Mùi vị của bánh kem rất tuyệt vời, tơi xốp thơm ngọt, vừa vào miệng là tan ra, Asmodeus ăn một lần hết cả nửa miếng. Y ngượng ngùng dừng lại, lén liếc nhìn Leahpar như đang hỏi đối phương có muốn ăn không. Hiếm thấy lần này Leahpar không khách sáo mà kéo đĩa bánh còn lại về phía mình, ăn mấy nĩa là hết.
Asmodeus đang ngậm nĩa ngồi nhìn miếng bánh cuối cùng biến mất trong miệng đối phương, đột nhiên chợt nhận ra, hai người…
Hình như vừa mới ăn chung một miếng bánh kem.
Nhớ lúc Leahpar còn làm Tony, chàng từng nói chàng thất nghiệp, tiền bạc eo hẹp, hóa ra không phải là mượn cớ. Xem xem, hiện nay chàng còn không đủ tiền mua hai miếng bánh kem, cộng thêm việc ban nãy cứ muốn giấu sườn vào tủ lạnh, y cảm thấy quan ngại sâu sắc cho chuyện cơm nước ngày mai.
Vì để đảm bảo chất lượng của cuộc sống, Asmodeus hỏi ám chỉ: “Lúc người đến cửa hàng mua thức ăn có dùng Wechat trả tiền được không?”
Leahpar không hiểu nhưng vẫn đáp: “Được chứ.”
“Lần sau tôi đi chung với người nhé, tôi có thể chịu bớt tiền thức ăn.”
Leahpar: “…” Món ngon đúng là mang lại vận đỏ!
Với niềm vui từ trên trời rơi xuống, Leahpar rất tỉnh táo, không hề nhắc nhở đối phương nếu muốn chia sẻ tiền cơm nước có thể dùng cách tặng bao lì xì hoặc chuyển khoản, mà chỉ nhanh chóng hẹn thời gian đi mua sắm. Nếu được chàng còn muốn ký hợp đồng ngay và luôn – Mà thôi, nhỡ As muốn nuốt lời, mình còn phải mất công tìm cớ để hủy hợp đồng.
Những cảm xúc thay đổi liên tục này chàng chưa từng che giấu, nhưng đối phương hệt như làm bằng vật liệu cách điện hạng nhất, lần nào cũng khéo léo tránh được ánh mắt theo đuổi nhiệt tình của chàng.
“Chuyện về kẻ hủy diệt, tôi có thể đề xuất chút ít manh mối.”
Leahpar cầm khăn ăn lên lau miệng với động tác rất ưu nhã, “Như em biết đấy, Đổng Hoằng Vũ là kẻ hủy diệt thứ sáu. Năm người trước gồm có một kỹ sư công trình lớn tuổi người Trung Quốc, một thiếu niên người Mỹ đoạt giải quán quân Olympic, một quý tộc nữ người Anh trẻ tuổi, một giáo sư trung niên Trung Quốc dạy trường kỹ thuật, và một nhân viên nghân hàng lớn tuổi người Thụy Sĩ. Xét đến hôm nay, ngoài quý tộc nữ, bốn kẻ còn lại đều đã qua đời.”
Ngừng trong chốc lát, chàng nói tiếp: “Kỹ sư công trình chết vì ngộ độc cồn, thiếu niên quán quân chết vì tai nạn xe cộ, giáo sư trung niên bị tắt nghẽn cơ tim, nhân viên ngân hàng già vì thường xuyên bị bệnh tật dày vò, không chịu nổi đau đớn nên chọn cách ra đi trong yên bình. Trươc khi họ chết luôn được thiên đường cùng địa ngục giám sát chặt chẽ, cái chết của họ chắc chắn không có ai nhúng tay vào.”
Asmodeus trợn mắt há mồm.
Tại sao kẻ hủy diệt còn yếu đuối hơn nhân loại bình thường?
Dựa vào họ để hủy diệt thế giới có đáng tin cậy không vậy?
…
Nhưng nghĩ theo hướng ngược lại, giả sử như cái danh “kẻ hủy diệt” này có ý thức riêng, sau đó phát hiện đám người mình chọn quá không đáng tin cậy nên mới rời đi thì sao?
Asmodeus hỏi: “Cô gái trẻ duy nhất còn sống vì sao lại trở thành kẻ hủy diệt?”
Leahpar thở dài tỏ vẻ bất đắc dĩ, “Đây cũng là điều bọn tôi muốn biết. Tôi từng điều tra quan hệ gia đình, các mối xã giao và bối cảnh cuộc sống của năm kẻ hủy diệt này, phát hiện bọn họ không hề có liên quan gì đến nhau, không thuộc cùng một tổ chức, không có ai họ cùng tiếp xúc, thậm chí còn không đăng ký trang mạng hay app nào giống nhau. Kỹ sư công trình và giáo sư tuy cùng sống chung một nước nhưng chưa từng đặt chân đến thành thị nơi người lại sinh sống. Tất cả đều như được lựa chọn ngẫu nhiên.”
