Nói như vậy, đây chính là ma đầu mà Đổng Quốc Lập trêu phải!
Ứng Long Sơn trong lòng lập tức thoải mái hơn nhiều, lấy lại tinh thần quan sát kỹ hơn thì cảm thấy ma đầu này xinh đẹp thanh tú, tướng mạo ưa nhìn, vậy nên thái độ cũng khách sáo hơn, “Ồ, thế ‘lạnh’ kiểu gì, tôi đây rửa tai lắng nghe.”
“…” Asmodeus vẻ mặt khó coi. Y đến đây là để tìm người giải quyết vấn đề, không phải để trả lời câu hỏi, “Tôi muốn nghe ông nói.”
Ứng Long Sơn mờ mịt rít vào một hơi thuốc rồi mới chần chừ thăm dò: “Ngài muốn lão ta ‘lạnh’ như thế nào?” Lạnh lòng tức là gặp phải xui xẻo, còn nếu lạnh người có nghĩa là đi luôn.
Câu hỏi này đơn giản, Asmodeus liền đáp: “Phá sản.”
Ứng Long Sơn đầu tiên là vui vẻ, sau đó lại lo lắng. Vui vẻ vì giả sử chuyện này thành công, mình sẽ bớt một đối thủ cạnh tranh. Lo lắng là vì hôm nay có thể là Đổng Quốc Lập, ngày mai lại có thể là Ứng Long Sơn. Ông ta vùi đầu thuốc vào gạt tàn di qua di lại, “Con người chúng tôi khi giúp đỡ kẻ khác đều chú trọng vào thành ý. Ngài nếu đã chọn tôi, tôi cũng không quanh co nữa. Nhưng đầu đuôi chuyện này trong lòng tôi vẫn còn vướng mắc. Dù sao một khi thành công, ngài ung dung bỏ đi, còn tôi phải ở thu dọn tàn cục đúng không.”
Asmodeus không hổ là “vị ma vương dễ bàn bạc nhất địa ngục”, nghe đối phương thăm dò, y liền bịa đại: “Là vợ trước của ông ta nhờ vả.”
“Thế à.” Ứng Long Sơn có chút ấn tượng về bà Đổng này. Bà ta là một người phụ nữ dịu dàng ít nói, không ngờ sau khi chết đi lại gây ra phong ba như vậy, đổi lại là vợ mình… May mà sức sống của bà ấy rất ngoan cường, bằng không với lời hứa bao năm giữa hai vợ chồng, mình có lẽ cũng “lạnh” rồi.
Ông ta lại hỏi: “Mời ngài ra tay phải trả cái giá như thế nào?”
Trong đầu Asmodeus lập tức hiện ra lũ mãng xà uốn éo trên không để khoe mẽ thân hình phì nhiêu của chúng…
Cái giá là cơn ác mộng, đúng là khiến người ta không muốn hồi tưởng.
Y nói: “Không có lần sau đâu.” Đây là tự cam kết với lòng.
Ứng Long Sơn yên tâm hơn đôi chút, song cũng có gì đó hơi thất vọng. Miệng lại hơi nhạt, ông ta bèn rút thêm điếu thuốc ra, theo thói quen đang định châm lửa thì liếc thấy ma đầu đang tròn mắt tò mò nhìn mình. Ông ta bèn thuận tay đẩy điếu thuốc đi, “Ngài muốn thử không?”
Asmodeus nhận lấy, học theo điệu bộ của ông ta mà cho điếu thuốc vào miệng, sau đó cắn một cái.
“Ấy!” Ứng Long Sơn không cản kịp nên chỉ đành thấp thỏm nhìn y.
Asmodeus chỉ càm thấy không ngon lành gì nên nhả ra và ném vào thùng rác ở góc phòng.
Thời gian gần đây bị bà xã không ngừng lải nhải về chuyện phân loại rác thải, thấy y làm vậy thì trong đầu nhoáng lên suy nghĩ: Dân địa ngục cũng biết bảo vệ môi trường lắm.
Asmodeus hỏi: “Mất bao lâu ông mới khiến ông ta phá sản được?”
Ứng Long Sơn ngẩn ra, không hiểu từ bao giờ mọi chuyện lại đổ lên đầu mình, vì vậy bèn trầm ngâm bảo: “Đổng Lập Quốc là cổ đông lớn của Tập đoàn Phổ Lập. Trước hết phải đó xét tình hình tài chính của tập đoàn họ, các hạng mục đầu tư xem có lỗ hổng nào, giả sử họ trốn thuế hay lừa thuế là tốt nhất.”
“Không còn cách nào đơn giản hơn sao?”
“Mấy chuyện làm ăn khó mà đơn giản hóa lắm.”
Asmodeus buồn bực nói: “Hay là bắt cóc ông ta và đòi một khoảng tiền chuộc thật lớn để vốn của họ bị cắt đứt được không?” Trong tiểu thuyết rõ ràng bảo là có thể.
