Buổi trưa, Tô đại tỷ đến chỗ tôi ngồi, tôi liền hỏi đại tỷ Vương gia đã về chưa. Tô đại tỷ nói: “Vương gia đã về một lúc lâu rồi, sắc mặt luôn rất khó coi. Cửu Dung cô nương, lát nữa nói chuyện với Vương gia, phải cẩn thận một chút, đừng để Vương gia tức giận mới được”.
Tôi cười bảo: “Tô đại tỷ, tôi biết rồi, tỷ yên tâm đi”. Mặc dù tôi cười nói như thế, song trong lòng lại rất bất an. Nghe ý của Tô đại tỷ, chỉ e lần này Vương gia cầu tình cho Thẩm gia đã chạm phải đinh rồi. Nếu không, Vương gia đã không trở về
nhanh như vậy, mà sau khi trở về thì sắc mặt lại không tốt.
Tôi nghe theo Tô đại tỷ vào Di Trần hiên, Tiết vương gia đang ngồi trên ghế, mày cau lại, mãi đến khi chúng tôi đi vào, y mới phát hiện ra chúng tôi.
Tôi thấy dáng vẻ hồn bay phách lạc của y, cũng hiểu ra kết quả thế nào. Tô đại tỷ cáo từ lui xuống, tôi cúi đầu gọi một tiếng: “Vương gia”.
Tiết Vương gia ảm đạm nói: “Dung nhi, ta hứa với cô nhưng lại không làm được. Hôm nay trong lúc thượng triều, ý của hoàng huynh còn lập lờ nước đôi, nhưng có rất nhiều đại thần không hiểu vì sao lại một mực đòi đưa Thẩm gia vào chỗ chết. Cuối cùng hoàng huynh không thể lay chuyển được các đại thần, vẫn làm theo ý của bọn họ, muốn chém đầu người của Thẩm gia. Cửu Dung, ta nói điều này cũng chỉ là phán đoán mà thôi. Ta cảm thấy người có thâm thù đại hận với Thẩm gia, chỉ e là Tướng quân rồi”.
Tuy rằng lời Tiết vương gia nói không nằm ngoài dự đoán của mình, nhưng tôi vẫn hỏi: “Sao Vương gia lại nói thế?”.
Tiết vương gia cười khổ: “Hôm nay trên triều đình, người đầu tiên phản đối kịch liệt nhất việc xử vô tội, phóng thích người của Thẩm gia chính là Viên Chấn Đông. Viên Chấn Đông còn vạch ra rất nhiều tội trạng của Thẩm gia, trong đó có vài tội thực sự là mới nghe lần đầu, thí dụ như Lão phu nhân đã bức tử nha hoàn như thế nào, vân vân và vân vân. Hắn còn ép Hoàng thượng, nếu Hoàng thượng không xử người của Thẩm gia theo quốc pháp, Tướng quân hắn sẽ là người đầu tiên bãi quan không làm nữa. Thủ phú[1] Vệ Cần Thiên cũng dẫn đầu vây cánh của lão yêu cầu Hoàng thượng trị tội Thẩm gia. Theo như ta thấy, mặc dù hoàng huynh có ý đặc xá tội của Thẩm gia, nhưng dưới sức ép của quần thần, cũng chẳng còn cách nào”.
[1] Thủ phú: Chỉ người đứng đầu về khối tài sản sở hữu hợp pháp trong một khu vực nhất định (thường là một quốc gia, hay thế giới).
Tôi biết những lời Tiết vương gia nói, câu nào câu nấy đều từ tận đáy lòng. Tất nhiên là ý muốn giúp đỡ tôi, tôi cũng hiểu được một phen tình thâm ý trọng của y. Tôi nói: “Vương gia, thật ra việc này người cũng đã tận lực rồi, tôi và Thẩm gia cảm kích người còn không kịp. Chỉ là … chỉ là tôi thật sự không ngờ, Viên Chấn Đông hôm nay lại biến thành người như vậy”.
