“Asmodeus” hình như từng nghe qua cái tên này, nó chính là từ cấm trên thiên đường, thường không ai dám nhắc tới.
Satan kiêu ngạo nói: “Khi vầng hào quang của ta chiếu rọi khắp thiên quốc, các ngươi còn chẳng biết đang ở nơi nào!”
“Asmodeus” đáp: “Trước đây ngươi cũng là thiên sứ?” Theo y được biết, dám tự xưng vầng hào quang của mình chiếu rọi khắp thiên quốc chắc chỉ có Lucifael?
Satan nói: “Hừ, đó là chuyện cũ ta cảm thấy không thể nào chấp nhận nhất.” Tuy nói vậy nhưng nhìn cái đuôi đang vểnh lên của rắn, có thể đoán rằng nó đã lơ đãng để lộ sự đắc ý của mình.
Nhìn thân thể nó mềm oặt trườn dưới đất trông rất đáng thương, “Asmodeus” không đành lòng vạch trần lời nói dối của nó, “Tại sao ngươi phải hãm hại Adam và Eva?”
Satan bất mãn vẫy đuôi, “Lẽ nào mang lại trí tuệ cho chúng, khiến chúng hiểu rõ thế nào là vinh, thế nào là nhục không đúng sao? Vườn Địa Đàng tuy rất xinh đẹp nhưng chỉ là bố thí của Thần. Họ chẳng qua là kẻ đáng thương ăn nhờ ở đậu, là con rối bị người khác điều khiển. Ngươi xem, chỉ vì một quả trái cây mà họ bị tước mất nơi ở, đáng buồn lại đáng cười biết bao! Họ bị nuôi cho thành thứ phế thải, có thể rời khỏi lồng giam là vườn Địa Đàng và bắt đầu cuộc sống mới tự do đều nhờ vào tấm lòng nhân từ của ta!”
“Asmodeus” không bị lay chuyển, “Thế có liên quan gì tới Sara?”
Satan đáp: “Thứ không biết tốt xấu! Nếu chẳng nhờ ta, bí mật của ngươi sớm đã bị kẻ khác phát hiện. Hoàn cảnh của ngươi có thể sẽ còn không bằng cả Adam, ít nhất hắn có người vợ bầu bạn và chia ngọt sẻ bùi với hắn. Ngươi nhìn lại bản thân ngươi xem, chỉ biết trông cậy vào một nắm đất, một sợi tóc!”
“Asmodeus” tròn mắt hoảng sợ, dường như không hiểu vì sao bí mật về Sara lại bị phát hiện. Thế… Nó có biết sợi tóc thuộc về Raphael hay không?
Satan vô cùng biết cách lợi dụng nỗi sợ của người khác, nó uốn ba tấc lưỡi cố gắng thuyết phục y dẫn nó rời khỏi nơi này, nhưng “Asmodeus” sợ thì có sợ, song y không dám công khai làm trái lại mệnh lệnh của Thần.
Ngay cả chiêu sát thủ là “cầu nguyện” cũng không có hiệu quả, Satan thật sự hết cách, nó đành phải nói: “Nếu ngươi chịu dẫn ta rời khỏi nơi đây, ta sẽ chia cho ngươi một nửa sức mạnh của ta.”
Ma vương Asmodeus vì sợ rắn mà nãy giờ chỉ đứng im quan sát, lúc này nhịn không được bèn nhíu mày.
Có rất nhiều truyền thuyết về Satan. Kẻ thì bảo nó là ác ma sinh ra từ địa ngục, trước khi Lucifer sa ngã, địa ngục do nó cai quản; kẻ thì bảo nó từng là thiên sứ cao quý nhất trên thiên đường, sở hữu hai phần ba sức mạnh của thần, bởi vì dẫn dắt một phần ba thiên sứ tạo phản mà sa đọa xuống địa ngục – Câu chuyện này vô cùng quen thuộc. Còn có truyền thuyết thứ ba – Satan chính là Lucifer.
