Cửu Lục Trầm Chu

Chương 11



Thẩm Hoài Ngôn nói sẽ ở lại.

Ba người bọn họ chen chúc trong căn phòng nhỏ hẹp. Lục Trầm nhìn cái giường chỉ có thể chứa được hai người, ngại ngùng khó xử nhìn Thẩm Hoài Ngôn. Mong anh nhìn ra được ý tứ của mình.

Thẩm Hoài Ngôn hiểu ý, gật đầu một cái, lẩm bẩm: “Ừ, vừa khéo có thể ngủ được.”

Cái gì ngủ được? Một mình anh ngủ à?

Lục Trầm ôm Lục Dư Ninh. Sau khi bé con đau lòng thì đã ngủ mất rồi, lông mi bé cọ vào làm cổ Lục Trầm ngứa ngáy. Lục Trầm vội làm mấy động tác ra dấu đơn giản cho Thẩm Hoài Ngôn, ý nói mình có thể ngủ ở salon.

Lục Dư Ninh ngủ sâu, bé luôn ôm lấy cậu ngủ không được tốt lắm, Lục Trầm định bước ra khỏi cửa phòng thì Thẩm Hoài Ngôn cản cậu lại, nét mặt u ám: “Anh nói là ngủ được.”

Lục Trầm không dám phản bác nên đành quay lại thả bé con xuống giường. Chỉ chỉ vào phòng tắm nói cậu phải đi rửa mặt.

Thẩm Hoài Ngôn ngồi bên mép giường, gật đầu.

Lục Trầm tắm rất nhanh, cậu mở cửa ló đầu ra nhìn xung quanh, trên cằm còn nhỏ vài giọt nước. Cậu mang dép vào rồi đi ra ngoài tìm quyển sổ của mình khắp nơi.

Lúc tìm được thì liền viết lên đấy rồi đưa cho Thẩm Hoài Ngôn xem.

Không có chuẩn bị bàn chải đánh răng, anh dùng của Ninh Ninh được chứ? Còn mới đó.

Quần áo ngủ… là đồ cũ của em.

Lục Trầm có chút sợ bị Thẩm Hoài Ngôn mắng, khi cậu đem giấy cho anh xem cánh tay đã muốn rụt về nhưng rồi lại thôi, cậu sợ hãi vô cùng lập tức duỗi thẳng tay mình ra.

Suy nghĩ một chút liền vội bổ sung thêm câu: Ngày mai em sẽ mua!!!

Lại bỏ thêm mấy dấu chấm than vào.

Thẩm Hoài Ngôn chỉ gật đầu một cái, đi vào phòng tắm.

Lục Trầm thở phào nhẹ nhõm, nhìn anh đi vào đóng cửa lại mới yên tâm.

Cậu vội bò lên giường, đến cạnh Lục Dư Ninh, chôn nửa mặt trong chăn cố gắng ngủ để bản thân không phải đối mặt với tình cảnh ngượng ngùng kế tiếp.

Thẩm Hoài Ngôn đi vào cũng không dùng bàn chải trẻ em của Lục Dư Ninh mà cầm một cái bàn chải còn ướt từ trong ly ra, nặn đầy kem đánh răng trong suốt lên đó mới an tâm mà đánh răng.

Thẩm Hoài Ngôn tắm xong ra ngoài lại thấy Lục Trầm đưa lưng về phía mình, co thành một đoàn nhỏ mà ngủ.

Đến gần mới phát hiện Lục Trầm cơ bản không hề ngủ, lông mi của cậu vẫn còn động đậy.

Thẩm Hoài Ngôn vỗ mép giường một cái, tỏ ý là anh đã vào. Lục Trầm liền tự giác dịch qua một chút,….. Thẩm Hoài Ngôn lại vỗ thêm một cái, cậu nghiêng đầu, ngậm oán hận mà nhìn Thẩm Hoài Ngôn.

Thẩm Hoài Ngôn không thể từ chối được ánh mắt này của cậu.

Anh kề sát lại ngậm hai cánh môi ấy.

Không giống như lần trước, lần này anh hôn vô cùng cẩn thận.

