Cải xanh, nấm hương, cà rốt, củ từ, củ niễng, măng tây, đây là những nguyên liệu Leahpar chuẩn bị cho bữa ăn hôm nay.
Asmodeus rảnh rỗi không có gì làm bèn đi dạo quanh nhà bếp. Y lặng lẽ nhìn mớ rau củ xanh rì rồi lại nhìn vào tủ lạnh, chậm rãi nói: “Tôi nhớ lại một câu chuyện xưa.”
Leahpar đang thái rau nghe thế thì hai mắt sáng rỡ, vội hỏi: “Chuyện gì?”
Asmodeus đáp: “Rất lâu trước đây, Adam và Eva sinh ra hai người con. Một người tên Cain, một người tên Abel. Cain làm nông, Abel chăn nuôi. Cain hiến tặng cho Thần thóc gạo, Abel hiến tặng thịt dê và da lông của chúng, sau đó…” Y chợt ngừng lại không nói nữa.
“Hiểu rồi.” Leahpar đặt dao xuống, mở tủ lạnh lấy sườn ra, “Giờ rã đông vẫn còn kịp.”
Asmodeus thỏa mãn gật đầu, trở ra phòng khách ngồi trên sô pha chơi game.
Leahpar nhìn đồng hồ treo trên tường rồi nhìn xuống bẹ sườn, bàn tay dần hiện lên hào quang màu vàng kim. Hào quang phủ quanh bẹ sườn từng vòng một. Thật lâu sau đó, chàng thảy cả bẹ sườn vào thau nước, tự lẩm bẩm một mình, “Hóa ra hào quang không thể làm tan băng.”
Tiếng chuông cửa vang lên.
Asmodeus cúi đầu nhìn đồng hồ, kim định vị kẻ hủy diệt vẫn quay vòng vòng, người đến không phải là Đổng Hoằng Vũ. Y tiếp tục cúi đầu chơi game.
Leahpar chà sơ tay vào quần, xoay người đi mở cửa.
Bên ngoài, Đổng Hoằng Vũ giơ giỏ hoa quả lên và cười hì hì nói: “Lâu quá không gặp, làm phiền rồi.”
Leahpar mỉm cười đáp: “Đúng là…”
Lời còn chưa dứt, Asmodeus đã lướt qua mặt chàng như một cơn gió, xuất hiện trước mặt Đổng Hoằng Vũ.
…Làm phiền thật.
Đổng Hoằng Vũ chưa nhận ra sự không hoan nghênh rõ rệt trong mắt Leahpar, tự nhiên nói: “Em mua xoài và nho, dùng bữa xong làm món tráng miệng.” Asmodeus không nói gì mà chỉ chầm chậm đặt tay lên vai cậu. Leahpar nhướng mày, ánh mắt nhìn Đổng Hoằng Vũ càng sắc bén.
Nụ cười của Đổng Hoằng Vũ cứng đờ, căng thẳng rụt vai lại và hỏi: “Sao thế?”
Kim định vị trong đồ hồ vẫn xoay điên cuồng như không có dấu hiệu dừng lại, càng đừng nói tới mặt đồng hồ sẽ sáng lên đèn xanh tượng trưng cho kẻ hủy diệt. Asmodeus kiên trì thử thêm vài lần nhưng kết quả vẫn thế.
Thấy sắc mặt của y càng lúc càng khó coi, Đổng Hoằng Vũ bị dọa gần như khóc thành tiếng, “Có phải em mắc bệnh nan y rồi không?”
Asmodeus lẩm bẩm: “Em không muốn hủy diệt thế giới à?”
Đổng Hoằng Vũ mặt như đưa đám, “Có nhân vật lớn là anh ở đây, em sao dám nghĩ đến chuyện hủy diệt thế giới? Ủa không đúng, xưa nay em có bao giờ muốn hủy diệt thế giới đâu!” Dù sau khi bị bắt cóc, trong lòng cậu cũng chỉ muốn trả thù ba và mẹ kế. Mấy chuyện ngốc nghếch như hủy diệt thế giới, không có năng lực siêu nhiên ai dám mơ tưởng chứ?
Mấy lời này đứng ngoài cửa nhà nói hơi bị sởn tóc gáy, Leahpar đành phải nhường đường để mời Đổng Hoằng Vũ vào nhà.
Vừa bước vào trong, Đổng Hoằng Vũ đã ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng, hóa ra trên bàn trà trong phòng khách có đốt nến thơm. Ánh nến hắt lên rèm cửa điểm hoa đã được kéo xuống tạo thành một mảnh trời riêng vô cùng ấm áp.
