Cửu Dung

Quyển 4 - Chương 8: Đường lên kinh bão táp (1)



Tất cả những chuyện có thể an bài đều đã an bài xong. Lão phu nhân cũng trấn tĩnh hơn nhiều. Bà cùng người của Thẩm gia, ngồi trong đại sảnh của phường rượu, chờ người của triều đình đến.

Đến buổi chiều, chợt nghe trên đường phố bên ngoài vang lên từng đợt tiếng ngựa hí vang, cùng với đó là từng trận tiếng vó ngựa xen lẫn tiếng người. Tôi và Lão phu nhân đưa mắt nhìn nhau, trong lòng đã biết, binh mã của triều đình đến rồi.

Cha tôi bỗng như nổi điên xông vào, kéo tay tôi nói: “Dung Nhi, con gái, mau đi theo cha, chúng ta rời khỏi đây. Nếu không rời đi, con sẽ mất mạng đấy”.

Tôi không ngờ cha sẽ bất chợt xông vào, sợ ông vô tội mà bị liên lụy, vội nói với ông: “Cha, lúc phường rượu Thẩm gia xảy ra chuyện, con là chưởng quỹ, nếu con cứ thế mà đi, sao có thể không có lỗi với người của Thẩm gia? Sao có thể không có lỗi với Lão phu nhân? Cha, chuyện này không liên quan đến cha, cha mau đi đi. Con sẽ không đi đâu. Nếu triều đình chịu tha cho một con đường sống, mà chuyện này cần có người đứng ra gánh tội thì đương nhiên người đó phải là con”.

“Con gái, con gái, con nha đầu ngốc nghếch này…” Cha tôi nghẹn ngào nói, nước mắt giàn giụa: “Con mau đi đi, Thẩm gia đã cho con lợi ích gì? Con đừng quên rằng, ngày xưa Thẩm gia mua con với giá bốn trăm lượng bạc từ cha. Đại công tử đối xử với con chẳng ra gì, Lão phu nhân còn từng đuổi con về nhà. Nha đầu ngu ngốc, con thật sự không cần phải gánh vác những chuyện này. Con gái, con chỉ là phận nữ nhi thôi, những việc con làm cho Thẩm gia mấy năm nay đã đủ lắm rồi. Cha tuyệt đối không cho con cùng chịu chết với người của Thẩm gia, con đi cho cha!”.

Cha tôi vừa nói vừa lôi tôi đi. Tôi lớn tiếng cự lại: “Cha, đủ rồi! Làm người không thể như vậy được! Lúc cần đến người ta thì coi người ta như Bồ tát mà cúng bái, lúc không cần người ta nữa thì đá văng người ta ra! Cha có còn nhớ đã từng nói với con, lúc xưa Lãnh gia sa sút, Thẩm lão gia đã giúp đỡ cha thế nào không? Bây giờ Thẩm gia xảy ra việc này, là xảy ra lúc con làm chưởng quỹ, cha nói xem con có thể cứ thế mà đi không? Cha ơi cha, nếu con đi rồi, sau này còn mặt mũi nào mà ra ngoài nhìn người ta?”.

Cha nghe xong những lời ấy, hồi lâu không nói năng gì. Cuối cùng, ông mở miệng: “Con gái, chẳng lẽ con nhẫn tâm… nhẫn tâm bỏ lại cha con một thân một mình thế này sao?’.

Lòng dạ tôi tức khắc đau đớn như vạn tiễn xuyên tâm, tôi quỳ xuống nói: “Cha, con gái bất hiếu, xin cha tha thứ cho con gái”.