Tiết vương gia bỗng nhiên nở nụ cười: “Cửu Dung, cô sẽ không hiểu đâu, nhưng ta thì lại hiểu được suy nghĩ của Viên Chấn Đông. Đó gọi là ‘Người đã bỏ lại ta đi, những ngày xưa cũ níu gì được đâu. Người làm lòng rối dạ nhàu, ngày thêm chở nặng đong sầu phiền ưu’[2]. Theo ta được biết, Viên Chấn Đông và cô là thanh mai trúc mã thuở nhỏ yêu mến lẫn nhau. Sau này hắn tòng quân, cô mới bị cha gả vào Thẩm gia. Một nam nhân đau đớn vì mất đi tình yêu, làm ra những việc khác với tính tình ban sơ vốn cũng là chuyện bình thường thôi. Sở dĩ Viên Chấn Đông gây trở ngại cho Thẩm gia, chỉ e là vì trong lòng còn có tình cảm sâu nặng với cô. Nếu đổi lại là ta, có lẽ ta cũng làm những việc như thế. Vì vậy, Cửu Dung, cô cũng đừng quá oán trách hắn”.
[2] Trích từ bài thơ Tuyên Châu Tạ Diễn lâu tiễn biệt Hiệu thư Thúc Vân của tác giả Lý Bạch.
Tôi lắc đầu nói: “Vương gia, tôi hiểu người là người thế nào. Tôi cũng hiểu Viên Chấn Đông là người thế nào. Mặc dù người là Vương gia cao quý, nhưng lại đa tình đa cảm, phàm việc gì cũng lo nghĩ cho người khác. Song Viên Chấn Đông thì khác, hắn đối đầu với Thẩm gia, dám chắc không phải vì riêng tôi”.
Những lời tôi nói lại nằm ngoài dự đoán của Tiết vương gia, y hỏi: “Cửu Dung, ý cô muốn nói là, Viên Chấn Đông làm nhiều việc như thế không phải vì cô, vậy thì vì đâu?”
Tôi cười khổ, lắc đầu: “Tôi cũng không biết nữa. Tôi chỉ cảm thấy ai nấy đều đang thay đổi. Liễu Vũ Tương hoàn toàn thay đổi, Viên Chấn Đông cũng biến thành một kẻ tôi không quen biết. Có điều Viên Chấn Đông trong ngoài bất nhất thế này, từ nay về sau, Lãnh Cửu Dung tôi và con người ấy không bao giờ quen thân nữa”.
Tiết vương gia thở dài nói: “Cửu Dung, cô tội gì phải thế?”.
Tôi nghe Tiết vương gia nói vậy, nhất thời không biết đáp sao cho phải. Tôi cúi đầu, không dám nhìn y, nên không biết vẻ mặt của y ra sao. Không khí trong phòng vô cùng mất tự nhiên, nhưng nhiều hơn cả lại là sự vi diệu.
Bất chợt, Tiết vương gia hỏi: “Đúng rồi, Cửu Dung, cô có biết một nha đầu tên là Khai Tâm không?”.
Tôi ngạc nhiên đáp: “Khai Tâm là nha đầu của Thẩm gia, nhưng mà sao Vương gia lại biết? Sao Vương gia bỗng nhiên hỏi đến Khai Tâm?”.
Tiết vương gia thở dài, nói: “Nha đầu Khai Tâm này giờ đã không còn trên cõi đời
nữa rồi”.
Tôi nhớ lại cái ngày Thẩm gia bị niêm phong, không thấy Khai Tâm đâu, lúc ấy tôi chỉ cho rằng cô đã chạy trốn rồi, cũng không để ý nhiều nữa. Hiện giờ, nghe Vương gia nói thế, hình như còn có ẩn tình khác.
Tiết vương gia chậm rãi nói: “Nha đầu này thật ra trung liệt vô cùng. Không hiểu vì sao chuyện Viên Chấn Đông rắp tâm muốn gây khó dễ cho Thẩm gia lại bị nha đầu này biết được, trong lòng cô ấy cảm thấy hành động của Viên Chấn Đông quả thật không vừa mắt, bèn mai phục trên đường Viên Chấn Đông hồi kinh với ý đồ hành thích Viên Chấn Đông. Đáng tiếc, nha đầu này mặc dù tràn đầy sức lực, nhưng lại không biết võ công nên chẳng mấy chốc đã bị thủ hạ của Viên Chấn Đông tước vũ khí, nhưng cô ấy vẫn không chịu đầu hàng, một mình liều chết ngoan cường chống chọi. Đến phút cuối cùng, cô ấy đứng trên đường núi cầm một tảng đá to ném về phía phu thê Viên Chấn Đông. Tuy Viên Chấn Đông thoát được, nhưng phu nhân của hắn là Hoàng Yên Mạch suýt nữa bị tảng đá ném phải, sợ hãi vô cùng nên hiện giờ vẫn nằm trên giường không dậy nổi. Sau khi bị người của Viên Chấn Đông vây hãm, nha đầu Khai Tâm đó đã cắn lưỡi tự sát rồi”.
