Đợi khi một luồng thánh quang chiếu xuống bảo tọa, cuộc họp chính thức bắt đầu, các thiên sứ lần lượt báo cáo về bộ phận của mình, nhưng người chủ trì lại là Lucifer – Lucifael.
Trong hồi ức của Asmodeus, trước thánh chiến, ngoài những việc đặc biệt nghiêm trọng như chuyện của Polul, trên thiên đường gần như do Lucifer toàn quyền quyết định.
Vào trong ảo cảnh quá lâu, y rất muốn được nhìn thấy Lucifer. Lucifer khi ấy vẫn là phó quân của thiên quốc, nhưng Asmodeus chỉ mong nhìn thấy hắn để được tiếp thêm sức mạnh tinh thần từ bạn bè ở địa ngục. Đáng tiếc vị Asmodeus nắm quyền điều khiển cơ thể từ đầu đến cuối vẫn cúi gằm mặt xuống đất, thế nên y chỉ nhìn thấy mũi chân cứ mãi nhúc nhích bất an của mình.
Cuộc họp nhắc tới Polul, đa số các thiên sứ đều giậu đổ bìm leo, phủi sạch quan hệ mọi chuyện với bản thân họ, ma vương Asmodeus còn đang cảm thấy xót thương thì chợt cảm thấy miệng “mình” mấp máy – Không ngờ y lại cầu xin giùm Polul.
Cả cung điện im lặng như tờ, nhưng chỉ chốc lát liền nổ ra những tràn tranh luận càng dữ dội hơn.
Mỗi thiên sứ giậu đổ bìm leo đều đang công kích y rất hung hăng. Một quyền thiên sứ trong số đó thậm chí còn thề thốt đảm bảo y chính là con cá lọt lưới trong sự việc của Polul. Lý do là quan hệ của Polul và y vô cùng thân thiết, chẳng biết cùng nhau vào vườn Địa Đàng bao nhiêu lần rồi, tuyệt đối không thể không biết chuyện gì và cũng không thể nào không tham gia vào. Đặc biệt là sau đó y còn thường xuyên chạy tới vườn Địa Đàng! Biết đâu chính là muốn hủy diệt chứng cứ!
Đang ở trong cơ thể của chính mình lại không thể đứng ra giúp đỡ, lâu rồi Asmodeus chưa từng thấy giận như hôm nay, thế nhưng dù có là y của mấy vạn năm sau cũng không có tài ăn nói đối đáp với đám đông, chỉ đành lặng lẽ cảm nhận nhịp đập loạn xạ và càng lúc càng nhanh của trái tim mình.
Vào thời điểm quan trọng, giọng nói thân thiện dịu dàng của Raphael vang lên, nhưng lần này nghe có vẻ không mấy thân thiện và dịu dàng cho lắm: “Vườn Địa Đàng là nơi mang đến niềm vui cho nhân gian, là nơi chúng sinh đều thích ghé thăm, thường xuyên lui tới vườn Địa Đàng là hành vi hoàn toàn dễ hiểu. Hay ngươi cho rằng vườn Địa Đàng do Đấng Cha tạo ra không xứng đáng với danh xưng là nơi mang đến niềm vui cho nhân gian?”
Tội danh này quá lớn, các thiên sứ nhao nhao bày tỏ rằng mình không có ý này.
Khúc nhạc đệm nho nhỏ cứ thế trôi qua, Asmodeus cũng bình thường trở lại, nhưng y cảm giác được tâm trạng “bản thân” vẫn vô cùng sa sút.
Có lẽ hai người vốn phải là một nên vào lúc này, y tự nhiên cảm ứng được suy nghĩ của “mình”.
Tuy Raphael đã giải vây cho y nhưng cũng không hề nhắc đến hình phạt của Polul… Chẳng lẽ trong lòng chàng, chuyện của Polul là không thể bỏ qua? Như thế, việc mình sinh ra dục vọng với Raphael cũng là tội lỗi khó lòng tha thứ.