Cha tôi nước mắt vắn dài, cuối cùng gật gật đầu, xem như đồng ý. Ông kéo tay tôi nói: “Con gái, con gái ngoan, cha biết con rất tốt. Cha cũng biết cha không cản được con, con cứ làm những chuyện con muốn đi, không cần… không cần nhớ mong cha”. Cha tôi nói dứt lời, xoay người đi ra ngoài. Dáng đi của ông loạng choạng thấy rõ dưới trời chiều; bóng lưng ông như cõng theo cả tà dương hoang hoải. Cổ họng tôi nghẹn xót, lệ cũng ứa đầy hốc mắt, nhưng tôi cố nén lại, gắng gượng không cho nước mắt rơi. Tôi sợ cha ngoảnh đầu lại thấy tôi rơi lệ sẽ không được an lòng.

Cha tôi vừa đi ra khỏi phường rượu Thẩm gia thì đã có binh mã vào cửa phường rượu. Minh Nguyệt Hân Nhi đứng ở cửa canh chừng, thấy người đến, hấp tấp chạy vào, đến nỗi thở không ra hơi, nói: “Lão phu nhân… Lão phu nhân… Cửu Dung tỷ tỷ, đến rồi! Quan binh đến rồi!”.

Tôi đi lên phía trước, đỡ lấy Lão phu nhân, nhẹ nhàng nói với bà: “Lão phu nhân, không sao đâu”.

Lão phu nhân gật gật đầu: “Dung Nhi, kỳ thật… kỳ thật Thẩm gia không nên liên lụy đến con. Nếu hiện giờ con đi thì vẫn còn kịp. Con còn trẻ thế này, thật sự không nên cứ thế mà táng mạng”.

Tôi cười bảo: “Thẩm gia không làm việc đó, ai nói Thẩm gia nhất định sẽ có tội chứ? Lão phu nhân, người đừng lo lắng, bất kể chân tướng ra sao, người cũng phải nghĩ thoáng ra mới được”.

Lão phu nhân đồng ý, đưa người của Thẩm gia ra ngoài. Giờ này khắc này, toàn thể người trên kẻ dưới của Thẩm gia đã đổi sang vận bạch y bạch sam, có lẽ là một khí thế xơ xác tiêu điều, còn có cả khí thế khẳng khái.

Ước chừng có hơn trăm quan binh cuồn cuộn đến đây, hai bên đường đã chật

ních người xem cảnh náo nhiệt. Thủ lĩnh quan binh là một người hai mươi mấy tuổi, thân hình gầy gò, mặt trắng không râu, dáng vẻ khá bình thường, nhưng đôi mắt sáng ngời có thần, trên mặt là sự thâm trầm không cân xứng với tuổi.

Quan binh thấy chúng tôi ra nghênh đón, có lẽ cũng không ngờ đến. Lập tức có một người ăn vận kiểu ngự lâm quân tiến đến trách mắng: “Điêu dân to gan, nhìn thấy Hải thống lĩnh của ngự lâm quân còn không quỳ xuống! Các ngươi không muốn sống nữa phải không!”.

Ngược lại vị thống lĩnh kia lại nói: “Khánh Hòa, không được quá đáng. Nói thế nào thì Thẩm gia cũng là gia tộc quan thương, không cần thiết phải câu nệ lễ tiết như thế. Thẩm lão phu nhân, chư vị công tử, thiếu phu nhân, thánh chỉ đến, xin mời tiếp chỉ”.

Ngay sau đó, tất cả mọi người già trẻ Thẩm gia đều nhất tề quỳ xuống, Hải thống lĩnh mở thánh chỉ ra, tuyên đọc: “Phụng thiên thừa vận. Hoàng đế chiếu viết, nay tra ra rượu do quan thương Thẩm gia tiến cống có độc, nghi là Thẩm gia đầu độc. Hiện giờ áp giải tất cả những người có liên quan từ trên xuống dưới Thẩm gia đến đại lao kinh thành, chờ Đại Lý Tự hội thẩm. Khâm thử”.

