Trong lúc Thạch Phi Hiệp lải nhải dặn dò đủ điều, cửa chính của Con Thuyền Noah từ từ mở ra…
Ánh nắng chói chang bất thình lình phả vào khiến người ta không mở nổi mắt. Ngay sau đó, một luồng hơi nóng cũng len vào khiến nhiệt độ của đại sảnh bỗng chốc tăng thêm mười mấy độ.
Đứng trước thế giới xa lạ, Asmodeus đang còn hơi do dự, Thạch Phi Hiệp đã xúc động cầm tay dẫn y đi thẳng đến cửa và tặng y một tấm danh thiếp: “Đây là số điện thoại của bạn tôi, người này chẳng được việc gì, nhưng ngài chưa quen với cuộc sống mới, tốt xấu gì còn có người trò chuyện.”
Asmodeus cầm lấy danh thiếp im lặng thật lâu mới hỏi: “Tôi có thể làm chút gì cho cậu không?”
“Có.” Thạch Phi Hiệp nói thẳng: “Lúc ngài quay về địa ngục nhớ đăng ký dùng app ‘Gia Lữ’ và đánh giá cho Con Thuyền Noah năm sao nha! Tốt nhất là viết thêm vài dòng đại loại như ‘nhiệt tình chu đáo khiến tôi như đang ở nhà’ vân vân. App gần đây có hoạt động mới, khách sạn nào có nhiều bình luận tốt sẽ được đề cử trên trang đầu.”
Asmodeus nghiêm túc nói: “Không phải như đang ở nhà.”
…Quả nhiên đều do tấm ảnh của Raphael hại.
Thạch Phi Hiệp ủ rũ.
Asmodeus mỉm cười: “Là tốt hơn địa ngục nhiều.”
Thạch Phi Hiệp chuyển buồn thành vui, cảm thán sâu sắc: “Một hơi của ngài dài thật.” – Mười hai chữ nói phải hai phút mới xong làm hú hồn chim én. “Non xanh còn đó, nước biếc chảy dài, chúng ta có duyên gặp lại. Hy vọng lần sau ngài sẽ dẫn theo bạn đến tham gia đêm liên hoan thất tịch của chúng tôi.”
Gã ngửa mặt đón ánh mặt trời nhưng nắng lại quá gắt.
Thấy hai gò má của gã bị nắng chiếu đỏ lên, Asmodeus nhắc gã mau quay về khách sạn.
Thạch Phi Hiệp ừ một tiếng rồi quay đầu chạy về khách sạn, vẫy tay với y rồi nhanh chóng chỉ huy Victor đóng cửa lại. Chờ ánh nắng và hơi nóng bị cách ly xong, gã mới cởi áo khoác ra và thở phào nhẹ nhõm: “Ai ngờ lại đáp xuống ở sa mạc, nóng chết tôi rồi… A! Sao ban nãy mình không bán nước suối chứ!”
Asmodeus ở bên kia cánh cửa tuyệt đối không biết Thạch Phi Hiệp đang than vãn. Bước thử vài bước trên sa mạc, y hoàn toàn không cảm thấy khó chịu gì. Hồi mới sa đọa, địa ngục vốn chỉ là một vùng đất hoang sơ không thiếu sâu bọ và lửa chẳng bao giờ tắt, qua nhiều năm cải tạo mới được như ngày nay.
Y nâng tay lên, kim đồng hồ xoay lộn xộn, rõ ràng là không cảm ứng được kẻ hủy diệt. Giả sử là mua nhà thì chu vi một cây số đúng là rất rộng, nhưng đổi lại là tìm người trên phạm vi toàn cầu, cự ly này chẳng khác nào mò kim đáy biển.
Cơ mà, đọa thiên sứ có cách của đọa thiên sứ. Ví dụ như… Từ từ tìm.
Dù sao cũng có thời gian vô tận để lãng phí, cách nói thời gian là vàng bạc không áp dụng cho bọn họ.