Ứng Long Sơn giờ đã tin chắc y đến từ địa ngục, suy nghĩ quả là vừa ngây thơ vừa độc ác, nhưng chuyện dính dáng đến ranh giới của luật pháp, ông ta không thể nhúng tay vào. Ông nói: “Chuyện này ngài tự làm được mà, đâu cần tôi giúp phải không?”
Asmodeus không muốn tự làm, “Hay khiến cho ông ta tự bòn rút của công rồi để cảnh sát bắt?”
Ứng Long Sơn nói: “Chuyện đó cần Đổng Lập Quốc hợp tác.”
Asmodeus cuối cùng cũng nhận ra khiến một người phá sản không phải chuyện đơn giản gì cho cam.
Ứng Long Sơn ngồi tiếp y một lúc thì cảm thấy mực nước trong bàng quang đã dâng lên mức báo động đỏ, “Ngài cứ cân nhắc trước, tôi đi vệ sinh chút.” Ông ta chống bàn đứng dậy, nhưng lúc đến cửa lại phát hiện kéo mãi không ra.
Cửa không động đậy, bàng quang càng lúc càng căng tức.
Ông ta đành hạ giọng, “Tôi lớn tuổi rồi không nhịn được, ngài để tôi đi giải quyết cái đã, tôi quay lại rồi suy nghĩ chung với ngài.”
Vừa nói xong chưa đầy một giây, ông ta đã xuất hiện trong nhà vệ sinh nam trong phòng họp nhỏ cùng tầng, Asmodeus đứng ngay bên cạnh, đôi mắt đen láy âm u nhìn chằm chằm vào mình, dáng vẻ rất tập trung như đang nghiên cứu khóa học sinh vật.
Đối tương bị nghiên cứu không thoải mái mấy.
Tay Ứng Long Sơn đặt lên thắt lưng lại chần chừ không tháo xuống. Làm lão đại mấy chục năm, ông ta cũng rất có cá tính, bụng đầy lửa giận muốn trút ra tại chỗ nhưng máy điều hòa phả hơi lạnh vào cổ đã nhắc nhở ông ta đừng đùa với mạng mình. Tiến lùi không được, Ứng Long Sơn đành phải hạ giọng xin tha: “Xin ngài nhấc chân xoay người đi giùm. Tôi sống bấy nhiêu năm nay chưa bao giờ bị người ta quan sát… Mà việc này cũng chả có gì đáng để quan sát.”
Asmodeus bình tĩnh nói: “Nghe nói con người thường hay cái khó ló cái khôn. Nếu ông vẫn chưa nghĩ ra cách chứng tỏ ông chưa phải gấp lắm.”
Bụng ông ta đã căng lên rồi còn chưa đủ gấp hả?!
Ứng Long Sơn vừa vội vừa giận, trong lúc quan trọng, quả nhiên suy nghĩ chợt đả thông, “Tôi nghe đồn Đổng Lập Quốc từng tham gia đánh bài ở các sòng bạc ngầm và thường xuyên bay qua Macau. Chỉ cần khiến ông ta thiếu nợ không trả nổi phải bán cổ phần, bán riết sẽ phải phá sản thôi.”
“Làm thế nào mới có thể nợ không trả nổi?”
“Làm cho ông ta thua!” Câu này gần như hét lên.
Nghe có vẻ rất đơn giản, Asmodeus hài lòng xoay người bỏ đi.
Ứng Long Sơn thở phào nhẹ nhõm, lòng như lửa đốt cởi quần xuống, nhưng vừa kéo khóa là phát hiện mình đã quay về phòng hội nghị, ba người bạn mạt chược đang tròn mắt nhìn mình.
…
Ứng Long Sơn có thể sống đến ngày nay tuyệt đối không thể chỉ dựa vào vận may, da mặt đã luyện đến mức lô hỏa thuần thanh, vào lúc này chẳng hề hoang mang mà nói: “Chị dâu các cậu mua quần lót mới cho anh, chất lượng tuyệt vời, co giãn thích hợp, mặc rất thoải mái nên anh muốn chia sẻ với các cậu.”
Bạn mạt chược: “…” Cứ tưởng cả đám là bạn bè xôi thịt thân nhau qua công việc, nào ngờ… Lại là loại xôi thịt này.
Lúc Asmodeus về đến khách sạn của Đổng Hoằng Vũ, cậu ta đã về nhà rồi, còn để lại tin nhắn Wechat nói mình đi kiếm tiền, nếu y rảnh cứ qua chung vui, có mặt là có phần.
Nhà của Đổng Hoằng Vũ là biệt thự sang trọng trong khu Giang Nam Phong Tình do Tập đoàn Phổ Lập đầu tư, tổng cộng ba tầng, trước sau có vườn hoa, ngoài cửa còn có bình phong đá. Asmodeus từ trên nóc nhà nhìn xuống, cảm thấy đây mới chính là “trụ sở nho nhỏ yên tĩnh” trong tưởng tượng của mình.