Tôi nghe trong thánh chỉ chỉ nói là áp giải những người từ trên xuống dưới Thẩm gia đến kinh thành chờ Đại Lý Tự hội thẩm, trong lòng không khỏi nhẹ nhõm đi nhiều. Dù sao chuyện này vẫn còn đường để cứu vãn. Hoàng đế cũng không phải vừa mới bắt đầu đã muốn lấy mạng của già trẻ Thẩm gia. Vậy thì xem ra, Hoàng đế cũng không phải hoàn toàn không phân biệt được phải trái, nếu Đại Lý Tự hội thẩm mà gặp được vị quan thanh liêm gương sáng treo cao, nói không chừng còn có thể phơi bày được chân tướng sự việc, trả lại công bằng cho Thẩm gia.

Ngay lập tức có ngự lâm quân đi đến, niêm phong phường rượu Thẩm gia, áp giải người trên kẻ dưới Thẩm gia vào trong xe chở tù.

Lúc xe chở tù rời khỏi Duy huyện, tôi còn nhìn thấy Mai Mặc dương dương tự đắc đứng bên lề đường nhìn theo. Tôi thật sự không hiểu, rõ ràng là thân thích, tại sao nói thay đổi là thay đổi ngay thành tình cảnh ngày hôm nay?

Xe chở tù lăn bánh, khác với những loại xe bình thường, suốt dọc đường vốn đi rất chậm. Hơn nữa thời tiết không tốt, mưa nhỏ tí tách suốt mấy ngày trời, đường xá thì càng lầy lội vô cùng. Mới ra khỏi Duy huyện chưa được bao xa, mây đen chợt ùn ùn kéo đến khắp trời, bầu trời đen kìn kịt những mây là mây, có lẽ sắp mưa to.

Bởi vì tất cả người Thẩm gia đều là khâm phạm của triều đình, ngự lâm quân áp giải cũng không dám dừng xe tù để tạm thời tránh mưa, chỉ sợ làm chậm trễ lộ trình. Kết quả là, mưa to lập tức trút xuống xối xả, chỉ khổ cho đám người trong xe tù chúng tôi. Tốp thanh niên chúng tôi tuy rằng bị mưa lạnh tưới ướt đầm người, khó chịu không sao tả xiết, nhưng chung quy vẫn có thể chịu được. Chỉ là Lão phu nhân đã cao tuổi nên không sao chịu nổi khổ sở ấy.

Thẩm Phúc thấy mẹ mình co quắp lại, run bần bật trong mưa gió mùa đông rét mướt thì hét to: “Bây giờ đang mưa to thế này, không thể tránh mưa một lúc hay sao? Nếu các người còn tiếp tục đi, lão nhân gia làm sao chịu nổi đây?”. Thẩm phúc gào to vô cùng nhưng chẳng mấy chốc lời y nói đã bị bão táp nuốt hết, lặng yên không một tiếng vọng về.

Mỗi người ngự lâm quân đều khoác áo tơi trên mình, bọn họ không nói năng gì, cũng không dừng xe tù lại. Thẩm Phúc lại lớn tiếng hô thêm vài lần nữa, nhưng không lần nào có tác dụng.

Mưa táp vào đầu vào mặt Thẩm Phúc, y nhìn mẹ mình, vẻ xót xa trên mặt càng sâu nặng hơn. Lão phu nhân đã bị mưa xối đến mức không mở nổi mắt ra. Xương cốt sức khỏe của bà gần đây vốn không tốt, hiện giờ còn dính cơn mưa nhường này, có lẽ sẽ lại sinh bệnh. Tôi thấy bà khó chịu như thế, trong lòng cũng buồn rầu. Nhìn thoáng qua Thẩm Hồng, lại càng cảm thấy buồn hơn. Thẩm Hồng vốn thể nhược lắm bệnh, hiện giờ chàng tắm mình trong bão táp, khép chặt đôi mắt lại, dường như đã hoàn toàn mất đi hơi thở. Tôi đột nhiên cảm thấy nỗi sợ không tên dâng lên.

Thẩm Phúc hét to: “Tôi van xin các người, các người rủ lòng thương đi! Nếu còn đi tiếp, mẹ và ca ca tôi nhất định không thể sống sót! Tuy rằng chúng tôi là phạm nhân, nhưng không phải phạm nhân cũng là người sao? Các người cũng có cha sinh mẹ dưỡng, chẳng lẽ không có chút nhân tính nào?”.