Truyền thuyết thứ ba có điểm mâu thuẫn rất lớn, Satan kẻ đứng sau dụ dỗ Adam cùng Eva ăn trái cấm, nhưng khi ấy Lucifael vẫn là phó quân của thiên quốc, là ngôi sao sáng nhất trên đời, trên cơ bản chẳng cần phải làm những chuyện như vậy.
Trước mắt, đáp án của câu đố này sắp được công bố, nhưng y vẫn cảm thấy bất an.
Ký ức lưu giữ lại đoạn đối thoại giữa mình cùng Satan tường tận như vậy cho thấy đây là chi tiết rất quan trọng, bởi vì mấy hôm “Asmodeus” ở lỳ trong nhà chớp mắt là đã trôi qua. Nhưng y không hề muốn có dính líu đến nhân vật phản diện trứ danh này chút nào.
“Asmodeus” vẫn đang từ chối, Satan lại nhử ra miếng mồi thơm ngon hơn, “Mục đích của ta là rời khỏi đây, mục đích của ngươi là giấu kín bí mật của Sara và việc ngươi không tuân theo mệnh lệnh của Thần.” Nói tới đây, trong mắt nó lộ vẻ trào phúng, nhưng trước khi “Asmodeus” kịp phát hiện ra, nó đã nhanh chóng giấu cảm xúc ấy đi.
“Để ta mất đi một nửa sức mạnh lẽ nào không phải là hình phạt rất tốt ư? Vả lại sau khi chia sẻ sức mạnh, nguơi bất cứ giây phút nào cũng cảm nhận được vị trí của ta. Ta có chạy tới chân trời góc biển cũng không thể thoát khỏi tầm mắt của ngươi. Nhỡ có ngày nào đó, ta làm ra chuyện mà ngươi cho rằng là tội ác không thể tha thứ, ngươi hoàn toàn có thể giết chết ta.” Satan khẽ thở dài, “Ngươi có thể tin tưởng ta, ta không phải là người xấu. Ta dụ dỗ Adam cùng Eva ăn trái cầm chẳng qua muốn họ thông minh hơn thôi. Ngươi cũng biết đấy, trong việc này ta chẳng được lợi lộc gì cả.”
Asmodeus cảm nhận được “bản thân” y bắt đầu dao động.
Nhưng “y” không lập tức đưa ra quyết định mà chỉ đồng ý khi quay về sẽ cân nhắc.
Satan không kiên nhẫn mà giục y mau mau về nhà.
“Asmodeus” lòng dạ rối bời quay về nhà. Trước khi đi ngủ, y mới sực nhớ ngày mai là ngày công bố thời gian biểu chia ca làm việc. Y vội vàng rời giường và làm việc suốt đêm, vì phải giao cho Raphael xem trước, y không thể không ra khỏi nhà sớm hai tiếng.
Raphael đã đợi y từ sớm, chàng đọc nhanh như gió rồi ký tên phê duyệt.
“Asmodeus” thở phào nhẹ nhõm, cầm thời gian biểu đang định bỏ đi thì bị gọi lại.
Raphael nói: “Nghe bảo gần đây em rất ít khi ra khỏi nhà?”
“Asmodeus” chột dạ không dám ngẩng đầu lên, nhưng Asmodeus đang làm khán giả lập tức nhận ra chàng đang muốn bắt chuyện với mình.
Có lẽ sau khi mất đi ký ức, y đánh giá Raphael không phải thiên vị như xưa, vậy nên y có thể khách quan đánh giá quan hệ giữa hai người. Tuy hơi xấu hổ nhưng y dám khẳng định, khẳng định chắc chắn Raphael đối xử với y không như đối xử với người khác. Đây chắc cũng là nguyên nhân hồi còn ở thiên đường, y thường bị người khác ganh ghét và cách ly. Đúng là vừa khiến người ta vui vẻ lại không thiếu phần âu lo.