Asmodeus đi băng qua sa mạc, gặp được người ở đó thì ông nói gà, bà nói vịt cả buổi mới biết được nơi này là Sahara. Đầu y đột nhiên lại đau nhói nhưng lần này lại chỉ là thoáng qua, tựa như có thứ gì đó trong đầu va chạm vào nhau khiến suy nghĩ của y rối như tơ vò, song hình như cũng một sợi dây ló ra giữa mớ hỗn loạn.
Y ấn trán, trong nháy mắt sợi dây biến mất, y đã kịp bắt lấy suy nghĩ chợt nhoáng lên kia.
Chơi chữ.
Là trò chơi chữ có liên quan đến tên của sa mạc ư?
Asmodeus vốn không giỏi mấy thứ này, y nghĩ nát óc cũng chỉ có thể đổi Sahara thành Ah, Sara.
Y từng nghe kể về câu chuyện của sa mạc này từ rất lâu rồi, nó không hề liên quan gì đến Sara, vậy nên, nó liên quan đến việc xảy ra sau khi y sa đọa?
Dù sao nếu tính theo thời gian của nhân loại, hiện tại đã mấy ngàn năm trôi qua kể từ thời kỳ thiên sứ thường giáng trần. Năm tháng qua đi, sông núi chuyển dời, những nơi quen thuộc cũng đã thay da đổi thịt.
Asmodeus dừng chân ở sa mạc khoảng một tuần, mơ mơ màng màng tham gia đầy đủ các hoạt động vui chơi như bóng đá, trượt ván, marathon vân vân, tuy khá thú vị nhưng lại không có thu hoạch gì. Chứng đau đầu cũng không tái phát nữa.
Ở lại đây hơi lâu, nói gì chăng nữa trên vai vẫn đang gánh vác sứ mạnh giải cứu chín giới, Asmodeus chỉ đành tạm thời rời đi trong nuối tiếc. Đầu tiên y đến châu Âu và châu Phi dạo một vòng, sau đó nhắm thẳng hướng đông mà đi, tốn hết gần nửa tháng mới tới được Trung Quốc.
Người ở đây phần đông đều mắt đen tóc đen giống mình khiến y cảm thấy khá thân quen. Asmodeus thầm nghĩ, công tác đã nhiều ngày như vậy, đã đến lúc nghỉ phép xả hơi. Y lấy tấm danh thiếp Thạch Phi Hiệp cho mình ra. Để không phụ ý tốt của gã, Asmodeus nửa đêm nửa hôm vào đại một nhà nào đó dùng nhờ điện thoại.
Bên kia rõ ràng đang trong trạng thái mơ màng, nghe đến cái tên Asmodeus lại còn hỏi: “Viết thế nào?”
Asmodeus ngẫm nghĩ rồi đáp: “A trong a dua nịnh nọt, Tư trong tư văn nhã nhặn…”
“A dua nịnh nọt? Nhưng chữ ‘a’ trong ‘a dua’ phải đọc là ‘ngạch’ mà? Sao lại là A Tư? Tư gì?”
…
Asmodeus hối hận gọi cuộc điện thoại này.
Đối phương nhanh chóng nhận ra vấn đề, “Không đúng, tên đấy chẳng phải là tên tiếng Anh sao? Tại sao lại dùng phiên âm tiếng Trung? Anh là dân tộc thiểu số sao?”
Nhớ lại Thạch Phi Hiệp đối xử với mình rất tốt, Asmodeus đành kiên nhẫn thêm đôi chút: “Asmodeus.” Sau đó đánh vần từng chữ cái ra.
Đối phương mở máy tính lên, một lúc sau mới cả kinh hỏi: “Ngài cũng là ma vương? Còn là… Hô hô hô, vừa thấy là biết rất có số hưởng nha, hi hi hi…”
Mặt Asmodeus đỏ lên và thẳng tay gác máy.
Chưa đầy hai giây sau, chuông điện thoại lại vang lên.