Những lời Thẩm Phúc nói lại bị giông tố nhấn chìm. Nhưng thống lĩnh họ Hải kia bất chợt quát to một tiếng: “Trước tiên dừng lại đã!”. Mọi người nghe thấy mệnh lệnh, đều dừng cả lại.

Thống lĩnh họ Hải căn dặn: “Phùng phó tướng, phiền huynh dẫn theo vài huynh đệ khác đến mấy lão nông gần đây mua mấy tấm áo tơi, tiện thể nhìn xem có mui vải che mưa không. Sau khi mua được thì để các phạm nhân dùng. Trước mặt là một ngôi miếu Quản Trọng bỏ hoang, chúng ta tránh mưa ở đây cái đã, nghỉ ngơi một lúc rồi đi tiếp!”.

Một tướng lính cưỡi ngựa đáp lại: “Vâng, Hải thống lĩnh. Nhưng Tiêu thống lĩnh đã dặn sau khi bắt được người của Thẩm gia thì phải lập tức áp giải về kinh thành, không được rề rà lỡ việc một giây một khắc nào. Còn dặn là nếu lúc bắt phạm nhân mà bọn họ chống lệnh thì cứ bắn tên. Trên đường đi cũng khỏi cần quan tâm đến sự sống chết của bọn họ. Hải thống lĩnh, huynh làm thế, chỉ e không hay lắm”.

Hải thống lĩnh không nói gì thêm, chỉ nghĩ ngợi một chút rồi hỏi: “Phùng phó tướng, trong nhà huynh có cha mẹ, thê tử, con cái không?’.

Phùng phó tướng trả lời: “Hồi bẩm thống lĩnh, trong nhà mạt tướng có mẹ già tuổi sắp bảy mươi, còn có thê tử và hai đứa con gái”.

Hải thống lĩnh gật đầu nói: “Vậy thì phải rồi. Nếu mẹ già, thê tử, con gái nhà huynh gặp phải sự đối đãi thế này, trong lòng huynh sẽ cảm thấy thế nào? Mặc dù bọn họ là phạm nhân, nhưng công tử của Thẩm gia nói đúng, phạm nhân cũng là người, chúng ta có quyền gì mà mặc kệ sống chết của bọn họ? Chẳng lẽ cứ để cho bọn họ đang sống sờ sờ mà bị chết rét sao? Vụ án còn chưa thẩm tra, bọn họ có tội hay không vẫn còn chưa thể kết luận, nếu hại chết người vô tội, ai có thể gánh vác trách nhiệm?”.

Hải thống lĩnh nói sang sảng mạnh mẽ, lời lẽ đanh thép, Phùng phó tướng kia lập tức nói: “Mạt tướng đã hiểu, biết nên làm thế nào rồi’.

Hải thống lĩnh gật gật đầu, nói: “Ừ. Nhớ tiện thể lấy mấy thang thuốc về cho họ. Cho dù thân thể làm bằng sắt, dính trận mưa này chỉ e cũng sinh bệnh thôi. Mua của nhà nông nào thì nhớ đưa bạc cho họ, đừng để bọn họ hoảng sợ”. Phùng phó tướng vâng lời, dẫn theo mấy huynh đệ rời đi.

Hải thống lĩnh hạ lệnh: “Hiện giờ chúng ta đi đến miếu Quản Trọng phía trước tránh mưa”.

“Vâng.” Ngự lâm quân nghe lời, đẩy xe chở tù vào trong miếu Quản Trọng tránh mưa.

Quản Trọng là một chính trị gia, nhà quân sự và một nhà cải cách xã hội rất nổi tiếng của nước Tề thời Xuân Thu. Ông có rất nhiều đóng góp trong phương diện cải cách kinh tế. Nhất là “Thông quyền nặng nhẹ, chọn nghiệp rừng bể”, xây dựng sơ bộ chính sách thống trị muối và sắt, làm cả quốc gia và dân chúng được hưởng rất nhiều lợi ích. Bởi vậy nên những người buôn bán muối và sắt thường hùn tiền để xây miếu Quản Trọng đặng thờ cúng, tập tục thờ Quản Trọng gia bao năm nay đều vô cùng ăn sâu.