Không đợi Tiết vương gia nói hết, mắt tôi đã tràn lệ. Tôi hỏi: “Hiện giờ Khai Tâm… thi thể của Khai Tâm…”.
Tiết vương gia nói: “Chuyện này Viên Chấn Đông nói trên triều đình, nói nha đầu của Thẩm gia phục kích hắn giữa đường, mưu tính đưa hắn vào chỗ chết. Sau khi ta nghe nói thế, đặc biệt phái người đi thăm dò. Nghe nói sau lúc chuyện đó xảy ra, Hoàng Yên Mạch quả thật cực kỳ hung ác, cô ta muốn băm thây Khai Tâm ra. Cũng may Viên Chấn Đông sợ tổn hại đến uy danh, không chịu làm thế, chỉ sai người ném thi thể của Khai Tâm vào bãi tha ma. Ta đã phái người đến bãi tha ma tìm thi thể của cô ấy rồi đem đi chôn cất rồi, cô đừng quá lo lắng”.
Tôi gật gật đầu, nói: “Cảm tạ đại ân của Vương gia”.
Tiết vương gia nói: “Cửu Dung, ta đã nói từ trước rồi, giữa chúng ta không cần câu cảm tạ này. Việc Khai Tâm làm cũng khiến ta bội phục vô ngần. Nếu bình thường biết chuyện, ta cũng nhất định sẽ làm thế nữa là đối với người cô quen biết”.
Tôi khẽ gật đầu, nhưng không biết nói gì cho phải. Hồi lâu sau tôi mới mở lời: “Vương gia, có phải người cảm thấy tôi rất ngốc không? Hoặc là, người cảm thấy vì tôi còn chưa dứt tình với Thẩm Hồng nên mới chịu giúp Thẩm gia làm nhiều việc như thế?”
Tôi nói đến đây thì đưa mắt nhìn Tiết vương gia, chỉ thấy y vẫn đang chăm chú lắng nghe, bèn tiếp tục nói: “Tuy rằng gả vào Thẩm gia không phải tôi tình nguyện, song từ sau khi vào làm dâu nhà họ, tôi lại có được rất nhiều thứ trước kia chưa bao giờ có được. Đó là thứ Băng Nhi, Minh Nguyệt Hân Nhi, Băng Ngưng, thậm chí là Lão phu nhân, Thẩm Hồng mang đến cho tôi. Thế nên, đối với tôi mà nói, Thẩm gia rất quan trọng, rất quan trọng. Bởi vì ở Thẩm gia, tôi nhận được những thứ tôi một mực muốn có nhưng lại sợ không có được, đó chính là tình cảm giữa người với người. Nhất là Băng Nhi, những thứ cô ấy mang đến cho tôi, cả đời này tôi cũng không quên được. Tôi còn nhớ lúc cô ấy qua đời là năm Thành Hóa thứ Bảy, tháng Ba năm đó, trong Duy huyện bỗng nhiên đổ mấy trận tuyết, đông giá phá hoại rất nhiều hoa màu. Băng Nhi làm lụng vất vả mấy năm trời vì Thẩm gia, thế mà sau khi chết, ngay cả khu mộ của Thẩm gia cũng không được vào, lại rơi vào kết cục phải làm bạn với cô hồn dã quỷ ở dốc Nhạn Lưu. Tôi đau lòng vì Băng Nhi, cũng vẫn canh cánh trong lòng hành động như vậy của người họ Thẩm. Thế nhưng tôi biết, điều quan trọng nhất trong lòng Băng Nhi chính là Thẩm gia. Nếu tôi không thể làm những việc mà mình có thể làm cho Thẩm gia, nếu tôi cứ trơ mắt nhìn Thẩm gia sụp đổ, tôi thật sự sợ rằng sau khi tôi đi, sẽ không biết phải nhìn mặt Băng Nhi như thế nào”. Tôi nói đến đây, nước mắt trút như mưa.
