[Cửu Giới Hệ Liệt] - U Linh Cảnh

Chương 34: Căn cứ (thượng)



Đi mòn đế giày tìm chẳng thấy…

Cậu ta vẽ một mũi tên ở giữa hai hành tinh Mai và Lan, “Đánh lén từ chỗ này!”

Leahpar buột miệng hỏi theo thói quen: “Ồ? Vì sao? Vì nơi đó phòng thủ kém nhất ư?”

Đổng Hoằng Vũ ngây ra mất một lúc như đang cân nhắc vấn đề này, sau đó bèn cố sức gật đầu, “Không sai, căn cứ theo phán đoán của tôi, trong bốn hành tinh bảo vệ, hai hành tinh này cách xa nhất, dù bị đánh lén cũng không ảnh hưởng đến những nơi khác.”

Leahpar hỏi: “Xa là xa bao nhiêu?”

Đổng Hoằng Vũ lấy thước ra hết đo chỗ này đến đo chỗ khác trên bản đồ, sau đó lấy giấy nháp ra tính toán rồi đưa ra kết luận, “Cỡ năm ly.”

Leahpar: “…”

Asmodeus cuối cùng cũng hoàn hồn, “Phải đối phó với phi thuyền và máy bay chiến đấu của họ thế nào?”

“Lấy cứng chọi cứng rất bất lợi cho chúng ta, vậy nên chúng ta phải đánh nhanh rút gọn, trước khi họ kịp phản ứng là phải đánh xong rồi.” Đổng Hoằng Vũ lấy trong túi ra một chiếc chìa khóa bằng bạc và trịnh trọng giao vào tay Asmodeus, “Đây là chìa khóa của vũ khí bí mật, chính là mấu chốt của lần giành thắng lợi chớp nhoáng này. Đến lúc đó, tôi sẽ dẫn hạm đội kiềm chế hỏa lực của họ cho anh, anh cứ lái xe băng xuyên qua đó đánh bom nổ tung bốn căn cứ quân sự Xuân, Hạ, Thu, Đông.”

Thấy Asmodeus ngoan ngoãn nhận lấy chìa khóa, Leahpar lại nhịn không được hỏi: “Năng lượng của xe có hạn, vậy đạn hạt nhân cũng đâu giữ được lâu?”

Đổng Hoằng Vũ đắc ý cười đáp: “Các người có biết vì sao chiếc xe này lại có thể bay trên không trung không? Bởi vì nó có gắn băng tuyết ngân tâm.”

Leahpar cùng Asmodeus mặt đầy chấm hỏi nhìn cậu.

“Đợi chút.” Đổng Hoằng Vũ hấp tấp bỏ đi rồi hối hả quay về và mang theo một cái hộp nhỏ. Xem kích thước của hộp có lẽ đựng được một chiếc nhẫn hoặc một đôi hoa tai. Cậu cẩn thận đặt chiếc hộp lên bàn, xoa tay hỏi: “Các người biết trong đây là gì không?”

Leahpar thò tay mở hộp ra thì nhìn thấy viên kim cương cỡ một carat, “Giờ thì biết rồi.”

Đổng Hoằng Vũ đánh mất quyền mở hộp nên tức đến phồng cả cổ, “Hừ! Cô thì biết cái gì! Cô chả biết gì hết! Cô có biết đây là thứ gì không?”

Leahpar thản nhiên hỏi: “Chẳng phải là băng tuyết ngân tâm sao?”

Đổng Hoằng Vũ đơ ra, “Sao cô biết?”

Leahpar đáp: “Hồi nãy cậu có nhắc.”

Đổng Hoằng Vũ cố gắng nhớ lại, Asmodeus bèn lên tiếng giải vây: “Nó có tác dụng gì?”

Đổng Hoằng Vũ kiêu ngạo đáp: “Nó là nhiên liệu cung cấp năng lượng vô hạn. Đế quốc xâm chiến Sao Ngân Băng Tuyết chính là vì để giành lấy nó! Hừ, nhưng kỹ thuật dò tìm của họ quá lạc hậu, chỉ giành được mỏ tồn kho nhưng tìm không ra quặng nằm ở đâu.”