Song từ khi muối và sắt được quan hóa đến nay, giá cả tăng vọt, mà mua bán muối lậu lại là phạm pháp, lão bách tính rất hiếm khi được ăn hột muối tươi, cho nên, cúng bái Quản Trọng gia cũng ảm đạm dần. Do đó, ngôi miếu Quản Trọng này cực kỳ rách nát, trơ trọi đứng trong mưa gió, hiu hắt vắng vẻ không thể tả được.

Hải thống lĩnh dặn dò: “Đẩy xe chở tù vào bên trong miếu để phạm nhân tránh mưa, các huynh đệ cũng vào tránh mưa rồi ăn tạm gì đi”. Thế là đám ngự lâm quân đẩy mạnh xe tù vào trong miếu tránh mưa.

Lúc này, sắc trời đã có phần tăm tối, đống lửa cháy hừng hực, ngôi miếu đổ nát tràn ngập hơi ấm mọi ngóc ngách. Hải thống lĩnh căn dặn dỡ lương khô xuống phát cho mọi người ăn, còn đặc biệt cầm lương khô đến chia cho chúng tôi. Thế nhưng chúng tôi bị giam trong xe tù, tay chân bất tiện, hoàn toàn không thể ăn được gì cả.

Hải thống lĩnh nói: “Người đâu. Thả những phạm nhân trên xe tù này xuống trước đi, để bọn họ ăn cái gì đã. Suốt dọc đường cũng đã khổ cho bọn họ rồi”.

Ngay tức thì có người lên tiếng phản đối: “Hải thống lĩnh, nếu họ nhân cơ hội chạy trốn, vậy phải làm thế nào? Triều đình mà truy cứu xuống, đây chính là tội lớn đấy”.

Hải thống lĩnh nói: “Không sao đâu, sau khi bọn họ nhận được tin tức đều cùng nhau ở Thẩm gia chờ chúng ta mà không hề bỏ trốn, thế thì dao bây giờ có thể chạy trốn được? Yên tâm, nếu thật sự xảy ra chuyện gì, Hải Đông Thanh ta sẽ chịu trách nhiệm. Các huynh đệ không cần phải lo đâu”.

Ngự lâm quân đều nói: “Vâng, Thống lĩnh!”. Sau đó có người thả chúng tôi xuống xe tù, để chúng tôi ngồi sưởi ấm trước đống lửa, còn đưa lương khô và nước uống đến cho chúng tôi.

Lúc này, Phùng phó tướng ra ngoài tìm áo tơi cũng đã trở lại, trong tay mỗi thủ hạ theo sau đều cầm một tấm. Phùng phó tướng hồi bẩm với Hải thống lĩnh: “Thống lĩnh, đã tìm được áo tơi rồi, nhưng mà mui vải che xe tù thì không bán, còn thuốc ngài bảo mạt tướng tìm thì đã thấy rồi. Sắc một lúc là uống được”.

Hải thống lĩnh đáp lại, rồi bảo Phùng phó tướng sai người đi sắc thuốc, Phùng phó tướng liền đi.

Lão phu nhân chau mày ngồi một bên sưởi ấm, tình hình của bà hiện giờ đã tốt hơn nhiều so với lúc nãy. Tiêu Hoàng ở một bên chăm sóc bà. Thẩm Phúc thì ở một bên khác chăm sóc Thẩm Hồng. Trận mưa này trút xuống, chỉ e sức khỏe Thẩm Hồng có phần không chịu nổi. Cũng may gặp được thống lĩnh ngự lâm quân tốt tính, bằng không, Lão phu nhân và Thẩm Hồng mắc mưa trận này chỉ sợ bệnh càng thêm nặng.