Asmodeus biết trước tương lai lập tức nhận ra “bản thân” đang lo bò trắng răng. Dù sao chính mắt y bao lần bắt gặp Mammon cùng Metatron, Lucifer cùng với Michael âu yếm đủ kiểu với nhau. Cao quý thần thánh như Metatron và Michael đều có thể mở rộng lòng mình chấp nhận tình yêu cũng đủ chứng tỏ Thần cũng không nghiêm khắc với chuyện tình cảm như y tưởng tượng.
Đáng tiếc Asmodeus của lúc này còn quá trẻ tuổi, làm sao dám mơ mộng hão huyền như vậy.
Cuối cùng cũng đến lượt Asmodeus báo cáo. Y vừa lấy quyển sổ nhỏ của mình ra, khẽ hắng giọng một cái chuẩn bị bắt đầu thì bị tiếng chân của Cheribum cắt ngang. Cheribum với vẻ mặt nghiêm trọng bước đến giữa cung điện và báo cáo một tin tức xấu vô cùng chấn động – Adam cùng Eva đã lần lượt ăn quả thiện ác Thần từng ban lệnh cấm rất rõ ràng.
Lại thêm một chuyện xấu phát sinh ở vườn Địa Đàng sau chuyện của Polul.
Lucifael xưa nay luôn xử lý công việc với tốc độ ánh sáng bấy giờ cũng phải trầm ngâm chốc lát rồi mới nói: “Chuyện này do Đấng Cha quyết định.” Thánh quang phủ trên bảo tọa chỉ tượng trung cho Thần chứ không phải Thần đang thật sự tham gia cuộc họp.
Lucifael rời đi, cuộc họp theo đó kết thúc.
Vườn Địa Đàng lại xảy ra sự cố khiến Asmodeus mới vừa cầu xin giùm Polul chịu ghẻ lạnh, chỉ có Raphael đến gần y, cầm lấy bài phát biểu y chuẩn bị sẵn và hứa sẽ tìm cơ hội giao cho Lucifeal.
Asmodeus càng chột dạ, càng đau khổ, càng tự ti cho rằng hành động tạo ra Sara của mình vô cùng dơ bẩn, mấy ngày liền chỉ trốn trong nhà không dám ra ngoài, mãi đến khi có hàng xóm đứng trong sân lớn tiếng tuyên bố cho mọi người biết hình phạt Adam và Eva phải gánh chịu.
Cuối cùng họ bị đuổi khỏi vườn Địa Đàng. Nghe nói Adam khai ra Eva, Eva khai ra con rắn, vì vậy tất cả thiên sứ đang lật tung vườn Địa Đàng lên để tìm nó. Asmodeus nghe tin mà hoảng, vội vàng chạy đến vườn Địa Đàng nhưng cửa ra vào đã bị cấm, Cheribum cầm kiếm lửa Michael ban cho đứng canh giữ ở nơi đó.
Cheribum nói: “Vẫn chưa tìm thấy kẻ xúi giục, tôi phải canh giữ ở đây để nó không đường nào chạy thoát.”
Không vào được, Asmodeus đành phải lo ngay ngáy quay về và sống trong nơm nớp lo sợ.
Y đã chuẩn bị sẵn tâm lý cho việc sau khi bị bắt sẽ bị tước đi đôi cánh, tước đi cuộc sống bất tử, nhưng còn Raphael? Raphael phải làm sao đây? Rõ ràng do dục vọng xấu xa đơn phương của mình, do hành động ghê tởm khinh nhờn của mình mà gây ra tổn thương cho chàng, đây mới là hậu quả y lo sợ và cảm thấy khó lòng chấp nhận nhất.
Nhưng thời gian cứ lặng lẽ trôi đi, ngày này qua ngày nọ, năm này qua năm nọ, chuyện y lo sợ không hề xảy ra.
Có một ngày y giả vờ đi ngang qua vườn Địa Đàng thì phát hiện kiếm lửa trong tay Cheribum không còn nữa.