Asmodeus cuối cùng cũng biết, lúc mình mới tỉnh dậy trong ảo cảnh phải mặc áo khoác lông vũ đi tìm thứ gì ở Sao Ngân Băng Tuyết.

Leahpar hỏi: “Đừng nói là tổng cộng có sáu viên, lại tình cờ có thể gắn lên một chiếc găng tay đấy nhé?”

Đổng Hoằng Vũ nghiêm túc suy nghĩ, “Í, lời của cô hình như đã cho tôi cảm hứng mới.”

“…Không, làm ơn xem như tôi chưa nói gì cả.” Leahpar rút lại lời nói.

Trong tiềm thức của Đổng Hoằng Vũ, đeo bao tay hình như chẳng phải việc gì tốt lành, vì vậy cậu vẫn giữ nguyên thiết lập ban đầu và nói tiếp: “Trước mắt, chúng ta chỉ còn hai viên, một viên ở đây, một viên gắn trên xe máy.”

Leahpar hỏi: “Nếu gắn cả hai viên lên xe thì sẽ thế nào?”

Bị hỏi cho nghẹn họng, Đổng Hoằng Vũ đột nhiên sửng cồ lên, “Cô đào đâu ra lắm câu hỏi quá vậy? Là con nít à? Tôi bảo là năng lượng vô hạn, một viên là đủ vô hạn rồi, còn cần gì phải lắp hai viên? Thế chả lãng phí lắm sao?”

Bị chất vấn cả tràng dài nhưng Leahpar vẫn rất kiên trì: “Vũ khí bí mật của cậu chẳng phải chỉ có hai súng bắn đạt hạt nhân sao? Nhưng xe máy còn có một cái đèn ở đuôi, tôi chỉ muốn thử xem có gắn thêm một súng vào đó được không ấy mà.”

Đổng Hoằng Vũ: “…”

Nói rất có lý, hoàn toàn không thể phản bác… Nhưng mà! Giận quá đi mất, giận đến mức cần phải trút giận gấp!

Không gian chung quanh bỗng nhiên méo mó.

Asmodeus nheo mắt, lập tức xuất hiện sau lưng Đổng Hoằng Vũ như đang cân nhắc xem có cần đánh cho cậu bé ngất xỉu hay không.

Leahpar ngồi nguyên tại chỗ và nở nụ cười tán thành, sợ Asmodeus nhìn không thấy biểu cảm của mình sau chiếc mặt nạ, chàng còn cố ý gật đầu khích lệ.

Nhưng Đổng Hoằng Vũ lấy lại bình tĩnh rất nhanh chóng, ảo cảnh cũng trở về trạng thái bình thường. Hình như cậu ta có một năng khiếu bẩm sinh, đó là giữa lúc nguy cấp sẽ sinh ra ý chí cầu sinh vô cùng mạnh mẽ. Đổng Hoằng Vũ thản nhiên cúi đầu nhìn đồng hồ như chưa hề xảy ra chuyện gì, “Chuyện không thể chậm trễ, các người mau chóng xuất phát đi thôi…” Vừa quay đầu lại, cậu không ngờ đập ngay vào mắt lại là gương mặt của Asmodeus bị phóng đại do đứng ở cự ly quá gần, bất thình lình bị hù cho giật thót, “Anh mắc gì tự dưng đứng sau lưng tôi?”

Asmodeus nhìn sang bản đồ hành tinh, “Tôi đang xem cái này.”

Đổng Hoằng Vũ trầm ngâm chốc lát rồi từ trong túi lấy điện thoại ra giao cho y, “Tôi mua gói cước không hạn định, chỉ cần có tín hiệu là lên mạng được. Anh cứ dùng trước đi, nhỡ mất phương hướng có thể dùng để tìm đường. Tôi ra ngoài điều khiển binh lính, anh chuẩn bị xong thì đến kho máy bay chờ tôi.”

Đổng Hoằng Vũ vừa đi, cả căn phòng liền rơi vào tình trạng yên tĩnh như đêm vắng không người.

