Hình ảnh biến mất. Trước mặt Sở Cuồng lại là hành lang uy nghiêm lạnh lẽo trong hoàng cung, mặc dù có người cầm đèn lồng to hơn đầu người đi phía trước nhưng hắn vẫn không cảm thấy ấm áp bằng ngọn nến leo lét trong phòng Nhẫm Cửu vừa rồi.
Ánh mắt Sở Cuồng rơi vào người gã thái giám bên cạnh. Thái giám rùng mình, đau khổ giải thích: “Hoàng thượng giục...”
Sở Cuồng im lặng tiếp tục đi về phía trước.
Kì thực, nếu theo quy trình bình thường, đến bây giờ hắn vẫn chưa thể gặp lại Nhẫm Cửu. Hắn phải nhận được sự đồng ý của đương kim hoàng đế, sau đó điều quân đến đồn trú ở núi Chi Lương, sau khi bàn bạc hết các chi tiết với hoàng đế mới có thể đến núi Chi Lương gặp Nhẫm Cửu. Nhưng dường như Nhẫm Cửu đã cài đặt một lệnh nhắc việc trong thiết bị nhận biết của hắn, ngày ngày đêm đêm thúc giục hắn đi gặp nàng.
Thế là hắn như một thằng nhóc non nớt, bất chấp quy định của liên minh, bỏ qua cả nghi thức kí kết hiệp định, đường đột lao vào tinh cầu của người ta như một tên cướp, nhưng không cướp thứ gì mà chỉ để gặp mặt nàng sớm hơn một chút.
Ngay cả đến bây giờ Sở Cuồng cũng không biết là vì sao, nhưng giây phút lại được nhìn thấy Nhẫm Cửu, hắn đã hiểu thực ra vì sao hắn có tâm tình như vậy không quan trọng, quan trọng là trong khoảnh khắc nhìn thấy Nhẫm Cửu, sự sốt ruột, nóng lòng như lửa đốt trong tim hắn đều như được một cơn gió mát thổi bay, lần đầu tiên hắn cảm thấy nhẹ nhàng và yên lòng trong suốt mấy tháng qua. Như vậy là đủ rồi.
Thái giám mở cửa ngự thư phòng, Sở Cuồng bước vào bên trong. Sau mấy tháng, tóc Tiêu Phi dường như còn bạc hơn trước, không biết là do tác dụng của thuốc trong người hắn hay do hắn suy nghĩ quá độ. Phê duyệt xong tấu chương trong tay, hắn ngẩng đầu lên nhìn Sở Cuồng, sau đó phất tay đuổi hết đám tùy tùng ra ngoài.
Đại điện yên tĩnh không một tiếng động.
“Thứ cho ta nói thẳng, đối với quý tinh cầu, gia nhập liên minh là việc có trăm lợi mà không một hại.” Sở Cuồng cũng không hàn huyên mà đi thẳng vào vấn đề: “Trình độ y tế, giáo dục và khoa học kĩ thuật của liên minh đi trước quý tinh cầu rất xa, trở thành một thành viên của liên minh, quý tinh cầu sẽ được liên minh cung cấp tất cả những sự trợ giúp cần thiết.” Hắn dừng lại một lát rồi nói tiếp: “Liên minh hứa sẽ không bao giờ can thiệp vào công việc nội bộ của quý tinh cầu...”
“Các ngươi muốn gì?”, Tiêu Phi đặt bút xuống, câu hỏi còn đơn giản hơn lời Sở Cuồng.
“Núi Chi Lương.” Sở Cuồng đáp: “Lấy quý tinh cầu làm điểm tựa, thuận tiện cho liên minh tìm kiếm tinh vực rộng lớn hơn.”
“Chỉ thế thôi à?”
Sở Cuồng gật đầu.
“Ta có một điều kiện.” Tiêu Phi đứng dậy, ánh lửa chiếu vào mắt hắn lấp lánh hàn quang: “Ta cần Quý Thần Y. Đưa nàng tới đây, từ nay trở đi khu vực núi Chi Lương tùy các ngươi làm gì cũng được.”
