Cứu Giúp Nữ Chính Tôi Bất Ngờ Kiếm Được Người Yêu

Chương 16: 16: Ngày Đầu Tiên Làm Việc




Cứu giúp nữ chính tôi bất ngờ kiếm được người yêu - Chương 16_Ngày đầu tiên làm việc_
Đúng sáu giờ ba mươi phút sáng hôm sau, Lưu Ý Hoa đến chung cư đón Lâm An.
“Haizz, không thể ngờ được hôm nay trời lại mưa, đúng là xui xẻo mà.” Lưu Ý Hoa càm ràm.
Nhìn cô bạn dù mưa gió vẫn đến đón mình, Lâm An lập tức rót nước từ bình giữ nhiệt của mình đưa cho cô ấy.
“Uống đi này, cậu có bị ướt ở đâu không thế?”
“Tớ không bị sao hết á.

Thật ra cửa hàng cũng gần đây lắm nhưng mà hôm nay trời mưa nên chúng ta đi xe máy nhé.” Lưu Ý Hoa nhận lấy cốc nước từ chỗ Lâm An uống sạch một cách sảng khoái rồi quay qua dò hỏi ý của cô.
“Được được, trời ẩm ướt như vậy đương nhiên chúng ta không đi bộ được rồi, vậy giờ chúng ta đi nhanh thôi không trễ giờ đấy.” Cô lập tức kéo tay Lưu Ý Hoa lao ra ngoài.

“Từ từ thôi Lâm An! Mấy bé mèo cũng đâu có chạy mất được đâu mà cậu chạy dữ vậy.

Chậm chậm lại để tớ mặc áo mưa vào đã!”
Lâm An nghe thấy lời Lưu Ý Hoa nói thì đột ngột dừng lại, đến bây giờ cô mới chợt nhận ra mình chưa mặc áo mưa mà đã muốn lao ra ngoài.
“Hehe, tớ quên mất.” Cô vội vàng mặc một chiếc áo mưa khác mà Lưu Ý Hoa đã chuẩn bị.
Chẳng bao lâu sau họ đã ở trên đường đi đến cửa hàng.
Vì trời mưa nên Lưu Ý Hoa lái xe vô cùng khó khăn, chính vì thế nên tốc độ của hai người bây giờ chỉ hơn những người đi xe đạp một chút.
Không đến mười phút sau bọn cô đã đứng trước cửa tiệm rồi, có vẻ như khoảng cách từ nhà Lâm An đến cửa hàng chỉ bằng một nửa khoảng cách từ nhà cô đến trường Đại Học.
Cửa hàng có màu chủ đạo là màu trắng và vàng nhạt, bao quanh bên ngoài là cửa kính trong suốt để khách hàng có thể dễ dàng ngắm cảnh ngoài đường, bên trong đương nhiên là những chiếc bàn gỗ dành cho khách cùng với những chú mèo dễ thương đang nằm lì trên nhà cây và ghế lười.
“Wao, dễ thương quáaaa” Lâm An bật thốt lên kinh ngạc.
Sau khi thốt lên câu cảm thán, cô lập tức chạy đến nhào vào ôm mấy bé mèo trên ghế lười.
Lâm An còn chưa kịp chạm vào ghế thì đám mèo nhỏ đã hoảng sợ nhảy hết sang hướng khác để lại cô ngã thẳng vào ghế lười mềm mại.
Đúng lúc này có một tiếng cười thánh thót như tiếng chuông gió vang lên bên cạnh tai cô khiến cô ngơ ngác.
“Haha, cô bé này, em thú vị thật.” Chị chủ quán nhìn Lâm An cười không ngừng.
Lâm An thấy vậy thì mặt đỏ bừng, lúc này cô mới chợt nhận ra việc mình làm thiểu năng như thế nào.
“Haha, xin lỗi vì em đã thất lễ.” Cô ngại ngùng cười trừ xin lỗi chủ quán.
“Không sao không sao, như vậy dễ thương mà.


Em mau vào thay đồng phục của quán đi.”
Lúc này Lâm An mới để ý chủ quán mặc một bộ đồng phục quán cùng với chiếc tạp dề màu vàng in những dấu chân mèo dễ thương, không chỉ thế, phía trên tạp dề còn có một chiếc bảng tên nho nhỏ dễ thương.
Lưu Ý Hoa lúc này đã cất xe xong, cô ấy vừa vào đã nghe thấy lời chủ quán nên lập tức lôi cô vào phòng thay đồ.
Quả nhiên chủ quán đã chuẩn bị kĩ càng đồ cho nhân viên nên đồng phục của các cô vừa như in.
“Nhìn cậu ra dáng quá Lâm An, trông khí chất tự tin trên người cậu như của người đã đi làm lâu rồi vậy.” Lưu Ý Hoa cảm thán.
“Haha, không chắc đâu, cậu biết tớ vụng về mà.

Ai biết được tí nữa có làm hỏng gì không cơ chứ.”
Hai cô sau khi mặc xong đồ thì từ từ đi ra ngoài, chị chủ quán vừa nhìn thấy hai người thì kinh ngạc bật thốt lên.
“Trời đất, tiệm chúng ta có hai mỹ nữ như này thì không lo thiếu khách nữa rồi.”
Không chỉ Lâm An đẹp mà cô nàng Lưu Ý Hoa cũng vô cùng đẹp trai mặc dù cô chỉ mặc một bộ đồ phục vụ đơn giản.
Vì hai cô đều chưa bao giờ động đến việc pha cà phê nên đương nhiên phải nhờ chị chủ đào tạo.

“Tạm thời hai đứa cứ làm phục vụ trước nhé, còn việc pha chế chị sẽ dạy cho mấy đứa trong thời gian tới.

Dù sao chúng ta cũng còn nhiều thời gian, không có gì phải vội.”
Lâm An và Lưu Ý Hoa lập tức đồng ý trước lời đề nghị này của chị chủ tiệm.
“Vậy giờ các em mau xem quy định và những lưu ý của quán đi.” Chủ quán đưa cho bọn cô mỗi người một cuốn sổ tay nhỏ.
Hai người cầm cuốn sổ rồi rủ nhau ra chỗ khác ngồi đọc.
Sau khi đọc được một lúc thì Lâm An nghe thấy tiếng mưa rơi đã dừng, vì thế nên cô ngẩng đầu lên ngắm nhìn cảnh vật bên ngoài.
Giờ đây bầu trời âm u bên ngoài đã được thay thế bằng ánh nắng ấm áp, màu vàng của nắng nhẹ hòa với màu xanh của của lá cây cùng với bầu không khí thanh mát xung quanh làm Lâm An dần chìm vào giấc ngủ, trước lúc rơi vào giấc mộng, cô chợt nghĩ “Tại sao đến giờ vẫn chưa có khách nào nhỉ?”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.