Lại nhìn sang bàn ăn, đập ngay vào mắt là cặp giá cắm nến bằng bạc sáng bóng, hai bên giá nến là hai bộ chén đĩa, sắp xếp rất cẩn thận, khăn ăn còn được gấp thành hình bông hoa, tất cả hệt như quán ăn tư gia thiết kế độc đáo.
Nếu mình không nhầm…
Đây rõ ràng là…
Bữa tối dưới nến đặc biệt chuẩn bị cho tình nhân trong truyền thuyết!
Đầu óc Đổng Hoằng Vũ rối bời.
Mới mấy ngày Tony đã bị bắt làm tù binh rồi? Mình chậm một bước rồi sao? Í, không đúng! Tại sao mình lại cảm thấy mình chậm một bước? Tuy thấy có lỗi với Tony nhưng mình rõ ràng nên ăn mừng vì thoát được kiếp này mới đúng. Í, lại sai! Được xưng tụng là ma vương dâm dục lẽ nào chỉ hài lòng với một nam sủng? Mình vẫn chưa thoát khỏi ma trảo đâu! Nói gì mà cùng ăn cơm trưa… Ăn cơm trưa xong là tới ngủ trưa đó nha!
Ba người không dùng chung được hai bộ chén đĩa nhưng có thể nằm chung một giường!
Cậu càng nghĩ càng suy sụp, đầu óc không ngừng phi nước đại gần như mất hết lý trí.
Vào lúc này, tay Asmodeus lại vươn tới, Đổng Hoằng Vũ nhảy tót về phía trước rồi kéo nón liền với áo khoác lên che khuất cả mặt, chỉ chừa lại miệng để nói: “Hơi bị nhanh đó, còn chưa ăn cơm nữa mà?”
Vốn dốc hết ruột gan để tạo ra thế giới hai người và bài trừ kẻ thứ ba, Leahpar lên tiếng rất đúng lúc: “Cậu đói lắm à? Hay để tôi làm cơm chiên trứng cho cậu ăn đỡ?”
Đổng Hoằng Vũ vội đáp: “Không, không ăn đỡ đâu. Suy cho cùng em cũng là phú hộ đời thứ hai, ăn uống không thể đơn giản được, anh ban đầu tính làm món gì thì làm món đó đi.”
Leahpar: “…”
Mấy viên gạch dưới đất đột nhiên nứt ra vài cái khe.
Asmodeus không chú ý đến mùi thuốc súng nồng nặc giữa hai người. Đợi Đổng Hoằng Vũ ngồi xuống, y bắt cậu kể lại tất cả mọi chuyện xảy ra từ tối qua cho đến sáng nay trước khi gặp mặt.
Đổng Hoằng Vũ trợn mắt há mồm: Chẳng phải là chưa phát sinh quan hệ thể xác sao? Quản chặt thế này rồi cơ á?
Có điều cậu còn ước gì càng kéo dài thời gian càng tốt, vậy nên bèn thuận nước đẩy thuyền, đem tất tần tật mọi việc phát sinh trong hai ngày rưỡi này, thậm chí cả việc đánh rắm mấy lần, mỗi lần đánh rắm gây ra phản ứng như thế nào đều miêu tả rất tỉ mỉ.
Đợi cậu nói xong, Leahpar đã không thể không đi luộc sườn. Mùi thơm từ bếp bắt đầu lan tỏa, Đổng Hoằng Vũ cảm thấy vô cùng đói, đồng thời cũng rất tỉnh táo. Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Asmodeus khi nghe kể chuyện, cậu cũng ý thức được mọi chuyện chẳng hề đơn giản…
“Tại sao anh cảm thấy em muốn hủy diệt thế giới? Có phải vì ai đó tiên tri em sẽ hủy diệt thế giới nên anh mới tìm mẹ em để hy vọng bà khuyên em…” Đổng Hoằng Vũ lắc đầu, “Không đúng, nếu vậy anh nên dắt theo mẹ em đến.”
Asmodeus hoàn hồn bèn ra lệnh đuổi khách: “Hết việc rồi, em về đi. Hôm khác nói tiếp.”
“…” Đổng Hoằng Vũ nhìn vào nhà bếp rồi lại nhìn y, “Ơ hôm nay chẳng phải ghé ăn cơm trưa sao?”
Asmodeus nhìn đồng hồ treo tường, bây giờ đã hai rưỡi chiều, “Quá giờ rồi.”
“???”
