hình như đang nghĩ xem nên nói thế nào để trả lời tôi cho thuyết phục. Y nói: “Phần lớn là vậy. Dù sao lần này người trúng độc cũng là tiểu công chúa Hoàng thượng yêu quý nhất. Việc này không phải việc nhỏ, nếu truy đến cùng, chỉ e chẳng những là cả nhà Thẩm gia, mà còn liên lụy đến cả cửu tộc. Có điều…”, Tiết vương gia trầm ngâm giây lát: “Ta biết Thẩm gia vô tội”.
Y lại tiếp: “Nhưng hiện tại hoàng huynh lại không tin Thẩm gia vô tội. Mà người của Thẩm gia thì không lấy ra được chứng cứ để chứng minh mình vô tội. Việc này khó là khó ở chỗ đó”.
Tôi nói: “Vương gia, không phải sẽ giao việc này cho Đại Lý Tự hội thẩm sao? Chẳng lẽ quan viên của Đại Lý Tự sẽ không điều tra rõ chuyện này, trả lại công bằng cho Thẩm gia ư?”.
Tiết vương gia cười khổ một tiếng nói: “Quan viên của Đại Lý Tự cũng không phải Bao Thanh Thiên tại thế, bọn họ có thể làm gì? Cùng lắm là tiến hành quy trình một chút để danh chính ngôn thuận mà xử tử người của Thẩm gia thôi. Nếu cô gửi hy vọng nơi bọn họ, thật sự là không cần thiết đâu”.
Tôi nghe Tiết vương gia nói thế, chỉ cảm thấy lòng chùng xuống. Tuy rằng biết người của Thẩm gia đối xử với mình không quá tốt, nhưng dù sao tôi cũng ở lại Thẩm gia mấy năm như thế, không thể trơ mắt nhìn cả đám người đi vào chỗ chết. Tôi nói: “Vương gia, Tiểu công chúa trúng độc, có thể chữa trị được không?”.
Tiết vương gia thở dài nói: “Việc này… ta cũng không biết. Nhưng Cửu Dung, cô yên tâm đi, đứa cháu gái này của ta phúc lớn mệnh lớn, sẽ không chết dễ dàng thế đâu”.
Tôi biết Tiết vương gia đang an ủi mình, trong lòng cảm thấy thật bi thương, nhưng cũng không có cách nào.
Tiết vương gia nói: “Cô phải hứa với ta, bất kể cuối cùng vụ án này được định đoạt ra sao, người của Thẩm gia có kết cục như thế nào, cô cũng phải sống cho tốt. Không được hành động theo cảm tính, bầu bạn cùng chết với người của Thẩm gia. Ta biết có lẽ điều kiện này gây khó dễ cho cô, ta cũng biết cô một lòng với họ. Nếu cô không chịu ưng thuận, ta thấy cô hãy cứ yên tâm ở đây mà tĩnh dưỡng là được”.
Trong lòng tôi thật sự lo cho an nguy của Thẩm gia, vội nói: “Vương gia, Cửu Dung hứa với người sẽ tuyệt đối không tự tìm cái chết”.
Tiết vương gia gật đầu nói: “Được. Vậy thì trước tiên cô cứ ở lại đây một ngày, sáng mai ta sẽ đưa cô lên kinh thành”.
Tôi đã đồng ý với Tiết vương gia, thế nên ở thêm một ngày nữa trong biệt uyển ở Thiên Tân của y, sáng sớm hôm sau mới theo y tới kinh thành.
Sau khi đến kinh thành, Tiết vương gia mời tôi đến ngụ tại vương phủ, tôi thấy không ổn thỏa nên không chịu đến. Tiết vương gia nói: “Cửu Dung, chẳng lẽ cô không nhớ việc gì đã xảy ra trong khách điếm ở Thiên Tân à? Nếu cô còn ở trong khách điếm, việc như thế xảy ra thêm lần nữa, cũng không có ai cứu cô đâu”.
Tôi thấy Vương gia khẩn khoản có ý, lại nghĩ nếu ở trong vương phủ, muốn nghe ngóng tin tức của Thẩm gia quả thật dễ dàng hơn, Băng Ngưng muốn tìm tôi cũng tiện hơn. Minh Nguyệt Hân Nhi lại đứng bên cạnh khuyến khích hồi lâu, muốn tôi vào ở trong Tiết vương phủ bằng mọi giá. Tôi đành phải đồng ý.