Asmodeus đưa ra phán đoán: “Có khi nào… Cái danh kẻ hủy diệt là một cá thể dạng ý thức nào đó sống ký sinh vào con người?”
“Theo giám định của chuyên gia ở thiên đường và địa ngục, trước mắt, trên người những kẻ hủy diệt chưa từng xuất hiện cá thể nào khác có ý thức.” Chính Leahpar cũng không dám chắc chắn. “Nếu có vậy nhất định đã nằm ngoài tầm hiểu biết của thiên đường và địa ngục.”
Asmodeus hỏi ngược lại: “Thế chẳng phải càng phù hợp với đặc tính của kẻ hủy diệt sao?”
Đến cả Thần cũng bó tay không biết phải giải quyết bằng cách nào.
Leahpar hỏi: “Nhưng giả sử là đúng chăng nữa thì kẻ hủy diệt phải dùng cách nào để tiêu diệt thế giới đây?”
Asmodeus không biết phải trả lời thế nào nên chỉ buồn bã chống cằm ngồi ngây ngẩn nhìn đĩa sườn đã trốn trơn.
As như vậy đáng yêu đến mức khiến người khác thương tiếc, hận sao không thể lập tức nấu thêm một mâm sườn rán muối ớt. Leahpar dứt khoát hỏi thẳng: “Tối nay em muốn ăn gì? Vẫn thích ăn sườn rán muối ớt không? Hay đổi vị khác, ăn sườn xào chua ngọt?”
Asmodeus đang sắp nắm được manh mối chuẩn bị thành hình nào đó thì bị câu hỏi của chàng cắt ngang, y không khỏi nhíu mày hỏi: “Thiên sứ… Không thể nghiêm túc làm nhiệm vụ ư?”
Leahpar rất ư là vô tội, “Ban nãy tôi mới nghiêm túc phân tích vấn đề mà.”
Asmodeus lắc đầu nói: “Người thế này là không được đâu.”
Có người sẽ tức giận.
“Người đó” làm việc rất nghiêm túc, ghét nhất là thái độ lười biếng trốn việc.
Nhưng… “Người đó” là ai cơ chứ?
Asmodeus từ từ ngả ra tựa vào lưng ghế, hơi ngưỡng đầu lên và chịu đựng cơn đau ập tới. Lần này y đã có chuẩn bị, lúc đầu bắt đầu đau, y sống chết vẫn níu kéo ý thức để nhìn cho kỹ những hình ảnh mơ hồ và rối rắm nằm sâu trong não.
Một từ tiếng Anh cứ lăm le lao ra…
“Ra…”
Như có ai đó gài sẵn bom hẹn giờ trong đầu, lúc y mới thốt ra tiếng gọi ấy, chốt bị giật phăng, tất cả hình ảnh và đầu mối đều bị nổ tung thành một mảng trắng xóa.
Cả người y nghiêng qua và đổ xuống, rơi vào vòng tay ấm áp dịu dàng.
Leahpar lo lắng vuốt mồ hôi lạnh trên trán y, ngón tay nhè nhẹ xoa vào vị trí huyệt thái dương như muốn giảm bớt cơn đau của y, nhưng hiệu quả không đáng kể, lần này Asmodeus tái phát rất nghiêm trọng, đã rơi vào hôn mê.
Lúc tỉnh lại, y phát hiện mình đang nằm trên sô pha, đầu gối lên đùi Leahpar, trên đầu có một bàn tay đang vuốt ve nhè nhẹ.
…
Asmodeus bật dậy.
Leahpar tự nhiên hỏi: “Đỡ hơn chưa?”
Sự dịu dàng quan tâm khi được người khác vuốt ve đầu mình đã rất lâu y không còn cảm nhận được.
Sau khi sa đọa, bạn bè thân thiết của y chỉ còn mỗi Abaddon – Xét theo tội danh, gã tuyệt đối không phải là người sẽ dịu dàng vuốt đầu người khác.
Asmodeus có chút mơ hồ, y thừ người ra một lúc rồi ngồi thẳng lên và nói: “Cảm ơn.”
Leahpar âm thầm vuốt ve ngón tay vẫn còn cảm giác vương vấn, ngoài mặt tỏ vẻ thản nhiên như chưa xảy ra việc gì, “Nên làm thôi mà. Với thân phận là người hợp tác, tôi cho rằng em không thể cứ để mình tiếp tục bị đau đầu, cần phải nhanh chóng tìm ra nguyên nhân.”