Thẩm Hoài Ngôn dùng tay kéo đầu cậu lại để cậu gần mình hơn. Muốn đi vào đôi môi ngọt ngào của Lục Trầm cũng không phải việc gì khó, anh chỉ cần làm giống như ngàn lần hôn đã trải qua trước kia, vậy cũng đãcó thể khiến cho Lục Trầm động lòng không thôi rồi.

Dục niệm cả người dâng lên.

Thật ra thì anh còn chưa đến gần Lục Trầm, nhưng chỉ cần ngửi được hương thơm quen thuộc kia thì hạ thân đã có ý muốn ngẩng lên.

Ánh mắt của Thẩm Hoài Ngôn càng đậm, hất Lục Trầm đang vì động tình không tự chủ được mà nắm lấy cổ tay anh ra.

Lúc Lục Trầm đang cảm thấy mình bị uất ức thì anh lại nằm xuống, ôm cậu vào lòng mình. Để cho cậu vừa vặn có thể gối lên ngực của anh.

Lục Trầm chớp mắt mấy cái, lo Ninh Ninh sẽ tỉnh lại nên muốn ra vùng ra khỏi người anh.

Đột nhiên Thẩm Hoài Ngôn ấn cái mông nhỏ của cậu lại, ép buộc cậu cảm nhận dục vọng của anh.

Lục Trầm bị đâm ngẩn ra, sững sốt mấy giây, gò má đỏ bừng lên, xấu hổ mà cúi đầu.

Cậu cảm thấy cái vị trí ở đùi rất không ổn nên dịch eo mình một chút. Sau đó nghe được Thẩm Hoài Ngôn hít sâu một cái, giọng anh trở nên vô cùng nguy hiểm: “Lộn xộn cái gì hả?”

Lục Trầm ngay lập tức trở nên ngoan ngoãn, không dám động đậy nữa.

Nhưng mà tiểu Hoài Ngôn không có ý muốn ngủ một chút nào.

Lục Trầm đấu tranh tư tưởng rất lâu, mới run rẩy sờ vào phía dưới, đưa tay vào trong quần của Thẩm Hoài Ngôn.

Sau chuyện này, Thẩm Hoài Ngôn nghĩ vì sao mình có thể nhịn mà không làm Lục Trầm ngay tại chỗ.

Anh nhắm hai mắt lại, ngầm cho phép hành động của Lục Trầm, Lục Trầm giống như được khích lệ nên động tác tay trở nên mạnh dạn hơn.

Cũng đã rất lâu Lục Trầm không chạm qua cái thứ to lớn này, dục vọng sưng lên theo động tác của cậu không những không có dấu hiệu chấm dứt mà ngược lại ngày càng có xu thế ngẩng đầu cao hơn. Lục Trầm nhớ lại những lần trải qua trước kia, vân vê nhẹ ở đỉnh đầu của vật đang vểnh lên.

Quả nhiên có thể nghe được tiếng thở dốc nặng nề của Thẩm Hoài Ngôn.

Lục Trầm vuốt đến nổi tay cũng đau cả rồi nhưng vật đó chỉ vẩy ra mấy giọt nước tượng trưng. Lục Trầm khóc không ra nước mắt, quay sang hôn môi Thẩm Hoài Ngôn, cầu xin anh.

Không ra được.

Thẩm Hoài Ngôn thở dài.

Anh biết vấn đề nằm ở đâu.

Không có tiếng rên rỉ ngọt ngào hay tiếng kêu khóc của Lục Trầm thì ở phương diện này anh lại càng trở nên bền bỉ.

Dáng vẻ muốn khóc nhưng lại không của Lục Trầm lại làm người ta muốn yêu thương, rốt cục anh muốn bắt nạt cậu đến khi nào đây?

Đáp án… đáp án là chắc chắn…

Anh nghĩ mình….sẽ mạnh mẽ, mạnh mẽ làm cậu.

Nhưng không phải bây giờ.

Tay của Thẩm Hoài Ngôn đặt lên tay của Lục Trầm, kéo tay cậu lần nữa dùng sức mà vuốt. Một bên lại nhận nụ hôn lấy lòng như là đi vào vùng đất vừa ấm áp lại tuyệt diệu.