Ăn xong, có tướng lĩnh nói với Hải thống lĩnh: “Thống lĩnh, chúng ta có cần phải đi suốt đêm không? Dù sao chúng ta cũng đang áp giải khâm phạm của triều đình, nếu xảy ra điều gì bất trắc, trở về sẽ không có cách nào ăn nói với triều đình. Theo thuộc hạ thấy, chi bằng chúng ta cứ đi suốt đêm đi. Trận mưa này đã lâu thế rồi, cũng chẳng biết khi nào mới tạnh. Đường sá lầy lội, nếu không đi mau, chỉ e là sẽ phải nán lại rất lâu’.

Hải thống lĩnh trầm tư một lát, nói: “Thôi. Huynh đệ chúng ta thì có thể chịu đựng, nhưng Thẩm gia cả nhà toàn người già và phụ nữ trẻ con, bên ngoài mưa to gió lớn, bọn họ mà xảy ra chuyện gì thì càng không tốt. Các huynh đệ nghe ta dặn đây, đêm nay cứ dựng trạm đóng quân trong miếu, nghỉ tạm một đêm. Sáng sớm ngày mai chúng ta lên đường”.

Dễ dàng nhận thấy là thống lĩnh họ Hải này rất có uy tín. Mọi người dưới trướng y đều nhất tề nói: “Tất cả đều nghe theo Hải thống lĩnh dặn dò”.

Vậy là một đêm yên tĩnh. Lúc thoạt đầu, tôi vẫn mở to con mắt nghĩ ngợi, nghĩ từ đầu đến cuối sự việc và cách ứng phó ra sao, nhưng càng nghĩ về sau này, không ngờ lại bất giác thiếp đi.

Sáng sớm hôm sau, lúc tôi mở mắt thì thấy Lão phu nhân, Thẩm Phúc và Minh Nguyệt Hân Nhi đều vẫn ngủ say, duy chỉ có Thẩm Hồng đang mở to mắt, không biết là suy nghĩ điều gì. Tôi thở dài, giờ nhìn thấy Thẩm Hồng, chẳng những tôi không cảm nhận được chút tình cảm nào, mà ngược lại có đôi khi bình tâm suy nghĩ, thật tình không thể nghĩ ra vì sao trước kia mình lại thích Thẩm Hồng. Chuyện trước thoáng như một giấc mộng, nam tử này lại có thể dần dần nhạt nhòa, nhạt nhòa, nhạt nhòa như hoa trong gương, như trăng dưới nước từ nơi sâu thẳm cơn mộng dài của tôi. Trải qua sự gột rửa của năm tháng, thứ duy nhất còn lại đến giờ chỉ là chút thương xót mà thôi.

Tôi đang nghĩ ngợi thì thấy vài người phụ trách cơm nước cho ngự lâm quân đã tỉnh giấc, bọn họ bắt đầu đánh đá lửa nấu cơm. Những người khác thì vẫn đang ngủ nướng.

Điều khiến tôi cảm thấy ngạc nhiên nhất chính là vị Hải thống lĩnh của ngự lâm quân kia cũng đã thức dậy. Hoặc phải nói là y thức trắng một đêm. Bởi tôi thấy y đứng trước cửa miếu, mặc cho gió hong y phục, không hề nhúc nhích, tựa như một bức điêu khắc từ lâu lắm rồi.

Lúc đi qua cửa, người phụ trách cơm nước kính cẩn chào Hải thống lĩnh. Y khi thì gật đầu đáp, khi thì nhắm mắt làm thinh. Không biết vì sao, tôi luôn cảm thấy trong lòng người này tựa hồ ẩn giấu rất nhiều tâm sự không muốn cho người khác biết. Hơn nữa tâm sự này còn một mực vây khốn y, làm y không biết phải xử trí thế nào.

Cửa miếu cách ổ rơm nghỉ ngơi của các tướng sĩ và người của Thẩm gia rất xa. Một nguyên nhân không thể nói rõ được khiến tôi từ từ đứng lên, đi đến phía sau lưng Hải thống lĩnh kia.