Cho dù là lần thứ hai bị đuổi ra khỏi Thẩm gia, tôi cũng chưa từng thổn thức khóc như vậy, nhưng không biết vì sao, ở trước mặt Tiết vương gia, nghĩ đến Băng Nhi, tôi lại không kiềm chế được, chỉ cảm thấy trong lòng đau đớn tột bậc, chỉ hận không thể cứ khóc như thế, phát tiết toàn bộ những áp lực và căm hờn trong lòng mình ra ngoài như thế.
Tiết vương gia dùng ánh mắt thương xót nhìn tôi, y đi đến trước mặt tôi, khẽ khàng ôm tôi vào lòng, nhẹ giọng nói: “Cửu Dung, hiện giờ đừng coi ta là vương gia, cứ coi ta là bằng hữu tốt nhất của nàng. Nếu nàng muốn khóc, cứ khóc một lần cho thỏa đi. Sau khi khóc xong, trong lòng nàng sẽ thoải mái hơn nhiều”.
Nghe những lời Tiết vương gia nói, tôi càng cảm thấy áp lực trong lòng biết bao
năm nay chỉ trong nháy mắt đã được giải tỏa. Trong đó, không chỉ có cái chết của Băng Nhi, còn cả sự thay đổi của Thẩm Hồng, sự dối trá của Viên Chấn Đông, sự trách móc của Lão phu nhân… Thậm chí, ngay khi tôi quyết tâm đồng sinh cộng tử với người Thẩm gia, lúc khách điếm ở Thiên Tân săp nổ tung, người Thẩm gia cũng chưa từng bận tâm đến sống chết của tôi. Đến phút cuối, người lao vào khách điếm cứu tôi ra vẫn là Tiết vương gia.
Tôi mặc cho nước mắt tùy ý rơi xuống, thấm ướt áo Tiết vương gia. Tôi đã từng cho rằng mình là một người vô tâm lạnh nhạt, thì ra, không phải thế.
Đúng lúc này, đột nhiên có người lớn tiếng nói: “Còn luôn miệng nói với ta là không có tư tình, không có tư tình à? Thế này không gọi là tư tình thì là gì?”.
Tôi lau nước mắt, ngước nhìn lên, đứng trước mặt rõ ràng là Vương phi Lý Thanh Dao của Tiết vương gia. Hai mắt nàng ta trợn lên, lông mày dựng thẳng, xem chừng đang tức giận sục sôi. Giờ tôi mới phát hiện mình vẫn đang dựa vào vai Tiết vương gia, vội đẩy y ra, thân mình cũng lui về phía sau vài bước.
Thanh Dao vương phi lạnh lùng nói: “Đến giờ mới lùi, không kịp đâu! Ta cho ngươi biết, Lãnh Cửu Dung, ta đã nhìn thấy hết rồi. Chẳng phải ngươi là khách của Vương gia sao? Chẳng lẽ khách của Vương gia là ban ngày ban mặt chạy đến chỗ Vương gia, cùng Vương gia ôm ôm ấp ấp à? Ngươi vẫn còn luôn mồm luôn miệng nói với ta ngươi và Vương gia không có gì. Nếu không có gì thì sao các người còn ở trong này ôm ôm ấp ấp? Các người coi ta đã chết rồi hay là coi ta không tồn tại?”.
Tôi nghe hết những lời chỉ trích của Thanh Dao vương phi, nhất thời không phản bác lại được. Tuy rằng giữa tôi và Tiết vương gia quả tình thanh bạch, nhưng giờ này khắc này nói thế, làm sao Thanh Dao vương phi tin được?
Tiết vương gia thì ngược lại, chắc hẳn thấy Thanh Dao vương phi như thế nhiều rồi, y cao giọng nói: “Nàng làm ầm lên thế đủ chưa? Ngày nào không có việc gì cũng khóc lóc om sòm, nàng chỉ sợ nhà cửa yên bình phải không?”.