Tôi vốn cho rằng Tiết vương phủ sẽ rất hoành tráng, đầy phong thái. Bởi phủ Tướng quân của Viên Chấn Đông đã vàng son lộng lẫy, làm cho người ta tán thưởng không thôi rồi. Nhưng sau khi vào Tiết vương phủ, tôi mới phát hiện ra mình đã đoán nhầm. Tuy rằng nhìn từ bên ngoài Tiết vương phủ thoạt trông có vẻ hết sức xa hoa, nhưng bên trong lại rất thanh tịnh giản đơn. Vàng bạc, đồ ngọc, đá cẩm thạch cũng rất hiếm thấy, chung quanh trồng rất nhiều cây cối, trong đó có một vài loại hoa cỏ lạ lùng, tôi cũng không biết tên gọi là gì.
Tiết vương gia sắp xếp một gian sương phòng rất tao nhã ở mé đông cho tôi ở, Minh Nguyệt Hân Nhi thì ở sát vách với tôi. Nếu vậy Minh Nguyệt Hân Nhi có muốn chăm nom tôi thì cũng tiện hơn.
Sau khi sắp xếp xong, Tiết vương gia dẫn một nữ tử ba mươi mấy tuổi đến, nói lời giới thiệu: “Cửu Dung, đây là Nhị quản gia Tô đại tỷ của vương phủ. Cô có cần gì, hoặc muốn tìm bản vương thì cứ trực tiếp nói với Tô đại tỷ là được. Vết thương trên chân cô vẫn còn rất nghiêm trọng, ta bảo Tô đại tỷ phái hai nha hoàn cho cô. Cô phải nhớ uống thuốc mới được”.
Vì chân tôi bị thương nên đành phải ngồi trên giường, không thể đứng lên. Tôi nói từ tận đáy lòng: “Cảm tạ Vương gia”.
Tiết vương gia cười nói: “Có gì đâu. Tô đại tỷ, tỷ đi theo ta đến Di Trần hiên lấy lọ ‘Cửu Hương Ngọc Lộ’ hoàng huynh ban cho ta để Cửu Dung cô nương bôi lên miệng vết thương, nghe nói dùng loại thuốc này sẽ không để lại sẹo”.
Tô đại tỷ nghe xong, trái lại hơi giật mình, lắp bắp hỏi: “Vương gia, không phải người đã nói phải giữ lại lọ Cửu Hương Ngọc Lộ mà Hoàng thượng ban cho à? Người còn một mực không dám dùng, chẳng lẽ hôm nay…”.
Tiết vương gia nói: “Tô đại tỷ, tỷ quả nhiên đã lớn tuổi rồi, từ bao giờ lại nói chuyện dông dài thế”. Y quay đầu lại nói với tôi: “Cửu Dung, trước tiên cô cứ nghỉ tạm ở đây đi, ta bảo Tô đại tỷ mang thuốc đến cho cô. Minh Nguyệt Hân Nhi, nếu có cần gì, cứ nói với Tô đại tỷ là được”.
Minh Nguyệt Hân Nhi đang vui vẻ như chú chim nhỏ vừa được tháo cũi sổ lồng, con bé ríu rít nói: “Cửu Dung tỷ tỷ, chỗ này chơi vui thật đấy”, vừa lúc nghe Vương gia gọi mình, vội nói: “Vương gia, muội biết rồi, người cứ việc yên tâm là được. Có Minh Nguyệt Hân Nhi muội ở đây, có thể xảy ra chuyện gì chứ? Minh Nguyệt Hân Nhi muội đường đường… đường đường… rất lợi hại đó!”.
Tiết vương gia khoanh hai tay lại, cười nói: “Thật ra ta vốn yên tâm, nhưng có Minh Nguyệt Hân Nhi ở đây thành thử không còn yên tâm như vậy nữa”.
“Vương gia! Người không thể bắt nạt muội, người cũng đường đường là Tiết vương gia đấy.” Minh Nguyệt Hân Nhi dẩu môi kêu lên.
Tiết vương gia mỉm cười, xoay người dẫn theo Tô đại tỷ đi. Chẳng bao lâu sau, Tô đại tỷ đã mang lọ Cửu Hương Ngọc Lộ kia về đưa cho tôi.
Tô đại tỷ là một người phụ nữ rất tốt, mỗi tội hơi dài dòng chút xíu. Minh Nguyệt Hân Nhi bôi Cửu Hương Ngọc Lộ cho tôi, Tô đại tỷ đứng bên cạnh nói: “Cửu Dung cô nương, Vương gia của chúng tôi đối xử với cô thật tốt, lọ Cửu Hương Ngọc Lộ này được người coi như châu báu đấy, thật không ngờ lại có thể dễ dàng lấy ra cho cô nương dùng như vậy. Cô nương quả thật rất có phúc”.