“Vẫn đang buồn vì chuyện của Polul à?” Raphael nói: “Hình phạt của Thần đều có ẩn ý cả, có lẽ mọi chuyện không tồi tệ như em tưởng tượng đâu,”
“Asmodeus” hiện giờ còn dám tưởng tượng cái gì?
Cái gì cũng không dám tưởng tượng nữa rồi.
Raphael còn muốn trò chuyện tiếp nhưng hết cách thôi, gần đây chàng bị giao quá nhiều nhiệm vụ, thời gian nói chuyện phải dùng giây để tính. Vốn định đi tìm Lucifael để kháng nghị, nào ngờ bất cẩn bắt gặp hắn đang cãi nhau với Michael. Đây là lần đầu tiên chàng nhìn thấy Lucifael giận dữ như vậy, chàng chỉ đành chắp tay cầu nguyện cho Michael bình an rồi bỏ đi trong hoảng sợ.
Rời khỏi chỗ của Raphael, “Asmodeus” mới dám thở phào nhẹ nhõm, đối với đề nghị của Satan cũng đã có đáp án rõ ràng – Tấm gương của Adam và Eva sờ sờ ngay trước mắt, y không thể dẫm lên vết xe đổ của họ khiến sai càng thêm sai.
Giao thời gian biểu chia ca xong xuôi, y lập tức đến vườn Địa Đàng không chút chần chừ. Y hạ quyết tâm sẽ từ chối đối phương và giành lại Sara. Nhưng khi gặp mặt, một câu nói của Satan đã khiến y ngây ra như phỗng.
Satan nói: “Leviathan nhìn thấy Sara rồi.”
Đầu “Asmodeus” ong ong như vừa bị sét đánh, không thể nào suy nghĩ được gì nữa.
Nhưng ma vương Asmodeus không thể không công nhận, chiêu này của Satan đúng là đủ hiểm độc. Leviathan là một trong bảy ma vương của địa ngục, tội danh là đố kỵ, lúc còn trên thiên đường, những dấu vết của tội danh này thỉnh thoảng biểu lộ rất rõ.
Nếu bảo Asmodeus thời còn ở thiên đường là kẻ đáng thương bị mọi người cách ly vì đố kỵ, thì Leviathan chính là tên đáng ghét bị mọi người cách ly vì tội đố kỵ.
Tên đáng ghét này lúc nào cũng chìm đắm trong niềm vui thú khi hãm hại người khác, chuyện chỉ có một, hai mà hắn có thể khoa trương thành năm, sáu lần. Thiên sứ Asmodeus cũng biết rõ điều này, thậm chí y còn suy nghĩ rất bi quan: Sara bị phát hiện, mình chịu trừng phạt thế nào cũng là đáng đời, nhưng Raphael là vô tội, chàng sẽ bị bôi nhọ ra sao y không hề dám tưởng tượng tiếp.
Satan thấy y hoang mang lo sợ, mất hết hồn vía thì lên tiếng nhắc nhở về kế hoạch của mình: “Chỉ khi ta mang Sara rời khỏi đây mới có thể hủy diệt chứng cứ.”
“Asmodeus” trả lời trong tuyệt vọng: “Chúng ta có thể lừa được Leviathan nhưng không thể qua mặt Thần đâu! Thần biết rõ mọi chuyện!”
Satan nói: “Ngươi yên tâm, trước đây Thần vì ta mà sử dụng phép thuật cấm, sức mạnh đang trong quá trình hồi phục, tuyệt đối không phí sức vì mấy chuyện nhỏ nhặt này đâu.”
Asmodeus cảm nhận được “bản thân” đang dao động nhưng y không thể nào ngăn cản, chỉ đành phải trơ mắt nhìn “mình” ký hiệp ước ma quỷ với Satan.