“Rầm” một tiếng, trụ sở nhỏ chợt trở nên náo nhiệt.
Một chiếc chặn giấy bay ra khỏi cửa sổ thủy tinh vỡ nát từ lầu hai văng xuống đất, sau đó là tiếng phụ nữ the thé gào rú: “Mày có chứng cứ không? Có chứng cứ thì lấy ra, không có chứng cứ thì câm miệng! Mày cứ xem ba mày tin mày hay tin tao!”
Asmodeus tàng hình bước vào lầu hai.
Trông có vẻ là phòng sách nhưng lại bừa bãi lộn xộn.
Đồ đạc trên bàn làm việc bị đập phá lung tung, sô pha ghế dựa đều bị xê dịch lộn xộn, tất cả trông như vừa trải qua một trận đánh nhau kịch liệt. Nhưng dường như chỉ có mẹ kế Đổng là tâm trạng kích động, còn Đổng Hoằng Vũ ngồi trên chiếc sô pha duy nhất không bị xê dịch và bình tĩnh nhấp Coca, “Phát điên cái gì? Cảnh sát tìm bà rồi?”
Mẹ kế Đổng không thèm để ý đến cậu, bà ta kéo bung cổ áo, cào cho tóc rối bời, nhìn vào gương để hóa trang thành dáng vẻ đáng thương, sau đó mới gọi video call cho Đổng Lập Quốc.
Bên kia rất nhanh bắt máy, “Cưng ơi sao thế?”
Asmodeus tính kế ông ta mấy ngày trời mà vẫn chưa gặp được người thật, nghe thế bèn tò mò thò đầu qua xem. Bên kia là một lão béo trung niên đầu mập tai to, cái mỏ dẩu lên mấp máy nói chuyện rất buồn nôn. Nhìn vào ông ta, lại nhìn Đổng Hoằng Vũ, tự dưng thấy cậu thiếu niên như được đặt qua kính lọc khiến nhan sắc tăng vọt.
Mẹ kế Đổng chả hề hấn gì, bà nhìn vào camera khóc nấc lên rồi thút thít kể lể mình không đủ tư cách làm mẹ kế của người ta, muốn quan tâm con chồng nhưng chẳng được chấp nhận, còn bị đối phương lên cơn với mình, đập phá đồ đạc, mình ngăn không nổi còn thiếu chút bị đánh.
Màn vu oan giá họa đổi trắng thay đen này được sắp xếp rất tỉ mỉ, vừa nhìn là biết kinh nghiệm dày dặn.
Đổng Lập Quốc cũng vào vai hôn quân rất ngọt, chỉ thấy người đàn bà của mình tóc tai tán loạn, quần áo xộc xệch lại chẳng phát hiện mặt bà ta chẳng hề hấn gì. Ông ta đỡ trán, che mặt rồi mắng Đổng Hoằng Vũ té tát.
Chiều hướng phát triển của vở kịch dường như đều nằm trong dự tính của Đổng Hoằng Vũ. Cậu cầm Coca phối hợp bước đến, “Bà ta nói không sai, ba chửi cũng không sai, tôi đúng là thằng bất hiếu từ đầu xuống chân.” Cậu cầm Coca, đứng trước camera đổ thẳng xuống đầu mẹ kế Đổng.
Một chai Coca chẳng có bao nhiêu, vài giây là đổ hết.
Đổng Lập Quốc và mẹ kế Đổng ngơ ra một lúc mới cùng nhau kêu lên kinh hãi và chửi rủa.
Lần này mẹ kế Đổng thật sự đánh nhau với Đổng Hoằng Vũ rồi.
Đổng Hoằng Vũ tuy mới mười sáu tuổi nhưng sức lực không nhỏ, mặc cho đối phương có cào cấu đấm đá thế nào, cậu chỉ vung tay lên là ngăn được bà ta lại và còn học theo dáng vẻ nhân vật phản diện trong phim cười gằn với Đổng Lập Quốc đang tức run cả người, “Giận lắm hả? Giận cũng chả được tích sự gì đâu! Tôi đã đặt máy ghi hình trong phòng. Từ lúc bắt đầu bà ta một mình lên cơn điên đập phá đồ đạc cho đến màn kịch kẻ ác đi tố cáo người khác đều được thu lại hết. Nhưng ba cứ yên tâm, tôi không gửi riêng cho ba xem đâu. Tôi sẽ đăng lên mạng, ba muốn xem thì năn nỉ tôi đi, tôi gửi link cho ba.”
Đổng Lập Quốc mặt mày trắng bệch, giận đến muốn đứt hơi, “Câm mồm! Mày rốt cuộc muốn cái gì?”
Asmodeus lấy làm khó hiểu tự hỏi: Câm rồi làm sao trả lời?