Cửu Mệnh Hoàng Tử Phi

Chương 29-2



Nàng rất thích nghe chính miệng hắn nói thích nàng nhiều như vậy, như vậy sẽ làm cho nàng càng thêm tự tin, để cho nàng cảm thấy, thật ra thì, thật ra thì. . . . . . Mình không hề không xứng với hắn như bản thân mình đã nghĩ.

"Sau đó, khi nàng mười bốn tuổi, ta đã thấy rất nhiều cô gái, lại không gặp được ai giống như nàng vậy. Lúc nàng dùng cành cây chọc vào người ta, ta chợt mở mắt nhìn nàng, chính là đôi mắt không hệ có chút sợ hãi nào này, vẫn mang theo vài phần cao ngạo và sắc bén như vậy."

"Nói bậy, rõ ràng là hù chết ta rồi còn gì." Nàng phủ nhận.

"Sợ vậy sao, tại sao không xoay người chạy mất, lại phải tốn công bố trí, cứu ta?"

"Chàng biết những gì ta đã làm?Từ đầu đến cuối, chàng không hề hôn mê?"

"Có đau hơn nữa, ta cũng không cho phép mình bất tỉnh, bởi vì ta không cách nào biết được, sau khi bất tỉnh sẽ xảy ra chuyện gì."

Đã có lúc hắn bị thương nặng chạy đến rừng rậm, chảy rất nhiều máu vừa mệt vừa đói, nhưng vẫn không cho phép mình bất tỉnh, mặc dù hắn nhắm hai mắt, lỗ tai vẫn tỉ mỉ lắng nghe động tĩnh xung quanh mình.

Sau đó sói hoang tới, hắn ra sức đánh một trận, cắt cổ họng, hút lấy máu tươi của nó, ăn sống thịt của nó, vì vậy, hắn vượt qua một kiếp. Nếu như ban đầu hắn bất tỉnh nhân sự, vậy thì kẻ trở thành thức ăn sẽ là hắn, mà không phải là con sói hoang đói bụng kia.Pin.l.q.d.

Nhưng ngày đó, hắn nhìn thấy đôi mắt sáng chói như vì sao của nàng, nghe được nàng nói, lại có thể an tâm nhắm mắt lại, tự nói với mình, nữ tử này có thể tin tưởng, mặc dù nàng chỉ có mười bốn tuổi, người mà hắn tín nhiệm trên cuộc đời này ít đến nỗi có thể đếm trên đầu ngón tay, trừ mẫu thân, nữ nhân này là người hắn tin tưởng nhất.

Nghe hắn nói như vậy, nàng lại thấy khổ sở, nặng nề, giống như có một bàn tay đang đè ép, làm cho ngực nàng âm ẩm đau, khó chịu.

Năng lực hắn am hiểu nhất không phải chiến sự, không phải triều chính, mà là nhìn thấu lòng người.

Cho nên mọi việc của hắn đều thuận lợi, chính là từ năng lực quan sát người này. Cúi đầu, nhìn thấy nét mặt của nàng, hắn hiểu được, nàng cảm thấy đau lòng, bàn tay để sau ót nàng, để cả người nàng dựa vào bộ ngực mình, từng đợt xúc cảm tràn về, nhưng không phải là nặng nề khó chịu, mà là hạnh phúc mỹ mãn.

"Sống cùng nhau, lâu ngày, ta nhìn nàng, kiểm chứng lời bình mà Lưu Dực nói về nàng, nàng rất thông minh, rất kiên nghị, ta thưởng thức nàng lại đau lòng vì nàng, còn nhớ lúc nàng bị sư phụ đánh không, rõ ràng là tay nàng bị thương, thế nhưng ta lại thấy đau lòng không chịu được.

"Ba năm qua, ta luôn nhớ đến nàng, hình bóng nàng luôn ở trong giấc mơ của ta không bao giờ phai nhòa, nhưng ta không giống nàng, ta chưa bao giờ phủ nhận phần tình cảm này.

"Nếu nàng nghe thấy mọi chuyện về Vinh Thân Vương, sẽ biết lúc ấy tình cảnh của ta nguy hiểm đến mức nào, sau lưng ta luôn có mười mấy đôi mắt luôn rình rập, ta không thể cho kẻ địch có cơ hội làm tổn thương nàng, chỉ có thể giấu nàng đi, không để cho ai biết sự tồn tại của nàng.