Thanh Dao vương phi nghe Tiết vương gia chỉ trích, vẻ mặt nhất thời tựa như oan ức vô cùng, nàng ta cũng cao giọng hết lên: “Tiết Hi Kiếm, người có ý gì hả? Người ghét bỏ thiếp phải không? Nếu người ghét bỏ thiếp, sao ngày đó lúc di nương gả thiếp cho người, người không nói với di nương? Bây giờ người gào lên với thiếp, người đang định làm gì hả? Người tưởng là người to tiếng thì thiếp sẽ sợ chắc?”.
Tiết vương gia nhìn Thanh Dao vương phi chằm chằm, gằn từng tiếng: “Ta biết nàng không sợ ta. Cũng bởi trước đây ta không nói rõ với Hoàng thái hậu nên mới biến thành cục diện không thể vãn hồi như ngày hôm nay. Nàng yên tâm đi, ngày mai ta sẽ tiến cung, nói rõ chuyện của chúng ta với Hoàng thái hậu. Xin bà giải trừ hôn ước của chúng ta, cũng xin bà tìm cho nàng một mối lương duyên tốt hơn. Nàng yên tâm đi! Nàng yên tâm đi!”. Tiết vương gia nói liên tiếp hai câu “Nàng yên tâm đi”, hiển nhiên là trong lòng rất tức giận.
Thanh Dao vương phi lại không ngờ Tiết vương gia sẽ nói ra những lời này, nàng ta nhớn nhác nói: “Được lắm Tiết Hi Kiếm! Được! Được! Được! Cuối cùng thiếp đã nhìn rõ rồi, thì ra người và Lãnh Cửu Dung từ lâu đã yêu thương với nhau, chỉ chờ đến lúc thiếp thoái vị nhượng hiền, người nói xem có phải không?”.
Thật không ngờ Tiết vương gia lập tức đáp: “Phải!”.
Thanh Dao vương phi chỉ tay vào Tiết vương gia, gần như tâm thần kích động, nói: “Quả nhiên bị thiếp nói trúng rồi! Quả nhiên là như thế!”.
Tôi sợ Tiết vương gia hành động theo cảm tính, cãi nhau với Thanh Dao vương phi, vội kêu to: “Vương gia! Suy nghĩ kỹ rồi mới làm”. Tôi biết Hoàng thái hậu vẫn có điều kiêng kỵ Tiết vương gia, cho nên mới nhắc nhở, để y nghĩ đến quan hệ giữa Thanh Dao vương phi và Hoàng thái hậu, nói chuyện phải chú ý một chút.
Tiết vương gia lại bật cười ha ha, y nói: “Cửu Dung, nàng biết không? Trước kia cũng bởi ta quá cẩn thận nên mới thành ra cục diện như bây giờ. Chính vì ta băn khoăn cái này, kiêng kỵ cái kia, cho nên mới biến thành tình hình hôm nay!”.
Thanh Dao vương phi bực tức nói: “Tiết Hi Kiếm, người nói những câu đó là có ý gì? Hôm nay người không nói cho rõ ràng, thiếp nhất định không để người được yên!”.
Tiết vương gia mỉm cười nói: “Ta với nàng không còn chuyện gì để nói nữa. Sáng mai chúng ta cùng đến trước mặt Hoàng thái hậu nói rõ ràng là được”.
Tuy rằng Thanh Dao vương phi tức giận nhưng cũng vẫn có phần đắc ý, nàng ta nói: “Được, người dám cùng thiếp đến trước mặt Hoàng thái hậu nói cho rõ ràng thì chẳng còn gì tốt hơn. Để xem Hoàng thái hậu sẽ nghe ai. Tiết Hi Kiếm, nếu bây giờ người giải thích với thiếp, nói không chừng thiếp sẽ xem xét bỏ qua cho người. Nếu người vẫn bảo thủ tranh cãi, sau này người có muốn giải thích với thiếp, thiếp cũng không chấp nhận nữa”.
Thanh Dao vương phi vốn muốn uy hiếp Tiết vương gia, nhưng Tiết vương gia lại chỉ cười nói: “Việc gì ta phải giải thích với nàng? Lý Thanh Dao, mấy năm nay nàng ở trong phủ của ta, ỷ được Hoàng thái hậu sủng ái, đã làm không biết bao nhiêu việc không thể tha thứ được. Cơ thiếp trong phủ ta, bao nhiêu người có thai lại bị nàng làm sẩy? Nha hoàn trong phủ ta, bao nhiêu người bị nàng bức tử? Nàng cho rằng đến trước mặt Hoàng thái hậu, nàng sẽ chiếm được lý sao? Nàng tưởng nàng là cháu gái đằng ngoại của Hoàng thái hậu là có thể muốn làm gì thì làm sao? Nàng cũng đừng quên rằng, ta cũng là cháu trai đằng ngoại của Hoàng thái hậu. Hơn nữa, ta còn gần như là nhi tử của Hoàng thái hậu. Nếu thật sự muốn luận đến thân sơ, nàng nói xem, Hoàng thái hậu sẽ bênh vực ai?”.
