Sáng sớm Lục Trầm bị tiếng điện thoại của Thẩm Hoài Ngôn đánh thức.
Cậu từ vòng tay của Thẩm Hoài Ngôn đi ra, cả người trên dưới đều đau. Đặc biệt là vùng eo phía sau, hơi cử động một cái liền giống như sợi dây điều khiển rối làm đau đến toàn thân.
Tối hôm qua trí nhớ đứt quãng, cậu chỉ nhớ cuối cùng được Thẩm Hoài Ngôn ôm từ phòng tắm ra rồi thả trên giường.
Điện thoại Thẩm Hoài Ngôn vẫn còn vang, không biết rốt cục anh có muốn nghe hay không. Lục Trầm nhìn anh cau mày, bộ dạng như chưa muốn tỉnh ngủ.
Ngủ một giấc cũng phải cau mày.
Lục Trầm đi sang bên cạnh, nhẹ nhàng xoa xoa mày của anh.
Điện thoại không reo nữa Thẩm Hoài Ngôn lại nhắm mắt.
Lục Trầm bị dọa sợ rút tay về, chui vào trong chăn, đầu thì vùi trong lòng ngực Thẩm Hoài Ngôn, tim đập không ngừng.
Đây là việc đã thành thói quen trước kia của cậu, toàn tâm toàn ý yếu đuối dính chặt lên người anh, giống như vật nuôi lấy lòng chủ, trăm lần hiệu quả cả trăm.
Khi Lục Trầm lén lút bò dậy thì Thẩm Hoài Ngôn đã tỉnh, hoặc cũng có thể nói là anh không hề ngủ. Khi sáng điện thoại ầm ĩ không ngừng đó là tiếng chuông điện thoại của anh. Ngoại trừ thằng Chu Nhâm đáng đâm ngàn đao kia, anh không nghĩ ra còn ai có thể chọn thời gian này làm phiền mình.
Vốn đối với Lục Trầm “không chủ động” anh đã rất bất mãn. Nhưng sau khi tỉnh lại thấy cậu lại lệ thuộc vào mình như trước, cả người Thẩm Hoài Ngôn đều được động tác đó an ủi. Anh hừ lạnh một tiếng, tiếp tục ôm chặt Lục Trầm, ôm như thế mấy phút mới buông. Sau đó đi vào phòng tắm rửa mặt, bảo Lục Trầm không được động đậy.
Chờ anh đi ra lại thay quần áo cho Lục Trầm.
Lục Trầm thấy Thẩm Hoài Ngôn không có ý tức giận liền chui ra ngoài cười với anh.
Thật tốt quá, anh Hoài Ngôn của cậu giống như đã trở về rồi.
Thẩm Hoài Ngôn đi vào phòng tắm, Lục Trầm ngồi một lát thì bước xuống, nhìn trong tủ treo quần áo xem có quần áo mà mình có thể mặc không. Cậu xem xung quanh một vòng cũng không phát hiện được gì, quần áo đã mua hôm qua không biết đã bị Thẩm Hoài Ngôn ném ở nơi nào. Cậu tính toán, mặc đồ ngủ cũng rất tốt.
Thẩm Hoài Ngôn tùy tiện đi vào phòng tắm, dây lưng áo ngủ cũng không cột lên. Lục Trầm mở cửa, bộ dáng như kẻ gian tiến vào.
Thẩm Hoài Ngôn sống một mình mấy năm nay nên không có thói quen khi tắm mà bị tập kích bất ngờ, anh hoảng hốt kéo áo ngủ kín mít. Chờ khi đã thấy rõ Lục Trầm đùa dai thành công đang cười, trán anh nổi gân xanh. Anh tự nói với mình nhiều lần là không được đánh vợ nên mới có thể đè sự tức giận xuống.
“Ngu ngốc.”
Lục Trầm bị mắng cũng thấy vui, cầm bàn chải trên bồn rửa mặt đánh răng. Thẩm Hoài Ngôn bước đến dùng một cái khác mà chải, hai người đàn ông đứng chen chúc trước gương. Thẩm Hoài Ngôn nhìn thấy mép anh và Lục Trầm đều có bọt giống như mọc đầy râu.
Thẩm Hoài Ngôn bỗng nhiên hỏi cậu: “Có giống lão gia gia không?’
Lục Trầm nghe không hiểu cũng nhìn về gương, thấy trong gương là hai người một cao một thấp.
Sau đó Lục Trầm ảo tưởng, ảo tưởng sau này cho dù 70 80 tuổi vẫn cùng Thẩm Hoài Ngôn đánh răng như thế, cùng nhau sống cuộc sống bình thường. Chờ đến khi già không thể tự đi được hai người bọn họ sẽ giúp đỡ lẫn nhau.
Cậu lắc đầu một cái không muốn nghĩ đến chuyện nhiều năm sau như thế.
Huống chi… bản thân mình lại đặc biệt như vậy, không chắc là anh có thể chấp nhận hay không. Lỡ như không thể chấp nhận được, một ngày nào đó cuốn cả người và giường lại ném ra đường thì sao.
Nghĩ đến Lục Dư Ninh, ánh mắt Lục Trầm tối hẳn đi. Cậu nhanh chóng đánh răng xong, lấy nước rửa mặt qua loa sau đó bước ra ngoài.
Thẩm Hoài Ngôn ra sau, đứng ở tủ quần áo trước mặt Lục Trầm cởi áo ngủ. Lục Trầm đợi anh mặc xong thì đưa điện thoại di động của mình cho anh xem.
Quần áo của em đâu?
“Quên mua rồi.”
…
“Lừa em thôi.”
Thẩm Hoài Ngôn kéo một ngăn kéo ẩn từ tủ quần áo, lấy áo lót và áo lông từ trong ra, lấy quần ở trong một ngăn kéo khác.