Để tránh đánh thức chủ nhà, Asmodeus đành nhanh tay nhấc máy thì nghe đối phương đang cầu xin tha thứ: “Ban nãy tôi bị ác ma nhập đấy! Chẳng có câu nào là lời thật lòng đâu! Tôi xưa nay luôn kính trọng các quý ngài ma vương, sùng bái đến mức ngài bảo tôi đi hướng đông, tôi lập tức hát ‘Đông phương hồng’, ngài bảo tôi đi hướng tây, tôi liền hát nguyên album ‘Fantasy’ cho ngài nghe. Tuyệt đối toàn tâm toàn hiến dâng từ đầu đến chân nghe theo sự chỉ huy của ngài.”
Tuy không hiểu lắm những lời đối phương nói, nhưng Asmodeus vẫn cảm nhận được ý tốt của đối phương, y hỏi: “Cậu tên gì?”
“Tony, phiên âm Thác Ni, Thác của Thác Tháp Thiên Vương, Ni của Thích Cô Mâu Ni.” Ngừng một chút gã mới dè dặt hỏi: “Chắc không chung hệ thống với ngài đâu nhỉ?”
Asmodeus đáp: “Có lẽ không quen.”
Đối phương hỏi: “Có việc gì cần tôi ra sức vì ngài chăng?”
Asmodeus ngẫm nghĩ rồi đáp: “Tôi cần tìm một nơi để ở lại vài ngày.” Sau khi rời khỏi sa mạc, y vẫn luôn bôn ba khắp nơi chưa từng dừng chân, mãi mới được ngồi xuống chính là để gọi cuộc điện thoại này. Sức khỏe không sao nhưng tinh thần chưa quen cho lắm.
“Ngài có yêu cầu gì về nơi ở không ạ?”
“Yên tĩnh.” Ngừng chốc lát y lại bổ sung: “Nhỏ.”
…
Yêu cầu này đúng là quá mực lương thiện. Muốn nhà lớn không có chứ nhà nhỏ lại chẳng đơn giản sao?
Đặt điện thoại xuống, Tony lập tức bắt đầu tìm nhà.
Tính theo thời gian của nhân loại, duyên phận của gã với Con Thuyền Noah còn đến sớm hơn Thạch Phi Hiệp một tuần. Khi ấy, Con Thuyền Noah vẫn áp dụng hình thức tuyển đại biểu của nhân giới theo cách ngẫu nhiên. Ở chung với đám sinh vật lạ kỳ như quỷ hút máu, người khổng lồ, người sói, tinh linh này nọ cả năm trời, gã thiếu chút nữa là bị suy nhược thần kinh.
Cứ tưởng quay về nhân giới là được giải thoát, nào ngờ biết được thằng bạn cũ Thạch Phi Hiệp chọn ở lại đó và được ban sự bất tử. Chẳng bao lâu sau, em họ Vương Tiểu Minh của gã lại đi yêu đương với ma vương rồi biến thành huyết tộc đời thứ hai. Thoáng chốc tự dưng gã lại trở thành… tép riu!
Vì vậy gã quyết định rồi, phải nắm thật chặt cơ hội lần này. Dù sao bạn gái cũ đã chia tay với gã. Cái mông nhỏ gã bảo vệ bao năm đã đến lúc cần phải xả thân cho chủ nhân của nó!
Cốc cốc.
Tiếng gõ cửa bất ngờ vang lên cắt ngang ý chí đang dâng trào của gã.
Gã bỏ giẻ lau xuống, chụp lấy tạp dề lau đi mồ hôi trong tưởng tượng, nhảy qua một thau quần áo dơ rồi lại một thau quần áo dơ. Khó khăn lắm mới ra được tới cửa, gã mở mắt mèo ra xem.
“Ai đó?” Tony dè dặt hỏi.
“Xin cho hỏi có phải là tiên sinh Ngưu Chân Quý không? Hàng chuyển phát nhanh của tiên sinh đây ạ.” (Ngưu Chân Quý: Bò thật đắt =)))))
Trước khi tên thật của mình kịp lan khắp xóm làng, Tony đã vội mở cửa hỏi: “Chuyển phát nhanh gì?”