Có lẽ vì ưa thích tính tình yếu đuối và lương thiện của “Asmodeus”, Satan hào phóng đưa hết một nửa sức mạnh của mình vào cơ thể y. Khi sức mạnh hoàn toàn hòa nhập vào cơ thể, Asmodeus cảm nhận rõ rệt “mình” của lúc này còn mạnh hơn cả sau khi sa ngã.
Satan quay về trong cơ thể của Sara và giục y mau chóng hoàn thành lời hứa của mình.
“Asmodeus” với sức mạnh tăng vọt nên dễ dàng tránh được giám sát của Cheribum, dùng phép che mắt đưa Sara và Satan rời khỏi vườn Địa Đàng. Rời khỏi nơi đó, họ đi dọc theo bờ sông Pishon, Satan nói: “Đi về phía trước ngươi có thể nhìn thấy cuộc sống hiện tại của Adam và Eva.”
“Asmodeus” nghe nói sau khi rời vườn Địa Đàng, cuộc sống của Adam và Eva rất khổ cực, lại bắt đầu nảy sinh tham vọng, nhưng hình như những gì y nhìn thấy không hoàn toàn như vậy. Trước mặt y là một mảnh ruộng vừa được khai hoang cùng với ngôi nhà nhỏ đơn giản lại chẳng đơn sơ, tuy khó lòng so với ngày tháng vô tư ở vườn Địa Đàng nhưng xem như là ấm no đầy đủ.
Satan tự lẩm bẩm một mình: “Sao họ không đang làm việc nhỉ?”
Vì lòng hiếu kỳ thôi thúc, “Asmodeus” bèn đi gõ cửa.
Đúng lúc Adam đang ở nhà, nghe lý do của y xong bèn bày tỏ sự biết ơn với tấm lòng quan tâm của “Asmodeus”, “Thần thương xót cho sự cơ cực của chúng tôi nên cho chúng tôi mỗi tuần một ngày nghỉ ngơi. Hôm nay chúng tôi đang ở nhà thư giãn.”
Theo Asmodeus được biết, nhân giới sau này mỗi tuần được nghỉ hai ngày, nhưng với “Asmodeus” chưa từng biết đến khái niệm ngày nghỉ, y cảm thấy vô cùng chấn động. Y bắt đầu thấu hiểu vì sao Raphael lại bảo Thần luôn có ẩn ý và càng thêm tin tưởng “lòng tốt” của Satan, vô hình trung bớt đề phòng nó hẳn đi.
Satan bảo nó đồng ý giúp y chăm sóc Sara.
Trong lòng “Asmodeus” đang do dự. Rời khỏi vườn Địa Đàng, y không biết phải giấu Sara ở đâu, vốn muốn nhờ vả Adam cùng Eva nhưng Thần luôn chú ý đến họ, thế lại chẳng còn là nơi thích hợp nữa rồi.
Satan rời khỏi cơ thể của Sara và trườn tới trước mặt y, “Trong cơ thể của ngươi có sức mạnh của ta, chúng ta không thể nào vứt bỏ đối phương được nữa. Trên đời này cũng sẽ chẳng còn ai thân mật hơn ta và ngươi, ngươi có thể yên tâm giao cô ấy cho ta.”
“Asmodeus” vẫn trù trừ.
Satan nói: “Leviathan vẫn đang đợi ngươi ở vườn Địa Đàng, trong khoảng thời gian ngắn ngủi như vậy, ngươi còn lựa chọn nào khác sao?”
Cuối cùng, “Asmodeus” bị nó thuyết phục, dè dặt giao Sara cho nó, nhưng y dùng phép thuật để lại tai mắt của mình trên người Sara, từ trong mắt nàng, y có thể quan sát tất cả mọi chuyện xảy ra.
Sắp xếp xong xuôi, y vội vã quay về vườn Địa Đàng, quả nhiên nhìn thấy Leviathan đang tố cáo mình với Cheribum.
Sau lưng hắn còn có một người. Vừa nhìn thấy “Asmodeus”, người đó lập tức “sáng rỡ”.