Tôi cười cười, không nói tiếng nào, vì thật sự không biết nói gì cho phải. Ngược lại, Minh Nguyệt Hân Nhi lại tràn ngập tò mò đối với Tiết vương gia, con bé hỏi: “Tô đại tỷ, muội nghe người ta nói, Tiết vương gia có ba mươi sáu phòng cơ thiếp, có phải thật không? Nếu là thật, bản thân muội rất muốn nhìn thấy. Lúc người trong thiên hạ nói đến Tiết vương gia, chuyện nói đến đầu tiên chính là chuyện này”.
Tô đại tỷ vốn dĩ nét mặt tươi vui, nghe thấy Minh Nguyệt Hân Nhi hỏi thế, nhất thời giận tái mặt: “Minh Nguyệt Hân Nhi cô nương, việc này có gì mà hỏi thăm? Đây là việc riêng của Tiết vương gia, cho dù Vương gia có đến một trăm ba mươi sáu phòng cơ thiếp cũng chẳng sao cả, không phải sao? Dù sao Vương gia của chúng tôi cũng đường đường là vương gia vương triều Tây Tống”.
Minh Nguyệt Hân Nhi cười hì hì, nói: “Tô đại tỷ, tỷ đừng nóng giận, muội chỉ tùy tiện hỏi thế thôi mà”.
Tôi thấy bầu không khí có phần bế tắc, vội vàng lên tiếng hòa giải: “Tô đại tỷ, từ xưa đến nay, Minh Nguyệt Hân Nhi nói chuyện đều không biết phép tắc, mong tỷ đừng để bụng”.
Minh Nguyệt Hân Nhi trừng mắt nhìn tôi một cái, nói: “Cửu Dung tỷ tỷ, sao muội nói chuyện lại là không biết phép tắc chứ?”
Sắc mặt Tô đại tỷ lúc này mới dịu đi, nói: “Vương gia của chúng tôi là người thế nào, hai người dần dần rồi sẽ biết. Tin đồn ở đầu đường cuối ngõ, sao có thể tin được”.
Tô đại tỷ đang nói thì bỗng có một nha hoàn vẻ mặt kích động chạy vào quỳ xuống đất nói: “Tô đại tỷ, Tô đại tỷ, không hay rồi, không hay rồi!”.
Tô đại tỷ hỏi: “Phỉ Thúy, làm sao thế? Đừng có rối lên vậy, không thấy ở đây đang có khách à?”.
Nha hoàn vận y phục màu xanh tên là Phỉ Thúy kia nói: “Tô đại tỷ, là Ngọc chủ nhân… Ngọc chủ nhân sinh non rồi”.
Tô đại tỷ nghe thấy thế, sắc mặt đại biến, hỏi: “Sao có thể như vậy? Hôm qua ta mới đến thăm Ngọc chủ nhân, vẫn còn yên lành, sao hôm nay bỗng nhiên lại sinh non? Chẳng lẽ là… chẳng lẽ là Vương phi?”.
Phỉ Thúy quỳ trên mặt đất, run rẩy không dám nói lời nào. Tô đại tỷ đột nhiên đứng lên, nói: “Đi, ta đi xem rốt cục xảy ra chuyện gì. Vương phi càng ngày càng không biết chừng mực”. Tô đại tỷ nói xong, lại bảo với tôi: “Cửu Dung cô nương, cô cứ ở đây nghỉ ngơi. Trong vương phủ xảy ra chuyện nên tôi đi xem sao”.
Tôi gật đầu nói: “Xin Tô đại tỷ cứ tự nhiên”.
Tô đại tỷ nói xong liền dẫn Phỉ Thúy đi. Minh Nguyệt Hân Nhi nhìn theo bóng lưng
xa dần của Tô đại tỷ, nói: “Cửu Dung tỷ tỷ, tỷ đoán xem chuyện này… rốt cục là thế nào?”.
Tôi lắc đầu nói: “Ta biết làm sao được. Việc của người khác, đừng xen vào thì hơn”. Mặc dù tôi nói thế, nhưng trong đầu lại loáng thoáng đoán được chuyện gì đã xảy ra. Bình thường Tiết vương gia phóng khoáng lỗi lạc, nhưng lại chưa từng nghĩ đến, nhà nào cũng có những nỗi khó xử của riêng mình.
Minh Nguyệt Hân Nhi than thở: “Cũng phải. Chúng ta không nên quan tâm đến việc của người ta thì hơn. Nhưng Cửu Dung tỷ tỷ, nếu Tiết vương gia không lấy nhiều cơ thiếp như thế thì sẽ không có lắm chuyện như vậy. Nói chung là kết quả do bản thân người tự chuốc lấy, chẳng trách ai được”. Những lời này của Minh Nguyệt Hân Nhi đúng là trúng tim đen. Tôi nghe thấy, nhưng không nói một lời.