“Các hạ là một đế vương vô trách nhiệm.” Sở Cuồng đánh giá hắn: “Ta sẽ đề đạt với liên minh. Có điều liên minh có chế độ riêng của mình, Quý Thần Y hiện tại đang là phạm nhân, ta không thể bảo đảm điều kiện giao dịch các hạ đưa ra có thể được chấp thuận.”
Tiêu Phi lạnh nhạt nhìn Sở Cuồng: “Khi nào ta nhìn thấy Quý Thần Y, khi đó sẽ là lúc ta và liên minh trong lời nói của ngươi đạt được hiệp định. Trước đó sẽ không có điều kiện đàm phán nào khác.”
Tiêu Phi đã nói hết lời, Sở Cuồng gật đầu không nói thêm nữa, quay người đi ra ngoài luôn. Lúc hắn sắp ra khỏi đại điện, Tiêu Phi đột nhiên lên tiếng: “Ta đã bổ nhiệm một quan huyện ở thị trấn Chi Lương. Bao giờ Quý Thần Y quay lại, ta sẽ điều hắn đi nơi khác.”
Một câu nói không đầu không đuôi, Sở Cuồng nghe xong không hề để ý, bước thẳng ra ngoài ngự thư phòng.
Sở Cuồng báo điều kiện của Tiêu Phi lên trên rồi không định ở lại kinh thành nữa. Hắn tuân thủ nguyên tắc hành xử của liên minh, khi hành động ở tinh cầu ngoài liên minh trước hết phải nhận được sự đồng ý của chủ nhân, nhưng đằng nào thì hắn đã lệnh cho thuộc hạ đào hố trên núi Chi Lương để chuẩn bị xây dựng căn cứ dưới đất. Đưa mắt nhìn khắp tinh cầu này, có lẽ không có bất cứ nền văn minh nào có thể đuổi bọn họ đi được, nên cứ đào trước đi. Nếu đám người liên minh không đồng ý thả Quý Thần Y thì để lúc đó nói tiếp... Tóm lại là hắn sẽ không rời khỏi núi Chi Lương. Hắn sẽ không rời xa Nhẫm Cửu nữa.
Trên phi thuyền cỡ nhỏ, Sở Cuồng nhắm mắt nghỉ ngơi. Thiết bị truyền tin trên người kêu tít tít. Sở Cuồng mở lên xem, hình ảnh Tiểu Ái xuất hiện chào hắn theo kiểu nhà binh rồi báo cáo toàn bộ những việc Nhẫm Cửu làm trong ngày. Khi nghe thấy cụm từ “quỳ bàn chông”, Sở Cuồng trầm ngâm hỏi: “Cô ấy muốn ta làm như vậy à?”
Tiểu Ái bên kia nghiêm túc gật đầu: “Nghe có vẻ quỳ bàn chông có thể làm phu nhân vui. Thuộc hạ đã cho người xuống núi mua một bàn chông mang lên rồi.” Tiểu Ái vừa nói vừa cầm một tấm gỗ dài bên cạnh lên, những chiếc đinh nhọn trên đó phản xạ ánh sáng lấp loáng, sát khí lẫm liệt: “Chỉ huy, đại để chính là thứ này.”
Sở Cuồng im lặng nghiên cứu bàn chông, sau đó vỗ bàn quyết định: “Tổng kết tính cách và hoạt động tâm lí của Nhẫm Cửu, dự đoán độ dài của đinh, mật độ của đinh và phương vị cụ thể để đặt bàn chông mà Nhẫm Cửu thích. Lập báo cáo điều tra, sáng sớm mai gửi cho ta.”
“Rõ.”
Tiểu Ái báo cáo xong toàn bộ mọi việc, cúi đầu chờ chỉ thị của Sở Cuồng. Sở Cuồng gõ ngón tay lên tay ghế: “Cô ấy ngủ rồi à?”
“Vâng.”
“Cho ta xem.”
Hình ảnh lập tức thay đổi thành Nhẫm Cửu đang ngủ. Nàng ngủ rất say, miệng hơi hé ra, như mơ thấy thứ gì ngon miệng nên chép miệng mấy cái, sau đó lẩm bẩm: “Sở Cuồng...”
