Cửu Liên Hoàn

Chương 31



CHƯƠNG 30

Đuổi đi được ả nữ nhân đáng ghét kia, tựa hồ cũng đã không còn gì tất yếu phải ở chỗ này tiếp nữa, Hạ Thiên Thành biết, thật ra ngay cả sự xuất hiện của hắn cũng không cần thiết, nhưng hắn không chỉ xuất hiện mà đến giờ cũng không hề có một chút ý tứ muốn đi, đối với trạng thái này, hắn là triệt để không nói nổi rồi.

“……Lão Lý, ngươi tự mình lái xe về trước đi, ta ngồi xe này đi.” Nửa ngày sau, Hạ Thiên Thành cuối cùng cũng chậm rãi nói, đồng thời ánh mắt của hắn cũng chuyển đến Thạch Trụ, “Ngươi, đưa ta đến ngoại ô thành tây.”

Lão Lý và Thạch Trụ đều đồng thời kinh ngạc, “Đại soái……” Lão Lý thấp giọng, đại soái hôm nay cũng thật sự là quá kỳ lạ rồi, ông quả thật một chút cũng không thể nào mò ra.

Thạch Trụ thì lại càng hoảng loạn, y sợ hãi nhìn về phía Hạ Thiên Thành, lại đúng lúc nhìn ngay vào ánh mắt của hắn, lòng y run lên.

“Sao rồi? Ta không phải là không trả tiền.” Mắt của Hạ Thiên Thành híp lại, hắn nâng tay phải phất phất, lão Lý hiểu ý, không thể làm gì hơn lái xe đi.

Bên này Hạ Thiên Thành cũng tự lo liệu mà ngồi lên trên xe của Thạch Trụ, Thạch Trụ trâng trâng mà nhìn, y chỉ cảm thấy chân rất nặng nề, không cần nói đến cái khác, y thật sự là đã không còn một chút khí lực nào nữa, huống hồ ngoại ô thành tây xa như thế, “Ta……..ta đang muốn quay về…….” Sau nửa ngày lúng búng, Thạch Trụ cũng chỉ có thể nói được một câu như thế.

Hạ Thiên Thành lạnh lùng nhìn y, trong cơn hàn phong khắc cốt, nam nhân này vẫn mặc chiếc áo đen vá chùm vá đục lần trước, mà một chút mồ hôi khi vừa rồi kéo xe cho nữ nhân kia đổ ra đáng lý nên sớm bay hết rồi chứ, có lẽ là đói mà cũng có thể là lạnh, lúc này y chỉ còn biết run rẩy đứng đó….. Y thật sự là rất gầy rồi.

“……..Vậy trước tiên cứ đến lầu Bát Cẩm đi.” Hạ Thiên Thành cuối cùng cũng buông xuống không tiếp tục đánh giá nữa, hắn nhẹ nhàng nhấc tay kéo mũ xuống che mặt, sau đó dựa vào lưng ghế, không còn để ý đến Thạch Trụ đã bị lời nói của hắn làm cho càng lúc càng không biết nên làm sao mà ngây ra.

Thạch Trụ đã có chút hiểu được Hạ Thiên Thành là đang cố ý làm khó y, nhưng y không hiểu được Hạ Thiên Thành tại sao phải làm như vậy, việc đã đến mức này, y cũng chỉ có thể ráng gồng lên chút tinh thần, đi bước nào tính bước đó.

Đối diện với gió bắc, đầu của Thạch Trụ cuối thật thấp, hai chân bước đi. Mỗi bước đều vô cùng gian nan, y kéo chiếc xe quả thật là không có nhanh hơn đi bộ bao nhiêu, chỉ có khoảng cách một con đường, đã khiến y phải khổ sở nghiêng ngả hết nửa ngày, mà Hạ Thiên Thành từ đầu đến cuối chỉ lẳng lặng ngồi phía sau, càng gây thêm cho y một áp lực tinh thần to lớn…….con đường dường như không có điểm kết thúc.

Lúc này là ngay đúng giờ dùng cơm, trên con đường đi đến lầu Bát Cẩm người đến xe đi, rất là náo nhiệt, Thạch Trụ nghĩ ráng gắng thêm chút sức nữa tranh thủ nhanh chóng kéo đến chỗ đó, lại làm sao cũng toàn thân từng trận yếu đi, đầu cũng choáng váng, chỉ có thể chậm chạp tiếp tục bước đi, trong lòng Thạch Trụ âm thầm nghĩ, đợi lát nữa bất luận thế nào cũng phải quay xe về.

“ …….Đến rồi…….ngài cẩn thận…….” Không dễ dàng gì mới đến được nơi, Thạch Trụ cẩn thận dừng xe, cố gắng đứng thẳng lưng lên, y nói ra mấy câu dường như không thể nghe được, không có can đảm nhìn Hạ Thiên Thành.

Hạ Thiên Thành mang ủng quân đội bước xuống, không nhanh không chậm đứng ở trước mặt y, đầu của Thạch Trụ lại vô ý thức cuối thấp hơn một chút, nhưng mà một lúc lâu sau vẫn không thấy Hạ Thiên Thành trả tiền. Đây nếu như là người khác, Thạch Trụ có hiền lành thế nào cũng không thể một chút tiền cũng không lấy, bởi vì đây không phải là chỉ dành cho y a, nhưng mà bây giờ không phải là người khác, cái người này, y không dám đòi mà cũng không muốn đòi, chỉ mong hắn đừng gây chuyện lên y là được.

Thế là Thạch Trụ liền có chút hoảng loạn mà cong cong người, cúi lưng xuống muốn nhấc xe lên định đi, ai biết được còn không đợi tay của y chạm được vào càng xe, tên Hạ Thiên Thành mà vẫn luôn không nói tiếng nào và cũng không thèm động đậy gì kia liền đột nhiên nói ra một câu.

“Đi theo ta.” Thanh âm của hắn không lớn nhưng lại không dễ gì phản bác, Thạch Trụ nhất thời không thể phản ứng được, kinh ngạc ngẩng đầu.

“………A?”

“Muốn kéo ta đến ngoại ô thành tây, phải có chút khí lực thôi.” Ánh mắt của hai người vừa mới chạm nhau, Hạ Thiên Thành liền có chút không thấy thoải mái mà dời đường nhìn đi, hắn quay người bước lên bậc thềm, tự lo tự đi, nhưng hắn biết nam nhân đó sớm muộn gì cũng đi theo thôi.

Y không có cái lá gan để chạy.

Nhưng mà đợi đến lúc Thạch Trụ cuối cùng cũng đi vào nhã gian, Hạ Thiên Thành đã đuổi phứt đi ông chủ nịnh bợ của lầu Bát Cẩm kia được rất lâu rồi, cởi mũ ra ngồi ở trước bàn cũng đã rất lâu rồi, hơn nữa ngay cả những món ăn đã gọi cũng đều đã gần như xong hết, Hạ Thiên Thành tối mặt trừng mắt nhìn tên Thạch Trụ lưỡng lự chần chờ đứng ở cạnh cửa cả nữa ngày rồi kia, cho đến khi toàn thân Thạch Trụ đều hận không thể thu nhỏ lại, mới chịu gõ gõ lên bàn, hung hăng nói: “Qua đây đem mấy thứ này ăn hết cho ta.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.