Asmodeus lắc đầu, “Tôi còn nhiệm vụ phải lo.”
“Sức khỏe quan trọng hơn.”
Asmodeus mím môi, không muốn nói nhưng lại không thể không nói: “Tôi biết người không để ý nhưng tôi muốn làm tốt chuyện này.” Dù y luôn tự nhủ chẳng cần phải tự đặt áp lực quá lớn nhưng từ khi đến nhân giới, đặc biệt là đến thành phố này, trong lòng lúc nào cũng có một giọng nói dặn dò bản thân phải hoàn thành nhiệm vụ.
Leahpar cứng họng. Chàng trơ mắt nhìn Asmodeus bỏ về phòng, “Em đi đâu đấy?”
“Tôi muốn tìm nơi để yên tĩnh suy nghĩ.”
“…Thật ra tôi có một suy nghĩ thế này.” Leahpar đứng dậy, thái độ cũng nghiêm túc hẳn lên, “Trước đây mỗi khi phân tích kẻ hủy diệt, chúng ta đều dùng góc nhìn của người ngoài cuộc. Nếu đặt họ cạnh nhau biết đâu sẽ có hiệu quả không lường trước được.”
Asmodeus ngừng bước, quay đầu lại và nghiêm túc cân nhắc đề nghị của chàng: “Đặt cạnh nhau?”
“Ví dụ như những kẻ hủy diệt đã biết, quý tộc nữ người Anh và Đổng Hoằng Vũ.”
Asmodeus cuối cùng cũng biết suy nghĩ nhoáng lên khi nãy là gì, “Hơn nữa bây giờ nhất định đã xuất hiện một kẻ hủy diệt mới. Thế giới bên ngoài không tìm được điểm chung, chúng ta có thể thử thăm dò thế giới nội tâm của họ.”
Leahpar tự lẩm bẩm một mình: “Nhưng tôi không muốn em tiếp cận thế giới nội tâm của người khác.”
Asmodeus: “…”
Ngại ghê, với khoảng cách này… Không nghe thấy cũng khó.
Để tránh chàng làm ra hành động khiến mình xấu hổ hơn, Asmodeus bèn giao nhiệm vụ “bắt cóc” nữ quý tộc người Anh cho chàng.
“Người có thể từ chối.” Y tỏ ra vô cùng dân chủ.
Thế nhưng, với một Leahpar sở hữu linh hồn sớm đã chả còn biết dân chủ và tự do là gì, cam tâm tình nguyện bị nô dịch mà nói, chàng đương nhiên chẳng bao giờ từ chối. Không những không từ chối, trước khi đi, chàng còn cẩn thận đặt sẵn bữa tối giao đến nhà.
Asmodeus không chắc mình có về kịp ăn tối ăn không, nhiệm vụ khẩn cấp bây giờ là phải tìm được kẻ hủy diệt hiện tại. Chuyện khiến y càng tuyệt vọng chính là, lúc ra khỏi nhà, y mới sực nhớ… Nhân giới thật ra cũng rộng lớn lắm.
…Thế thì không cần bỏ bữa tối nhỉ.
Khu vực tìm kiếm của y tạm thời khoanh vùng trong phạm vi vài thành phố lân cận.
Chạng vạng tối, khi Asmodeus không có thu hoạch gì nên từ thành bắc vòng về, kim định vị kẻ hủy diệt đang xoay điên cuồng bỗng nhiên chậm lại. Một lúc sau, kim định vị chỉ vào một tòa nhà cao chọc trời.
Tòa nhà này còn rất quen thuộc.
Bên trong có người đang liều mạng giãy dụa. Sau sự kiện bí tiểu, số bài bạc của Ứng Long Sơn hình như mãi không phất nổi, đánh kiểu gì cũng thua. Vì để giải nạn, ông ta mời thầy phong thủy nổi tiếng đến và nhận được lời phán “Ngã nơi nào đứng lên từ nơi đó”. Ứng Long Sơn nghe lời mời đầy đủ bạn đánh bài hôm đó, mở một bàn trong phòng hội nghị nhỏ.
Không biết do tác dụng tâm lý hay phong thủy, từ ván thứ nhất, hai tay ông ta đã như được khai quang, muốn xá lấy được xá, nhìn thấy chỉ cần đánh loại lục điều là thuần nhất sắc, ông ta còn chưa kịp hớn hở thì bạn đánh bài lại… Biến mất hệt như lần trước.
Ông ta thở dài, đặt lục điều xuống, rầu rĩ nhìn chàng trai tuấn tú ngồi phía đối diện, “Chẳng thể để tôi hồ rồi ngài hẵng xuất lại có được không?”