Lục Trầm hỏi, giấu như vậy để làm gì?
Thẩm Hoài Ngôn nhướng mắt: “Em quan tâm nhiều thế?”
Nói rồi cũng đến giúp Lục Trầm cởi quần áo ngủ, Lục Trầm đè tay anh lại, tỏ ý muốn mình tự làm nhưng liền bị Thẩm Hoài Ngôn trừng lại.
Lục Trầm thầm oán cậu cũng không phải trẻ con mà Thẩm Hoài Ngôn lại chăm sóc cậu như cậu chăm sóc Ninh Ninh vậy.
Anh sẽ chấp nhận Ninh Ninh chứ?
Lục Trầm không khỏi nghĩ đến hình ảnh khi Thẩm Hoài Ngôn mặc quần áo cho Lục Dư Ninh.
Bây giờ Lục Dư Ninh chỉ nghĩ đến câu trả lời của Thẩm Hoài Ngôn đã vui vẻ đạp chân. Nếu có ngày anh mặc quần áo mang giày cho bé con, hôn bé gọi bé là con trai ngoan, chắc Dư Ninh sẽ vui vẻ đến tận trời.
Lục Trầm suy nghĩ một lát liền cười, Thẩm Hoài Ngôn mới vừa mặc áo lông cho cậu, tay ngừng một chút, bóp phần thịt mềm bên hông cậu: “Cười cái gì hả?”
Lục Trầm nằm trên giường để Thẩm Hoài Ngôn mặc quần cho cậu. Thật tiện cho anh quá rồi, bỏ lỡ lúc Ninh Ninh một hai tuổi còn cần thay tả, nếu không chắc anh sẽ gây đủ thứ ầm ĩ.
“Đứng lên, anh đi gọi điểm tâm, em đợi lấy nhé.”
Lục Trầm gật đầu, mang dép chạy xuống lầu chờ.
Thẩm Hoài Ngôn phía sau nói với theo: “Chạy nhanh như vậy làm gì?”
Quả nhiên tiếng bước chân chậm lại rất nhiều.
Lúc này Thẩm Hoài Ngôn mới cầm điện thoại lên, trả lời cuộc điện thoại của Chu Nhâm trước đó.
Chu Nhâm vừa tiếp điện thoại thì cà lơ phất phơ cười hỏi: “Phục vụ đâu?”
Thẩm Hoài Ngôn không để ý đến hắn: “Có chuyện gì?”
“Nghe mày nói kìa, không có chuyện gì không thể gọi điện thoại cho bạn tốt hả?”
“Tao có người bạn, nghe nói có thời gian đã thấy con trai Lục Trầm.”
Lòng Thẩm Hoài Ngôn căng thẳng, không lẽ… là thấy gia đình ba người của Lục Trầm.
Anh trầm giọng hỏi: “Thằng bé là ai?”
Chu Nhâm hỏi ngược lại: “Sao tao biết được?”
“Không biết thì mày nói cái mông gì?”
“Đừng hỏi nữa, thằng bạn đó nói một câu làm tao sốc này. Nó bảo trước đây gặp rồi không phải việc to tát nhưng bây giờ vừa nhìn lại thấy thằng bé đặc biệt giống một người.”
“Tao thấy cmn mày cũng coi là một người đó.”
Chu Nhâm hỏi: “Mày biết giống ai chứ, biết rồi thì bố xem mày còn bản lĩnh mắng bố không.”
“Ai?”
“Mày.”
Thẩm Hoài Ngôn liền mắng một câu bệnh thần kinh rồi cúp điện thoại.
Sau khi xuống lầu Lục Trầm nhớ lại, tối qua lúc đang làm Thẩm Hoài Ngôn không mang bao, sau đó… sau đó trực tiếp bắn vào trong.
Không biết Thẩm Hoài Ngôn có vệ sinh sạch sẽ không, lỡ như vô tình, vô tình có nữa thì làm sao.
Việc lần này không thể lại để xảy ra chuyện như thế được nữa.
Có nên uống ít uống ngừa thai? Đàn ông sao mà uống thuốc ngừa thai! Với lại bây giờ cậu đi đâu mua thuốc ngừa thai?
Nếu không thì lên mạng xem một ít tiệm thuốc ở thành phố này đã…
Lục Trầm nhìn xung quang một chút, thấy trên lầu không có động tĩnh gì. Thẩm Hoài Ngôn có thể đã bận chuyện công vụ, trong chốc lát có lẽ không xuống đây. Nếu anh đi thì sẽ có tiếng bước chân, nghe được tắt trang đó là xong.
Vì vậy cậu lấy điện thoại di dộng ra, tìm thuốc tránh thai trên trang mua sắm, kiếm nửa ngày cũng không kiếm được tiệm thuốc cùng thành phố.
Đang tìm say sưa chuông cửa lại reo, Lục trầm sợ hết hồn làm rơi điện thoại trên sàn nhà, phát ra âm thanh. Lục Trầm không để ý đến điện thoại, từ ghế salon bước ra mở cửa. Cầm lấy điểm tâm, cậu theo thói quen mà làm một động tác tay cảm ơn với người ta. Thằng nhóc đưa bữa sáng không hiểu, Lục Trầm vừa cười vừa chỉ cổ họng mình cho nhóc, tỏ ý cậu không nói được.
Thằng nhóc nhìn hiểu, ngượng ngùng gãi đầu một cái, đứng nửa ngày mới nói ra được một câu ngài dùng từ từ rồi đỏ mặt rời khỏi.
Không kéo dài mấy phút, Lục Trầm xoay người liền thấy Thẩm Hoài Ngôn đang đứng trong đại sảnh.