Asmodeus cúi đầu, chăm chú nghịch điện thoại.

Địa ngục cũng có sản phẩm điện tử nhưng y rất hiếm khi dùng, bởi vì thường thường sức mạnh của ma vương luôn tiện dụng hơn hẳn mấy thứ đó. Y mở một trò chơi ra, còn chưa kịp nhìn rõ phải chơi thế nào thì đã bị quảng cáo nhảy ra chắn mất. Trên quảng cáo có dấu gì “chéo chéo”, y nhấn vào thì có quảng cáo mới nhảy ra.

“Em có thể ấn nút quay về màn hình chính.” Ngón tay Leahpar nhẹ nhàng vuốt lên màn hình một cái, trò chơi, quảng cáo đều biến mất.

Asmodeus giao điện thoại cho chàng, “Người dùng đi.”

Leahpar lấy khăn tay ra lau điện thoại cho sạch rồi thở dài, “Nếu Đổng Hoằng Vũ chưa từng chạm vào thì tốt biết bao.”

Lại chẳng phải là biểu hiện được nước làm tới. Kết hợp với thói quen luôn giúp đỡ người khác của chàng, lần này rõ ràng là cố ý nhắm vào Đổng Hoằng Vũ.

Asmodeus cũng cảm giác được, “Người không thích Đổng Hoằng Vũ sao?”

Leahpar nhướng mày, “Tôi thích ai em không biết sao?”

Ấy?

Sao, sao lại nói như vậy chứ!

Mặt Asmodeus lại nóng bừng lên và đỏ ửng.

Leahpar trêu y, “Em có biết trong lịch sử của nhân loại có người lên Quan Vũ không?”

Asmodeus lắc đầu.

“Em lấy gương soi thử là biết ngay ấy mà.”

Asmodeus vẫn không hiểu, chỉ tròn mắt nhìn chàng chờ chàng giải thích.

Ánh mắt tập trung cả vào mình như thế khiến chàng cảm thấy thế giới của y dường như chỉ còn mỗi mình chàng. Trái tim của Leahpar đột nhiên mềm mại như bông. Chàng từ từ cúi đầu xuống, áp trán của mình vào trán của Asmodeus. Asmodeus theo thói quen muốn lùi lại nhưng eo đã bị giữ chặt lấy.

Leahpar nói: “Chốc nữa là ra trận rồi, cho tôi dựa vào em một lát.”

Asmodeus: “…” Ảo cảnh đều được dựng bởi sức mạnh của y, thắng bại đều so suy nghĩ của y quyết định. Chiến đấu kiểu này còn cần phải nghiêm túc, phải long trọng nhường này à?

Leahpar lại nói: “Sẽ có người nhanh chóng đến làm mất hứng thôi, em nhịn một chút.”

Asmodeus: “…”

Mười giây sau, quả nhiên không phụ sự kỳ vọng của chàng, Đổng Hoằng Vũ gõ cửa rồi bước vào, “Các người chuẩn bị thế… Có phải tôi đến không đúng lúc không?”

Leahpar mặt dày mày dạn đáp: “Đâu chỉ một lần.”

Đổng Hoằng Vũ: “?”

Asmodeus thừa cơ đẩy chàng ra, mặt y đỏ ửng, đầu cúi gằm, giọng nói thì thào như tiếng muỗi kêu vo ve, “Chúng tôi chuẩn bị xong rồi, xuất phát thôi.”

“Được.” Đổng Hoằng Vũ định xoay lưng bỏ đi nhưng vẫn không yên tâm bèn quay lại nhìn chằm chằm vào hai người, “Hay là các người đi trước đi. Tôi có cảm giác tôi mà đi là nơi này sẽ biến thành phòng trăng mật mất.”

Asmodeus đỏ mặt lủi ra ngoài, Leahpar thong thả theo sau. Lúc đi ngang qua Đổng Hoằng Vũ, chàng còn hỏi: “Thế sao cậu còn không chịu biết điều giùm cái?”

Đổng Hoằng Vũ: “…” Đeo mặt nạ rồi là không cần mặt mũi gì nữa?