Thanh Dao vương phi bị một chập những lời nói của Tiết vương gia ập xuống mà không biết phải trả lời như thế nào. Nàng ta suy nghĩ hồi lâu, gào lên: “Tiết Hi Kiếm, xem như thiếp đã hiểu rồi. Cuối cùng thiếp đã hiểu vì sao người bỗng nhiên muốn vứt bỏ thiếp, thì ra là vì người xem trọng con hồ ly tinh Lãnh Cửu Dung này! Đều tại thiếp quá độ lượng, vẫn cho phép cô ta ở lại trong vương phủ, nếu biết trước cô ta sẽ dụ dỗ trượng phu của người khác, nhất định thiếp đã tìm cách đuổi cô ta rồi!”.
Tiết vương gia đi đến trước mặt Thanh Dao vương phi, giơ tay lên làm tư thế toan đánh người. Tôi hét to: “Vương gia, đừng!”.
Thanh Dao vương phi thấy Tiết vương gia toan đánh mình thì bị dọa chết khiếp. Nhưng Tiết vương gia cũng chỉ giơ cao tay, chứ không hạ xuống. Y bình tĩnh nói: “Tuy rằng Tiết Hi Kiếm ta chưa bao giờ đánh nữ nhân, nhưng mà Lý Thanh Dao, cô thật sự khiến người ta muốn đánh vô cùng! Ta cảnh cáo cô, ta và Lãnh Cửu Dung chỉ là bằng hữu tốt mà thôi. Ít nhất bây giờ là thế. Chính xác, ta yêu mến nàng, nhưng ta chưa từng có ý nghĩ muốn giữ nàng cho riêng mình. Bởi vì ta cảm thấy ta không xứng với nàng. Nhà của ta có thê tử hung hãn, lại có ba mươi sáu phòng cơ thiếp, ta không thể nói cho nàng biết là ta thích nàng. Tuy rằng người ngoài nói ta phong lưu tột độ, là một Vương gia trác táng, nhưng cô có biết, ta vốn không phải người như thế. Nếu ta toàn tâm toàn ý thích một người, ta tuyệt đối sẽ không để nàng chịu bất kỳ uất ức nào. Nếu ta đã có nàng, sẽ không liếc mắt nhìn nữ tử khác lấy một cái. Nhưng hiện giờ ta không làm được, nên ta chưa từng có ý muốn không an phận với Cửu Dung. Ta chỉ coi nàng là một bằng hữu, là một tri kỷ ăn ý. Nếu hiện giờ cô vu vạ ta như thế, thế thì được rồi. Ta sẽ nhân cơ hội này nói hết một phen tâm ý của ta với Hoàng thái hậu, từ nay về sau một đập vỡ làm đôi với cô, không ai nợ ai!”.
Lời Tiết vương gia nói chắc như đinh đóng cột, đoạn tuyệt khác thường, rất hiếm khi tôi thấy y như vậy. Thanh Dao vương phi nghe Tiết vương gia nói xong, nước mắt lại tuôn lã chã, nàng ta hét lên: “Vì sao? Vì sao? Tiết Hi Kiếm, vì sao người phải đối xử với thiếp như thế? Vì sao? Rốt cục Lãnh Cửu Dung tốt hơn thiếp ở chỗ nào? Cô ta đẹp hơn thiếp sao? Hay cô ta tôn quý hơn thiếp? Chẳng qua cô ta chỉ là một nữ tử thôn dã thôi, còn từng làm tiểu thiếp của người khác! Tiết Hi Kiếm, người nói đi, rốt cục là thiếp thua kém cô ta ở chỗ nào? Rốt cục người thích gì ở cô ta? Người nói đi! Người nói đi”.