Y vờ như lơ đễnh hỏi thăm, Cheribum lâu rồi không gặp ai nên rất mừng vui vẻ trò chuyện với y: “Ác ma đó có lẽ sợ uy nghiêm của Thần nên trốn lý bên trong không dám ra ngoài. Dù bọn tôi đã lục soát hết mỗi tấc đất trong vườn Địa Đàng nó cũng không chịu ló đầu ra. Biết đâu bị dọa chết rồi không chừng.”
…
Asmodeus cảm thấy bản thân mới là kẻ sắp bị “dọa chết” đến nơi. Y cứ lẩm bẩm nhắc đi nhắc lại “lục soát hết mỗi tấc đất”, “lục soát hết mỗi tấc đất” rồi sợ hãi hỏi: “Thế có lục soát được thứ gì khác không?”
Cheribum nhạy bén phát hiện ra y có điều khác thường, “Hả? Có thứ gì khác?”
Sợ mình càng nói càng sai, y ấp úng nói lời tạm biệt rồi cố gắng lấy hết can đảm chạy đi hỏi thăm những thiên sứ khác.
Asmodeus cảm thấy khi còn ở thiên đường, đúng là y không có duyên kết bạn, thiên sứ nào được y ghé thăm cũng chẳng niềm nở hay vui vẻ gì, cuối cùng không ngờ lại phải đến nhà của Isfel để hỏi. Sau này Isfel sa đọa vì tội “lạnh lùng” cũng đủ thấy gã khó thân cận tới mức nào. Nhưng bởi vì gã đối xử lạnh lùng với mọi người như nhau nên lúc này, Asmodeus cảm thấy gã chính là một “thiên sứ tốt” vì không hề tỏ ra ghét bỏ mình.
Nghe y hỏi về chuyện lục soát vườn Địa Đàng, Isfel còn chẳng buồn gặn hỏi nguyên nhân mà chỉ hờ hững đáp: “Không tìm thấy là vì không cần phải tìm thấy.”
Câu này có ẩn ý.
Cũng đúng, vị Thần toàn năng không có gì không biết của họ sao lại không tìm được một con rắn núp trong vườn Địa Đàng cơ chứ? Con rắn có thể nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật nhất định có nguyên nhân sâu xa khác.
“Asmodeus” nghĩ đến bản thân cũng đang nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật thì suýt nữa không đứng vững, nhanh chóng chạy về nhà trốn vào chăn, cả đầu cũng không dám thò ra ngoài, hèn nhát tự lừa dối mình rằng làm thế sẽ thoát khỏi tầm mắt của Thần.
Ngày tháng cứ yên ả trôi qua. “Asmodeus” vì lòng dạ bất an, có vài lần sắp xếp ca làm việc đều bị phát hiện phạm lỗi, không phải chuyện gì nghiêm trọng cho lắm nhưng vẫn bị những kẻ đố kỵ cố ý phóng đại và gây sự báo cáo lên cả Lucifael.
Lucifael nghe xong đầu đuôi mọi chuyện chỉ mỉm cười và bàn giao chuyện này cho Raphael giải quyết. Raphael quả nhiên không phụ sự mong đợi, chàng giải quyết rất công chính – Ít nhất là trong mắt các thiên sứ khác là rất công chính – Chàng yêu cầu Asmodeus mỗi lần chia ca xong phải được chính chàng kiểm tra và phê duyệt.
“Asmodeus” xấu hổ đến muốn chui xuống đất, sau khi nhận phạt, trong cơn hoảng hốt, y bất chợt đi đến vườn Địa Đàng. Y tự an ủi chắc mình may mắn, nếu các thiên sứ khác không nhắc gì cả thì sự tồn tại của Sara nhất định chưa bị phát hiện. Biết đâu nhờ chỗ cất giấu của mình quá kín đáo.
Ma vương Asmodeus đương nhiên bình tĩnh hơn nhiều. Y biết được địa vị sau này của Raphael trên thiên đường, cũng biết được mình không bị biến thành con người.
Lệnh cấm ở vườn Địa Đàng đã gỡ bỏ, Cheribum lần này không ngăn cản y vào trong.