Đây là lần đầu tiên Đổng Hoằng Vũ gặp phải chuyện khách đến đúng giờ hẹn, chủ nhà làm lỡ giờ cơm rồi trực tiếp đuổi khách. Cậu đứng dậy với cái bụng sôi ùng ục, lúc rời đi, cậu vẫn cố gắng níu kéo bằng cách dán mắt vào cửa nhà bếp trông chờ đồng bọn Tony sẽ nhiệt tình bưng đồ ăn ra.
Sau đó, mãi đến khi hương thơm của sườn bị cửa chính ngăn cách hoàn toàn, kỳ tích vẫn không hề xảy ra.
Sớm biết chi bằng ăn đại cơm chiên trứng.
Chắc chắn người thứ ba đã rời khỏi nhà, cửa nhà bếp cuối cùng cũng mở ra. Leahpar nhiệt tình bưng cơm canh ra ngoài. Món sườn muối ớt nóng hổi lợi dụng mùi thơm mê hồn để quyến rũ người khác.
Nhưng Asmodeus vẫn có thể chống lại cám dỗ, “Tôi ra ngoài trước, người cứ ăn một mình đi.” Mắt thấy thắng lợi trước mắt rồi lại chứng kiến tương lai mờ mịt, sự thay đổi trăm tám mươi độ này khiến Asmodeus vô cùng đau lòng, lòng tò mò đối với ẩm thực cũng hao mòn.
Leahpar hỏi: “Có liên quan đến lời tiên đoán tận thế à?”
Lúc Leahpar còn dùng thân phận của Tony, chàng từng chủ động ám chỉ mình đến để giúp y, nhưng đến khi thân phận bị vạch trần thì không nhắc lại nữa.
Đây là lần hợp tác chính thức đầu tiên.
Tiền lệ thiên sứ và đọa thiên sứ hợp tác không phải trước đó chưa từng xảy ra. Hơn nữa theo lời kể của Beelzebub, lập trường của thiên đường và địa ngục về vấn đề tận thế là nhất trí, đúng là có thể hỗ trợ lẫn nhau. Asmodeus thừa nhận: “Đổng Hoằng Vũ là kẻ hủy diệt tôi tìm được, mãi cho đến tối hôm qua, nhưng hôm nay kim định vị kẻ hủy diệt lại không có phản ứng với cậu ấy nữa.” Y còn muốn nói thêm: Năm kẻ hủy diệt trước đây Beelzebub nhắc đến thật sự đã chết rồi ư? Có khi nào cũng xảy ra chuyện như Đổng Hoằng Vũ?
“Có thể là kim hư rồi, cũng có khả năng là thân phận xảy ra vấn đề.” Leahpar nói vài câu khuyên y bình tĩnh rồi mới nói: “Khoan hẵng vội. Mình cứ ngồi xuống từ từ phân tích. Nếu là thân phận thay đổi nhất định sẽ có manh mối để lần theo.” Ngừng chốc lát, chàng lại tiếp: “Thay đổi có thể không phải xảy ra trong nhất thời mà đã chực chờ sẵn lâu rồi, cứ phân tích trong khoảng thời gian ngắn thế này chẳng chứng minh được gì.”
Giọng chàng không to nhưng tựa như cất giấu sức mạnh đặc biệt khiến người khác tin tưởng.
Asmodeus vừa trải qua chấn động và nôn nóng muốn vãn hồi tổn thất, nhưng được Leahpar dùng lời lẽ xoa dịu, y nhanh chóng bình tĩnh lại, tự giác ngồi xuống bàn ăn.
Sườn rán muối ớt rất thơm, Asmodeus mỗi lần ăn cả miếng rất thỏa mãn.
So ra dáng vẻ khi Leahpar dùng cơm tao nhã hơn nhiều. Thực tế thì chàng dành phần lớn thời gian để mỉm cười và ngắm y, đợi Asmodeus ăn gần no, chàng mới gắp tượng trưng vài đũa.
Ăn no xong, tâm trạng của Asmodeus cuối cùng cũng vui vẻ trở lại. Trước khi đến đây, Beelzebub từng bảo có kế hoạch B, dù mình thất bại, địa ngục vẫn có đường lùi, không cần cảm thấy áp lực quá lớn.
Leahpar rót rượu đỏ, sữa bò và nước ngọt rồi đẩy đến trước mặt y để y lựa chọn.
Asmodeus do dự chốc lát và chọn nước ngọt.
Vị nước ngọt tươi mát xua đi vị hậu của sườn chiên khiến y chợt thấy thèm ăn một miếng bánh ngọt.
…
Leahpar từ trong tủ lạnh lấy miếng bánh red velvet đã chuẩn bị sẵn ra ngoài.