Chàng nhân viên chuyển phát ngẩng đầu lên để lộ một gương mặt người nước ngoài vô cùng xinh đẹp sắc sảo. Chàng ta chìa một lá thư ra, “Là voucher du lịch Maldives miễn phí trong vòng một năm có thể đổi ở công ty du lịch Giả Giả.”
Tony giật mình trước vẻ đẹp của chàng ta, mất thật lâu sau mới lấy lại bình tĩnh. Liếc thấy mái tóc vàng óng đến cả nón lưỡi trai cũng khó lòng che hết của chàng, gã lại ngây người, “Thời buổi này làm nhân viên chuyển phát cần phải giỏi tiếng Anh lắm sao? Thế nào còn đi tuyển cả người nước ngoài luôn rồi?” Ngẫm lại mình đang hành nghề dịch vụ khách sạn, gã chợt cảm thấy bất an. Con người đến gần tuổi trung niên quả nhiên sẽ phải đối mặt với nguy cơ khủng hoảng trong sự nghiệp!
Nhân viên chuyển phát nhắc nhở gã: “Trọng điểm là voucher miễn phí.”
“À à.” Tony nhận lấy thư và rút tờ voucher ra xem. Sau khi đọc kỹ, gã lại ngạc nhiên hỏi: “Một năm? Này mà gọi là du lịch cao cấp à? Này là xuất khẩu lao động đúng không!” Gã cười lạnh ngẩng đầu lên, đang chuẩn bị vạch trần trò lừa đảo của đối phương thì bị sắc đẹp của người đó làm cho hoảng hốt, trong lòng đột nhiên nảy ra một suy nghĩ: Không biết ma vương As kia có xinh đẹp nhường này không.
Chàng nhân viên chuyển phát lại giao thêm một tấm chi phiếu, “Và tặng kèm một trăm vạn tệ.”
Tony giật lấy chi phiếu, phì cười bảo: “Tôi là người làm bên khách sạn được học khóa bổ túc đặc biệt của ngân hàng, mấy tên lừa đảo như anh tôi gặp hơi bị nhiều đấy, đừng tưởng rằng mặt mũi đẹp đẽ thì thích làm gì làm nấy… Căn bản là muốn nhắm vào tầm quan trọng của tiền bạc đối với tầng lớp phổ thông như tôi chứ gì! Làm cứ như thật ấy.”
Nhân viên chuyển phát nói: “Chi phiếu đến một giờ chiều quá hạn, voucher đến ba giờ chiều hết dùng được, tiên sinh không còn nhiều thời gian đâu.”
Tony nhét chi phiếu và voucher vào túi rồi hùng hồn giảng đạo lý: “Không, tôi chả đời nào tin có vàng từ trên trời rơi xuống! Đây nhất định là một âm mưu vô cùng nguy hiểm! Đừng nói anh thuộc mấy tổ chức bán hàng đa cấp này nọ nha?”
Nhân viên chuyển phát không ngờ người này lại cứng đầu như vậy, chàng ta đành phải bất đắc dĩ lấy nón ra.
Suối tóc vàng óng rũ xuống như được dệt bởi muôn vàn sợi nắng trên khắp thế gian. Mái tóc dài buông xõa nâng vẻ đẹp sáng chói của đối phương lên một tầm cao mới.
Chính vào lúc Tony nhịn hết nổi phải ôm mũi để ngăn chặn máu mũi tuôn trào, sau lưng đối phương từ từ giang ra một đôi cánh trắng ngần như tuyết. Nụ cười của chàng ấm áp nhưng giọng điệu lại không cho đối phương cơ hội từ chối: “Ta cần trưng dụng tạm thời nhà cửa và thân phận của cậu, xin hãy phối hợp.”
…
Bàn tay cầm lấy chi phiếu và voucher bắt đầu lấm tấm mồ hôi lạnh. Tony cố gắng nhoẻn miệng lên mỉm cười miễn cưỡng, khép nép hỏi lại bằng giọng điệu sùng bái: “Xin hỏi ngài muốn tôi khi nào cút ạ?”