Kho chứa máy bay nằm ở lầu một, lúc Đổng Hoằng Vũ và Leahpar ra ngoài, Asmodeus đã đi thang máy xuống dưới. Đổng Hoằng Vũ muốn ấn nút lên để đến buồng chỉ huy ở tầng ba, nhưng Leahpar đã giành ấn nút xuống trước.

Đổng Hoằng Vũ hỏi: “Ban nãy còn chưa đủ? Muốn tiếp tục đưa tiễn?”

Leahpar hỏi ngược lại, “Vũ khí bí mật của cậu có chở thêm người được không?”

“Là sao? Cô cũng muốn đi?”

“Tại sao cậu cứ nung nấu ý đồ chia rẽ một đôi vợ chồng tình cảm sâu đậm ấy hả?” Dù sao Asmodeus không có ở đây, Leahpar chém gió mà mặt không đỏ, thở không gấp.

Đổng Hoằng Vũ nói: “Đây không phải là đi du lịch hưởng tuần trăng mật đâu. Cuộc chiến giữa chúng ta và đế quốc đã đến hồi gây cấn, không thể xảy ra sai sót nhỏ, dù, chỉ, một, tẹo! Cô có hiểu chưa?”

“Vậy nên tôi mới cần phải đi theo.” Thang máy “đing” một tiếng báo lên tới, Leahpar vừa đi vừa nói: “Chồng yêu rời khỏi tôi một giây là sẽ nhớ tôi đến phát điên lên được, thế lại chẳng phải là một tẹo nhớ nhung gây ra… Hi, sao em lại quay về?” Nhìn thấy người trong thang máy, Leahpar đứng chần chừ ở cửa thang máy không dám bước vào.

Asmodeus kéo chàng một cái rồi im lặng ấn nút thang máy đi xuống.

Dưới góc độ quan sát của người thứ ba, Asmodeus đang dùng hành động để chứng minh mình “nhớ nhung đến phát điên” Leahpar vừa nói. Đổng Hoằng Vũ đứng ngoài liếc xéo một cái rồi đợi thang máy còn lại.

Leahpar lập tức “hồi sinh”, “Xem ra tôi nói không sai.”

Asmodeus liếc chàng, môi mấp máy như đang nói gì đó.

Leahpar hớn hở hỏi: “Ừm? Sao em?”

“Điện thoại người giữ mà.” Asmodeus lặp lại rõ ràng lời mình vừa lẩm bẩm.

Leahpar: “…”

Ở kho máy bay, ngoài họ ra còn có số lượng lớn phi công đang đợi lệnh. Người nào người nấy đứng thẳng tắp bên cạnh máy bay chiến đấu và phi thuyền của mình. Asmodeus và Leahpar đi xuyên qua đám đông và đến bên cạnh xe máy.

Không so sánh sẽ không gây tổn thương.

Có so sánh mới biết xe gắn máy lùn đến cỡ nào.

Nhìn Asmodeus ngồi lên xe, Leahpar chần chừ nói: “Em chắc chắn nó có thể di chuyển trên không?”

Asmodeus đáp: “Không gì, tôi sẽ khiến nó ‘có thể’.” Ý là nếu tư duy của Đổng Hoằng Vũ chưa đủ mạnh, y sẽ bù vào.

Leahpar ngồi vào ghế sau, ở góc độ Asmodeus nhìn không thấy, chàng xúc động siết chặt nắm tay, sau đó căng thẳng vươn tay ra quàng qua eo Asmodeus. Tuy cách lớp quần áo nhưng hơi ấm truyền ra khiến khóe miệng Leahpar nhịn không được phải nhoẻn lên.

Cả người Asmodeus run khẽ, phần eo rõ ràng gồng lên cứng ngắc.

Leahpar hùng hồn nói: “Vì an toàn giao thông.”

“Người có thể vịn tay cầm.” Asmodeus chỉ vào tay cầm giữa ghế của hai người.

Leahpar: “…” Đừng tưởng chàng không thấy tay cầm này vừa mới hiện ra đó nha.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.