Thẩm Hoài Ngôn bắn trên tay của cậu.

Lục Trầm có tật giật mình len lén nhìn sang Lục Dư Ninh coi có bị đánh thức không. Khi xác nhận là bé vẫn ngủ mới xoay người xuống giường tìm giấy vệ sinh cho Thẩm Hoài Ngôn lau sạch phía dưới trước rồi mới đi rửa tay.

Rửa xong cậu quay trở lại nằm trong lòng của Thẩm Hoài Ngôn.

Rất nhanh Lục Trầm đã buồn ngủ, người Thẩm Hoài Ngôn so với giường lại ấm áp hơn rất nhiều nên hai tay cậu ôm lấy hông anh, mắt dần mơ màng.

“Trở lại với anh?”

Lục Trầm không nghe rõ lại thêm không có sức lực nên cũng không trả lời.

Thẩm Hoài Ngôn giận dỗi đâm cậu một cái: “Đồng ý?”

Ngay lập tức, Lục Trầm đang buồn ngủ đã tỉnh táo hơn một nửa, ngẩng lên gật đầu liên tục.

Thẩm Hoài Ngôn lúc này mới hài lòng, ôm cậu thêm lần nữa, bản thân mình cũng ngủ.

Trước khi ngủ anh suy đi nghĩ lại, hay là cứ đưa Lục Trầm đi khám bác sĩ giỏi nhất để cậu có thể nói chuyện lại. Anh sợ mình không thể nghe thấy giọng nói động lòng người kia nữa.

Nhà ở ngoại ô đã tìm được, ngày mai sẽ đưa bọn họ vào.

Trước đó anh có thế sẽ cùng Lục Trầm đến siêu thị mua mấy món đồ.

Ga trải giường, chăn, đệm ghế salon, chén, nồi.

Tất cả những thứ này đều phải do Lục Trầm chọn.

Lục Trầm thích thì mới đem về nhà.

Như thế… có thể hiểu là, cậu cam tâm tình nguyện muốn vào đó ở… Nhà của bọn họ.

Thứ hai khi trời vừa sáng, Thẩm Hoài Ngôn từ trong mộng tỉnh lại, lòng ngực đã mất đi độ ấm.

Bên cạnh là Lục Dư Ninh đang ôm bình sữa, thích thú mà uống hết, bé mở mắt nhìn qua thì thấy người bên cạnh không phải Lục Trầm liền bị dọa rồi, lại nhìn Thẩm Hoài Ngôn thêm lần nữa, cố gắng kềm nén không khóc.

Bé ngồi dậy gọi chú nhưng vẫn giữ nguyên khoảng cách với Thẩm Hoài Ngôn. Thẩm Hoài Ngôn vừa mới thức dậy tính cách rất hay cáu bẳn. Anh tùy ý ừ một cái, vuốt vuốt tóc mình, bực bội không dứt.

Lục Dư Ninh hỏi: “Tối qua là chú ngủ với Ninh Ninh ạ?”

Thẩm Hoài Ngôn không nói là không có ngủ chung nhưng cũng lười giải thích. Anh nói qua loa vài tiếng, đứng dậy xuống giường, khi đi vào phòng tắm thì phát ra tiếng động khá lớn. Lục Trầm ở phòng bếp nghe được vội vàng buông nồi ra chạy vào trong, cậu còn tưởng là Thẩm Hoài Ngôn đã làm gì Lục Dư Ninh rồi chứ.

Đi vào thì phát hiện một người trong phòng tắm, một người trên giường.

Lục Dư Ninh thấy Lục Trầm thì bò dậy. Lục Trầm ôm bé vào lòng, lấy quần áo của bé ở cuối giường ra cho bé con mặc vào.

Mặc vào chiếc quần sau cùng. Lục Dư Ninh ở trên giường nhảy một cái, quần áo rất vừa với chiều cao của nhóc. Bé con nghe được tiếng nước chảy trong nhà vệ sinh, không biết nhớ ra gì đó con ngươi đảo một vòng. Bỗng nhiên thần bí cười he he ôm Lục Trầm hỏi:

“Chú đó là cha đúng không ạ?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.