Thần sắc Tiết vương gia vẫn như cũ: “Thuở quen biết ban sơ, ta từng bị tài hoa và thái độ đúng mực của nàng thu hút, nhưng sau khi trải qua bao nhiêu ngày thế này, ta cũng hiểu nàng hơn, thay vào đó ta lại thích tính tình của nàng, chỉ thế mà thôi”.
“Tính tình?” Thanh Dao vương phi hỏi ngược lại. Giọng điệu của nàng ta có hơi điên cuồng: “Tính tình là thứ gì? Người thích tính tình cô ta! Vương gia, bởi người thích tính tình cô ta nên mới không để ý đến tình cảm phu thê chúng ta bao nhiêu năm nay sao?”.
Tiết vương gia thở dài nói: “Giữa chúng ta vẫn còn tình cảm sao?”.
Những lời này của Tiết vương gia, mặc dù nói khẽ, nhưng lọt vào tai Lý Thanh
Dao lại như tiếng sấm bên tai, bởi tôi nhìn thấy rõ ràng cơ thể nàng ta run lên bần bật, sau đó, cả người ngây ra, ngơ ngác đứng đó không thốt nên lời. Thật ra tôi biết, trong lòng Thanh Dao vương phi quả thật rất yêu Vương gia, nhưng phương thức biểu đạt của nàng ta không phù hợp, hơn nữa còn dễ dàng làm Vương gia thấy phản cảm. Sở dĩ nàng ta đi chỉnh đốn các cơ thiếp khác, diệt trừ con trong bụng người khác cũng bởi vì quá yêu Tiết vương gia, nhưng cách yêu thương này của nàng ta, bất kể là ai thì e cũng khó mà chấp nhận, thật sự là quá mức đáng sợ.
Thanh Dao vương phi nhìn Tiết vương gia hồi lâu, bỗng nhiên nổi giận hỏi: “Vương gia, người khỏi cần phải nói với thiếp mớ lý luận suông đó, nói người thích tính tình Lãnh Cửu Dung này nọ. Nói trắng ra là người yêu thích khuôn mặt cô ta chứ gì? Được, thiếp sẽ rạch mặt cô ta, để xem lúc cô ta biến thành quái dị, người có còn yêu thích cô ta nữa không!”. Thanh Dao vương phi nói xong liền nhào về phía tôi. Lúc sắp đến cạnh tôi, nàng ta rút trong tay áo ra một con dao găm lấp loáng hàn quang, đột nhiên đâm về phía tôi.
Tôi muốn tránh nhưng đã không còn kịp nữa. Đúng lúc này chợt nghe Tiết vương gia kêu to: “Đừng!”. Sau đó, liền có một bóng người vụt qua mặt tôi, chỉ trong chớp mắt, mắt tôi đã hoa lên, không còn thấy gì nữa. Ngay sau đó, chợt nghe Tiết vương gia kêu lên một tiếng. Lòng tôi chùng xuống, biết y đã bị con dao của Thanh Dao vương phi đâm trúng.
“Vương gia, cẩn thận!” Tôi vừa cao giọng kêu vừa đỡ lấy y. Võ công của Tiết vương gia vốn cao cường, có thể sánh ngang với Băng Ngưng, nhưng dù là vậy, y chắn trước mặt tôi, vẫn bị con dao găm của Thanh Dao vương phi đâm trúng cánh tay. Thanh Dao vương phi muốn đến đâm tôi, lại thấy đâm phải Vương gia, nàng ta đứng sững lại, bàng hoàng cả người, con dao trong tay đã rơi xuống đất.
Cũng may vết thương của Tiết vương gia không nghiêm trọng lắm. Y lạnh lùng nhìn Thanh Dao vương phi, nói: “Chuyện tốt cô làm đấy! Nếu không phải vừa rồi ta cản con dao kia, chỉ e giờ Cửu Dung đã nằm trên mặt đất rồi, giết người thì đền mạng, ngay cả đạo lý này mà cô cũng không hiểu sao?”.
Thanh Dao vương phi cũng chỉ nhất thời nóng giận chứ không nghĩ được nhiều thế. Nàng ta thấy cánh tay Vương gia đang chảy máu, thét lên một tiếng rồi quay đầu chạy vội ra ngoài. Tiết vương gia nhìn theo bóng lưng đi xa của nàng ta, không ngừng lắc đầu.