Tôi khẽ khàng nói: “Hải thống lĩnh sáng sớm đứng ở đây, chắc là có tâm sự rồi”.

Hải thống lĩnh quay đầu lại, thấy tôi, nhưng trên mặt không tỏ ra ngạc nhiên chút

nào, y nói: “Cô là Lãnh Cửu Dung cô nương của Thẩm gia nhỉ. Ta đã nghe rất nhiều câu chuyện về cô”.

Tôi cười: “Cửu Dung chẳng qua chỉ là phận nữ nhi bé nhỏ bình thường, làm gì có chuyện gì chứ? Hải thống lĩnh thật sự làm Cửu Dung xấu hổ không dám nhận. Chỉ là tôi thấy ngài cau mày, hình như có tâm sự. Hay là thế này, chỉ bằng để Cửu Dung lớn mật một lần, đoán thử xem ngài rốt cục vì chuyện gì mà lo lắng như thế, được không?”.

Hải thống lĩnh có phần kinh ngạc, y chậm rãi nói: “Cô nói thử ta nghe đừng ngại”.

Tôi cười đáp: “Đương nhiên tôi sẽ nói, nhưng mà Cửu Dung là phận nữ nhi không hiểu chuyện, nếu có nói sai điều gì, xin đại nhân đừng lấy đó làm phiền lòng”.

Khuôn mặt Hải Đông Thanh nhất thời cũng bớt đi phần ảm đạm, y nói: “Được, mời Lãnh cô nương nói đi. Nếu cô có nói sai điều gì, ta sẽ coi như chưa từng nghe thấy”.

Tôi mỉm cười nói: “Nếu tôi đoán không lầm, hiện giờ Hải thống lĩnh đang phải đối mặt với một việc khó cả đôi đường. Chắc là có người phó thác cho Hải thống lĩnh làm một chuyện mà trong lòng ngài vốn không muốn làm. Có điều nếu không làm chuyện này sẽ ảnh hưởng đến con đường làm quan tốt đẹp của ngài”.

Hải Đông Thanh nghe xong, trầm tư một lúc rồi mới nói: “Cửu Dung cô nương quả nhiên là thanh khiết thông minh, khéo hiểu lòng người. Chỉ có điều cô nương lại có chút nhìn nhầm ta rồi. Hải Đông Thanh ta làm quan, tuyệt đối không phải vì ham vinh hoa phú quý. Đối với ta mà nói, vinh hoa phú quý chẳng qua chỉ là phù du mà thôi. Ta muốn làm một vị quan tốt, có thể đền đáp triều đình, trợ giúp dân chúng. Trước khi tiến vào quan trường, ta luôn cảm thấy đây là một chuyện không khó, nhưng đến bây giờ ta mới hiểu ra, tất thảy đều không giống như trong tưởng tượng của ta. Cửu Dung cô nương, cô nói rất đúng, hiện giờ đích xác ta đang đối mặt với một việc khó cả đôi đường. Chính là ta không muốn giết chết

đám phản nghịch Thẩm gia các cô dọc đường. Mặc dù triều đình nói là phải đưa phạm nhân đến kinh thành để Đại Lý Tự thẩm tra lại một lần, nhưng cô phải biết rằng, nếu thật sự mọi người Thẩm gia chết dọc đường, kể ra cũng không có can hệ gì quá lớn. Tuy rằng dưới cơn thịnh nộ, Hoàng thượng nói muốn bắt Thẩm gia như thế, nhưng cô từ đầu chí cuối không phải là người của Thẩm gia, thế nên lúc thấy cô, ta cảm thấy rất ngạc nhiên. Người khác đều là khi tai vạ ập đến thì lập tức tránh né, theo ta được biết, hiện giờ cô không còn quan hệ gì với Thẩm gia nữa, cô quả thật không cần phải chết cùng với người của Thẩm gia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.