Vậy là mơ thấy hắn. Xem ra trong mơ hắn rất ngon lành. Sở Cuồng dựa vào lưng ghế, khóe miệng cong lên tạo thành một nụ cười mà chính hắn cũng không phát hiện: “Anh đây.”
Từ nay trở đi, hắn sẽ luôn luôn ở đây.
Giờ Mão, Nhẫm Cửu ngủ dậy, cảm thấy ánh nắng bên ngoài hơi chói mắt, đang định đưa tay lên che mắt thì một bóng người đã che khuất ánh mặt trời. Nhẫm Cửu mở to mắt, mơ mơ màng màng nhìn bóng người đó rất lâu mới từ từ thấy rõ mặt mũi người đó trong điều kiện ngược sáng: “Sở Cuồng?”
Sở Cuồng gật đầu: “Em dậy rồi à?”
Nhẫm Cửu vẫn còn chưa hiểu tình hình ra sao: “Tại... Tại sao đột nhiên anh lại đến?”
“À, liên minh phái anh đến chấp hành nhiệm vụ trên tinh cầu này, từ nay trở đi anh sẽ đóng quân ở đây, sau này sẽ không đi nữa.”
Kì thực nhìn đám quân sĩ bên ngoài khoét núi đào hầm, kết hợp với những gì Tiểu Ái đã nói mấy hôm vừa rồi, dù ít dù nhiều Nhẫm Cửu cũng đã đoán được kết quả này, nhưng cảm giác nghe Sở Cuồng chính miệng nói ra vẫn rất chấn động.
Bởi vì những gì đã hứa với nàng Sở Cuồng chưa bao giờ nuốt lời, hắn nói sẽ không đi nữa thì nhất định sẽ không đi nữa. Nhẫm Cửu nhất thời lại không biết nên tỏ thái độ thế nào trước sự kiện này.
“Em rửa mặt đi rồi ra ngoài.” Sở Cuồng đứng lên, ánh mặt dịu dàng nhìn nàng: “Anh có một niềm vui bất ngờ dành cho em.”
Câu nói của Sở Cuồng át hết tất cả mọi tâm tư trong lòng Nhẫm Cửu, chỉ còn lại kinh ngạc. Sở Cuồng... Gã Sở Cuồng này lại nói đã chuẩn bị cho nàng một niềm vui bất ngờ? Còn nhìn nàng với ánh mắt như vậy? Nhẫm Cửu ôm chăn: “Anh có bị làm sao không vậy?”
Khi nhìn thấy niềm vui bất ngờ mà Sở Cuồng chuẩn bị cho mình, Nhẫm Cửu biết dự cảm của nàng quả nhiên chính xác, nàng có thể trông đợi gì ở cái gã Sở Cuồng này chứ? Một bàn chông khổng lồ cao ba trượng dài gần mười trượng đặt nghiêng từ phía đông sang phía tây sơn trại của Nhẫm Cửu. Những chiếc đinh đều được mài nhọn hoắt, sáng lóe, chói mắt dưới ánh mặt trời.
Nhẫm Cửu trợn ngược mắt như cá chết nhìn Sở Cuồng: “Anh mang thứ dụng cụ tra tấn khổng lồ này đến cho em là có ý gì?”
“Quà.”
Nhẫm Cửu chỉ muốn lật bàn, quà cáp kiểu gì thế này? Để thể hiện hắn rất giàu có sao? Để cho thấy hắn rất đẹp trai sao? Hay là để khoe khoang gu thẩm mĩ khác người của hắn? Nếu một món quà không thể làm được những việc này thì chí ít cũng phải làm sao để người nhận quà được vui vẻ chứ? Tặng phụ nữ thứ dụng cụ tra khảo này rốt cuộc là có ý gì?
