Cửu Linh

Chương 7: Chương 7




Tịch Linh đi không ngừng không nghỉ, tìm mọi cách rời khỏi Đông Chu quốc càng sớm càng tốt, nếu không...
bất kì ai cũng sẽ gặp nguy hiểm.Không ngoài dự đoán,trong vòng 1 tháng đã có người của hai mươi chín tiên môn đã đến hoàng cung Đông Chu tìm người, thiên đạo mới chỉ có một chút động tĩnh liền khiến bọn họ điên cuồng như thế.
Truy hồn đại ngọc đoán chừng cũng đang cố gắng tìm kiếm tung tích của thần nữ.

Họ muốn gì Tịch Linh cũng không muốn biết,nhưng chắc chắn không phải chuyện tốt lành gì, cố gắng không để ai nhìn thấy được chính mình, nàng chỉ có thể rời đi để giữ cho Đông Chu và hoàng thành an ổn.
Cứ như thế rời khỏi được gần 1 năm, thời gian dài như thế mà Truy hồn ngọc vang danh cả tam giới cũng không truy ra được nàng, Tịch Linh phải ngửa đầu cảm tạ thiên đạo giúp nàng che giấu.

Nàng đeo khăn che mặt, mặc
trường bào che cả đầu hòa vào dòng người, tạ ơn thiên đạo giúp nàng ẩn đi khí tức, bình an lẩn tránh dò xét của tất cả thế lực.
Nhưng thân thể rách nát của Tịch Linh sẽ không cố được bao lâu, đến mức nàng ta không còn nhấc nổi

cả 2 chân, nằm tựa người vào một cái cây lớn trong rừng.
“ Yêu thú trong rừng nguy hiểm, mỗi nhóm phải đi ít nhất 2 người”
“ Sư huynh!! Yêu thú tụ lại chỗ kia rất nhiều!!”
“Nói bậy gì thế hả-“
Sư huynh kia cũng chợt im miệng, trân mắt nhìn một đám yêu thú cấp không hề thấp đang tụ lại một chỗ.
“ Cha má ơi...”
Soạt!!
Bọn tu luyện cao lắm cũng chỉ trúc cơ sơ kì, không vượt qua nỗi yêu nhãn và cảm nhận của Hắc diệu sư và Quỷ nhãn thố tử.Nhưng hình như bọn chúng khinh thường không muốn động tới bọn họ, khụ...!thật ra bị một con yêu thú cấp cao kinh thường cũng không phải chuyện gì nhục nhã cho lắm, giữ mạng quan trọng, bọn họ phải lùi lại cả thôi.
Một tiểu sinh hoảng sợ lùi lại, đạp vào một cành cây.
Rắc!!
Hắc diệu sư tức khắc quay đầu trừng mắt, sát khí nổi lên trong mắt yêu dã đè ép tất cả bọn họ.

Nhưng nó không
gầm lên, Hắc diệu sư dùng tiếng gầm trấn áp, nhưng bây giờ nó tuyệt đối im lặng....tất cả yêu thú ở đằng kia đều im lặng.
Bọn họ không dám lùi càng không dám tiến, sợ sệt ở đó.
Cho đến khi con sử tử xám xịt kia có động tĩnh, nó và những con yêu thú khác dần lùi lại, mọi người lập tức hết hồn nhìn người nằm yên tĩnh ở gốc cây...!không một chút tổn hại.
Người gọi là sư huynh kia khá nhanh nhạy, rụt rè chỉ tay vào Tịch Linh ở đằng kia, nhỏ giọng thều thào.

“ các ngươi...!muốn ta cứu người đó sao?”
Hắc diệu sư trừng mắt lên nhìn, bọn họ càng hoảng đến nỗi không biết để tay chân vào đâu, nhưng nó vẫn lùi lại thêm một bước, để bọn con người kia đến gần với Tịch Linh.


Sư huynh chậm rãi bước đến gần cô ấy, bọn họ cũng muốn bước lên nhưng bị Quỷ nhãn thỏ nhảy ra cản, gầm gừ đe dọa.
Hắc diệu sư luôn trừng mắt giám sát sư huynh làm huynh ấy đổ đầy mồ hôi lạnh, cẩn thận từng chút đỡ người
kia ngồi dậy.Mũ choàng rơi xuống, là một nữ nhi, nhưng toàn thân nàng ta lạnh ngắt như người chết.

Sư huynh cũng bị dọa hết hồn, nhanh chóng cầm cổ tay Tịch Linh lên xem, càng xem...!mặt càng trắng.
Tích tắc trôi qua, mọi người hỏi rằng sao thế...!sư huynh ngẩn người nhìn bọn họ, khó hiểu nói lên một câu:
“ làm sao người này...có thể sống được đến bây giờ?”
“...”
Hắc diệu sư hình như nghe hiểu trở nên rất tức giận, sát ý trực tiếp hướng thẳng đến sư huynh làm huynh ấy bừng tỉnh.

Không, tiểu cô nương này hơi thở vẫn còn, dù rất yếu nhưng lại ổn định...không hề giống một kẻ sắp chết.
Huynh ấy ngập ngừng nhìn về phía hắc diệu sư, khẽ hỏi:

“ Ta...!ta có thể đưa người này đến tông môn không...? có thể đến đó sẽ chữa được cho nàng ta...”
Bản thân là y sư có y đức, không thể thấy chết làm ngơ.
“ Sư huynh!! Chúng ta làm nhiệm vụ, càng không tự mình tìm được đường sống nói gì đến cứu cô nương này!!”
Bọn họ phản đối không hề sai, cỏ Vân Tường còn chưa tìm được, khu rừng đầy rẫy yêu thú chưa chắc bảo toàn
thân mạng...!nói gì đến trở về chứ...?
Sư huynh cắn môi suy nghĩ hồi lâu, ngập ngừng nhìn yêu thú:
“ ta muốn tìm cỏ Vân Tường, thân cỏ đỏ tía có mùi thơm-“
Còn chưa dứt lời con thỏ mắt đỏ đó lập tức nhảy đi, tốc độ cực kì kinh dị, không đến 2 khắc đã ngậm một nhánh cỏ trở về- chính là cỏ Vân Tường.
Sư huynh mừng đến suýt nữa rơi nước mắt, bảo các sư đệ nhanh chóng nhận lấy, bản thân cẩn thận ôm Tịch Linh lên, suốt đường đi có Hắc diệu sư dẫn đường và bảo hộ...!bình bình an an ra khỏi khu rừng quỷ quá làm bọn chật vật suốt 5 ngày kia.
Ra khỏi khu rừng, sư huynh chỉ kịp cúi đầu cảm tạ chúng yêu thú rồi đưa nàng lên xe ngựa đã ở đó, nhanh chóng đưa người rời khỏi.Yêu thú vẫn ở đó nhìn bọn con người đưa Tịch Linh đi khỏi khu rừng, cuối cùng cùng gầm lên một tiếng long trời...!rồi đi vào sâu trong mất hút..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.