Cứu Giúp Nữ Chính Tôi Bất Ngờ Kiếm Được Người Yêu

Chương 13: 13: Lam Ly Và Hà Thiên




Cứu giúp nữ chính tôi bất ngờ kiếm được người yêu - Chương 13_Lam Ly và Hà Thiên_
Sau một hồi thẩm vấn, tất cả mọi người đều được thả ra.
Không ngờ vừa mới bước ra ngoài đồn cảnh sát, Lâm An đã phải ăn cơm chó.

Việc này khiến cô phải đứng trong gió hoài nghi nhân sinh.
Mắc cái gì mà Lâm An cô đã ế còn phải xem nam nữ chính hôn nhau dưới cây.

Lúc này cô chỉ muốn chết quách luôn cho rồi.
Sợ mình đứng đây lâu thêm chút nữa sẽ bị bội thực, cô vội bước ra chỗ chiếc xe còn đang đứng chờ cô phía bên kia.
Vừa mở cửa xe, Lưu Ý Hoa đã nhào tới ôm cô.
"Hic, tớ tưởng cậu tiêu luôn rồi chứ."
Trước câu nói này của Lưu Ý Hoa, cô chỉ cười cười.


Cô biết tất cả những người ở đây đều rất lo lắng cho cô.
"Này, đây là cậu đang trù tớ đúng không.

Tớ đã nói không sao thì nhất định là không sao mà."
"Huhu, tớ đâu có ý đó..., lần sau cậu đừng mạo hiểm như vậy nữa..." Cô nàng càng nói nước mắt nước mũi càng chảy ra nhiều thêm.
Lâm An đau lòng gạt nước mắt của cô bạn thân "Được được, lần sau tớ sẽ không mạo hiểm như vậy nữa.

Cậu nín đi nào."
Sau hồi kinh hách hôm nay, không ai còn hứng thú với chuyện chơi bời gì nữa.
Vì trông bộ dạng của Lâm An quá rách nát nên mọi người đều nhường cô đi tắm trước.
Vừa bước từ phòng tắm ra cửa, cô đã nghe thấy tiếng động ở ngoài cửa.
"Có vẻ cách âm của khách sạn này không tốt lắm nhỉ."
Chưa kịp lẩm bẩm xong, Lâm An đã nghe thấy giọng của Lam Ly bên ngoài.
"Hà Thiên, không phải em muốn đi xem mắt với đám đàn ông đấy sao.

Vậy em còn bám theo tôi làm gì." Lúc này Lam Ly đang giữ chặt tay Hà Thiên đè cô lên bức tường bên canhh cửa.
"Không...!không có mà, là do mẹ ép tớ, sự thật tớ không hề muốn.

Cậu cũng biết hoàn cảnh của chúng ta, không thể công khai được.

Nếu không mẹ tớ sẽ tách tớ ra khỏi cậu mất." Trong mắt của Hà Thiên đong đầy sự đau khổ.
Lam Ly nghe thấy lời biện hộ của Hà Thiên thì hoàn toàn không đáp lại mà chỉ cắn mạnh vào vai cô khiến cô vô cùng đau đớn.
Nước mắt cô rơi xuống, rơi vì cảm giác đau đớn trên vai, cũng như đau đớn cho cuộc tình của chính cô.

Cắn xong, Lam Ly không chút do dự đẩy Hà Thiên ra rồi mở cửa đi vào trong để lại Hà Thiên một mình đứng ngơ ngác tại chỗ.
Lâm An còn chưa kịp định thần lại trước mối quan hệ của hai người nên không để ý Lam Ly đã mở cửa làm khuôn mặt của cô đau điếng do cửa đập vào.
Lam Ly thấy cô đang đứng đây cũng chẳng rảnh mà quan tâm.

Cô nàng đi một mạch đến giường rồi nằm xuống trùm chăn lên ngủ trước.
Thấy vậy, Lâm An chỉ đành thở dài, dù sao cô cũng không giúp được họ.
Màn đêm buông xuống cũng là lúc mọi người dần say ngủ.
Để tránh dính vào vụ lùm xùm tình cảm của hai người kia, cô rủ Lưu Ý Hoa ngủ cùng một giường.
Hà Thiên thấy vậy cũng chẳng ý kiến gì mà chậm rãi ra ghế sô pha ngủ.
Quả nhiên nửa đêm cô nghe thấy tiếng xột xoạt, có lẽ do Lam Ly không nỡ để người tình của mình ngủ một mình nơi kia nên cô ấy đã bế Hà Thiên đến giường mình.
Vụ việc hôm nay đã làm cho Lâm An quá căng thẳng nên cô đã ngủ thiếp đi ngay sau đó mà chẳng màng đến việc hóng drama nữa.
Sáng sớm hôm sau, những tia nắng chiếu sáng từng ngóc ngách căn phòng nhỏ làm Lâm An không thể không mở mắt ra.
Cô lững thững bước vào phòng vệ sinh đánh răng rửa mặt rồi đi kêu gọi các cô nàng kia dậy.
Vừa tỉnh giấc, Hà Thiên đã ngơ ngác nhìn Lam Ly làm Lâm An cũng cảm thấy phiền lòng theo.
Cả đám bọn cô lần lượt lết xác xuống tầng ăn sáng.
Trong lúc ăn cơm, bỗng có một công tử đẹp trai đi đến bàn cô ngồi xuống.
Cô cũng không nghĩ nhiều vì bàn này đủ dài để nhiều nhóm đến ăn, hơn nữa đây là tiệc buffet nên cô cũng không thể độc đoán chiếm hết chỗ được.

Chẳng ngờ được sau đó, công tử lịch lãm kia lại đến làm quen với cô.
"Thưa tiểu thư, tôi đã gặp em ở quán bar tối qua, tôi rất ấn tượng với em đấy.

Chúng ta có thể làm quen được chứ?"
Lâm An chẳng mảy may đặt hắn trong lòng nhưng ngoài mặt vẫn lễ phép đáp lại.
"Tôi có gì mà có thể để lại ấn tượng trong lòng công tử đây cơ chứ."
Vị công tử ấy cũng không để ý đến lời khách sáo của cô mà tiếp lời.
"Vẻ đẹp của em, khí chất của em đều là những thứ khiến người khác vô cùng khó quên."
Cũng chính là lúc này Lâm An đã ăn xong nên cô xin phép đi trước.
Vừa hay Lưu Ý Hoa ngây thơ chạy đến tươi cười kéo tay cô đi chơi nên cô mới có thể tránh được tên đàn ông kia.
Không ngờ chỉ một buổi tối mà cô đã thu hút ong bướm đến rồi.
Ngay sau khi Lâm An bước đi, vị công tử kia tỏ ra khuôn mặt tiếc nuối rồi lại mỉm cười nhìn theo bóng lưng cô.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.