Nhẫm Cửu ấm ức không nói được lời nào, Sở Cuồng lại không giải thích gì với nàng mà xoay người đi đến đầu phía đông. Tiểu Ái xáp tới cười nói với Nhẫm Cửu: “Phu nhân có vừa lòng với món quà này không? Đêm qua chỉ huy đã lệnh cho chúng tôi làm gấp trong đêm đấy. Kết cấu hoàn toàn bằng kim loại, không có khe hở, không có tì vết, độ dốc của mặt nền và mật độ đinh nhọn được Tiểu Ái tiến hành tính toán và thiết kế dựa theo những sở thích thường ngày của phu nhân, lát nữa chỉ huy sẽ lăn từ đầu phía đông sang đầu phía tây bàn chông, tổng thời gian lăn dự tính là...”
“Cái gì?”, Nhẫm Cửu kinh hãi: “Sở Cuồng định lăn trên cái thứ này á?”
Tiểu Ái quay sang nhìn nàng: “Chẳng phải phu nhân đã nói lăn bàn chông là rất có thành ý sao?”
Nhẫm Cửu đã hoàn toàn quên béng mình nói câu này lúc nào. Nàng quay sang nhìn, Sở Cuồng đã trèo lên chiếc thang bắc lên đầu phía đông bàn chông. Nàng cực kì hoảng hốt, co giò chạy về phía đó: “Không không không, anh xuống đây, anh xuống đây!”
Sở Cuồng đứng trên cái bục ở phía đông, nghe thấy tiếng gọi của Nhẫm Cửu liền quay đầu lại nhìn. Nhẫm Cửu đang vội vàng trèo thang, mỗi bước trèo hai bậc lên đến nơi. “Ai bảo anh làm cái thứ quái dị này? Anh chưa ở đây bao giờ à? Anh không biết nghĩ xem việc này có hợp lí hay không à? Lòng dạ em ác độc đến mức bắt anh lăn bàn chông hay sao? Anh đi xuống cho em, mau đi xuống!” Nhẫm Cửu đưa tay kéo Sở Cuồng nhưng không kéo nổi.
Sở Cuồng chớp chớp mắt nhìn Nhẫm Cửu, dường như không hiểu vì sao nàng lại kích động như vậy: “Lăn bàn chông thì có liên quan gì đến việc lòng dạ em có ác độc hay không? Thứ này không làm anh bị thương được.”
Nhẫm Cửu nghẹn lời. Nàng đã quên mất, với bộ quần áo và thể chất đặc thù của Sở Cuồng thì những chiếc đinh nhọn này khó có thể làm hắn bị thương.
Thấy Nhẫm Cửu đứng ngẩn ra tại chỗ, Sở Cuồng vỗ vỗ vai nàng: “Em nói đây là thành ý, anh sẽ lăn cho em xem.” Hắn vốn không giỏi ăn nói, Nhẫm Cửu nhất thời không lĩnh hội được hết những ý nghĩa đằng sau câu nói này. Nhưng thấy Sở Cuồng định lăn xuống thật, dù thế nào cũng không thể đứng nhìn được, nàng liền ôm ngang hông Sở Cuồng: “Không không không, em không cần anh làm vậy!”
Còn chưa nói xong thì nàng đã trượt chân ngã nhào, vai đập vào mấy chiếc đinh nhọn. Đinh nhọn đâm vào vai, máu chảy ra ướt áo, Nhẫm Cửu đau quá kêu la ầm ĩ.
Đại Bạch ở trong hàng rào nghe tiếng cũng gầm lên. Sở Cuồng sầm mặt, quát lên một tiếng: “Quân y!” Binh sĩ canh gác bên dưới vội vàng chạy tới, Tiểu Ái vội vã kêu lên: “Quân y! Quân y!”
Thực ra Nhẫm Cửu chỉ bị đinh đâm vào người, đau thì có đau nhưng không có gì nghiêm trọng. Giữa khung cảnh hỗn loạn, nàng chỉ mải gào lên: “Dỡ đi, dỡ đi”, sợ sau đó Sở Cuồng lại tiếp tục đòi lăn bàn chông.
Trong lúc hỗn loạn, không ai nhìn thấy một người đàn ông tay chống gậy mặc áo bào đạo sĩ màu xanh đi vào cổng sơn trại.