“Asmodeus” sợ gặp phải những thiên sứ khác nên cố ý đi dạo một vòng lớn trong vườn Địa Đàng, sau khi chắc chắn không có ai mới lén lút đến hang động giấu người.
Trong hang, Sara vẫn luôn ngủ say đột nhiên mở choàng mắt ra!
“Asmodeus” vừa thò đầu vào đã tông thẳng vào cô ta.
“…”
Tim y lại đập loạn nhịp, Raphael, Sara, Raphael… Hai cái tên này cứ xoay mòng mòng trong đầu của y, mãi đến khi Sara đứng dậy và để lộ gò bồng đảo cao ngất.
…
“Sara?” “Asmodeus” dè dặt gọi.
Sara nghiêng đầu, “Sara? Là tên của em ư?”
“Asmodeus” ngạc nhiên đến há hốc mồm, “Em, em biết nói chuyện?”
Sara chớp mắt tỏ vẻ ngây thơ, “Nói chuyện, ý người là việc em đang phát ra âm thanh ư? Em nghe thấy người khác đều làm như vậy.”
“Asmodeus” thời trẻ vẫn còn đang bàng hoàng vì phát hiện con gái mình không phải người não chậm phát triển, còn Asmodeus phiên bản già hơn… Không, là phiên bản từng trải nhiều điều ở địa ngục, đã nhận ra điều bất thường. Sara trước mặt y tuy trông rất ngây thơ đáng yêu nhưng lời nói, cử chỉ của cô ấy có gì rất không bình thường. Y cảm thấy hình như mỗi cái nhăn mày, mỗi một nụ cười của cô ấy đều đang… Cố gắng quyến rũ mình.
Y bắt đầu suy nghĩ lung tung: Chẳng lẽ mình hồi còn trẻ không đủ kiên định với tình yêu nên thay lòng đổi dạ, nảy sinh tình cảm với cô gái Sara lạ lùng này này, vậy nên mới đánh mất ký ức về Raphael?
Suy nghĩ của y rối như tơ vò, còn ánh mắt của Sara lại trong veo đến lạ.
Cô nàng hỏi: “Các thiên sứ cứ đến rồi đi nhất định là vì muốn bắt em, em sợ lắm, người có thể đưa em rời khỏi đây không?”
“Asmodeus” trông có vẻ đang ngơ ngẩn bỗng nhiên lấy lại tinh thần vặn hỏi: “Em cả ‘nói chuyện’ còn không biết, vì sao lại biết những người ra vào nơi này là thiên sứ?”
Sara khựng lại.
Tuy cô ta chỉ khựng lại trong nháy mắt nhưng cũng đủ khiến “Asmodeus” sinh nghi, “Ngươi không phải Sara, ngươi là ai? Tại sao lại chiếm lấy thân thể của Sara?” Sara được tạo thành bởi tóc của Raphael, dù có suy nghĩ riêng cũng nhất định là người thuần khiết vô ngần! Thuần khiết vô ngần! Tuyệt đối không thể nào là cái tên nói dối luôn mồm này được!
Vì thái độ của “Asmodeus” rất kiên định, “Sara” cảm thấy không tiếp tục lừa dối được nữa, trên mặt cô ả bỗng nhiên hiện ra nụ cười quái gở. Sau lưng ả từ từ lòi ra một cái đuôi dài trần trụi, trên đuôi phủ đầy vảy rắn… Vị ma vương Asmodeus lập tức cảm thấy hít thở khó khăn, khó chịu muốn ngất quách cho xong.
Nhưng “Asmodeus” thời còn trẻ rõ ràng vẫn chưa mắc chứng sợ rắn như bây giờ, y bình tĩnh hỏi: “Ngươi chính là con rắn ác ma đã dụ dỗ Adam cùng Eva ăn trái cấm?”
Một con rắn tách hẳn ra khỏi cơ thể Sara. Cái thân vừa to vừa dài của nó trườn trên mặt đất, chỉ có đầu là ngẩng lên, “Ác ma là cái thá gì! Ta là Satan.”