"Ta vẫn nhớ phụ Hoàng phái bao nhiêu nhân lực đến để bảo vệ ta và mẫu thân, nhưng đến cuối cùng, mẫu thân ta vẫn khó thoát khỏi cái chết, ta không cho phép mình phạm phải sai lầm giống vậy, cho nên ta lựa chọn không mạo hiểm, lựa chọn đè nén nỗi nhớ ở trong lòng, ta biết nàng ở Kinh thành, ở bên cạnh ta, biết rõ nàng dẫn đại phu ở thành Nam đến miếu Quan Âm cứu tế dân lành, nhưng. . . . . . Ta không tới gặp nàng.

"Nàng không biết loại đè nén này khổ sở thế nào đâu, nhiều lần, gần như không chịu đựng nổi nữa, ta không thể làm gì khác hơn là bức bách mưu sĩ ở dưới nghĩ hết biện pháp, ta nói cho bọn hắn biết, ta muốn trong thời gian ngắn nhất tiêu diệt tất cả thế lực của Vương thị.

Sau đó bọn hắn vắt hết óc giúp ta, ta làm được, cho nên ta xuất hiện trước mặt nàng.

"Biến mất ba năm liền, nhưng không phải ta không quan tâm đến nàng, cũng không phải là ác ý đùa giỡn, chỉ là ta phải làm tốt mọi chuyện, không cho phép có bất cứ sai lầm nào. Nha đầu, bây giờ nàng còn hoài nghi, ta không thật tâm thích nàng nữa không?"

"Không nghi ngờ nữa, ta sẽ không nghi ngờ chàng nữa."dd.l3.quy.d0z

"Vậy nàng vẫn muốn Hoàng Thượng thu hồi mệnh lệnh đã ban ra, không muốn gả sao?"

Nàng cười, nhìn mặt hắn, giống như chó Nhật đòi ăn xương. "Không...không cần, phu quân tốt như vậy đương nhiên là muốn gả, sẽ không hối hận nữa? Chàng sẽ không tức giận đến nỗi không muốn lấy ta nữa chứ? Ta với chàng đã cùng giường chung gối rồi, danh tiếng đã hủy, chàng mà không chịu trách nhiệm, đời ta sẽ bị hủy đó. . . . . ."

Nàng nói một đống những lời mà đám đại gia khuê tú dù có bị đánh chết cũng sẽ không nói ra khỏi miệng, Hoàng Phủ Tĩnh hiểu, nàng đang nói xin lỗi, vừa là muốn hắn an tâm, cũng là nhắc lại lập trường của mình.

Ôm nàng vào trong ngực, hắn cúi người, hôn lên trán của nàng.

Cuối cùng, tất cả đều kết thúc. . . . . . Hắn chạm khẽ vào mặt, lỗ mũi xinh xắn, sau đó là trên đôi môi mềm mại ngọt ngào của nàng.

Nụ hôn của hắn giống như một cây đuốc, đốt cháy sự nhiệt tình của nàng, nàng vòng tay qua sau gáy hắn, chủ động hôn thật sâu.

Người đàn ông này, nàng muốn!

Ngoài cửa, nắm đấm của Mạc Phương Mẫn chậm rãi buông ra.

Từ lúc Hoàng Phủ Tĩnh giận không kềm được hỏi"Nàng không muốn gả như vậy " thì hắn liền muốn vọt vào, muốn bảo hộ muội muội ở sau lưng, hắn chỉ là một tiểu quan, nhưng vì muội muội, dù có vứt bỏ tiền đồ, cũng không thấy sợ.

Nếu không phải Trang sư phụ bọn họ một trái một phải giữ bờ vai của hắn lại, hắn đã sớm vọt vào nhà, hung ác đấm cho Hoàng Phủ Tĩnh một quyền, ngăn cản hắn đe dọa muội muội.

"Còn đi vào không?"Lưu Dục hỏi.

"Dĩ nhiên!Dù là Vương Gia, cũng không thể chạy vào trong phòng khuê nữ nhà người ta, đây coi là cái gì?" Mạc Phương Mẫn không vui, hắn không vui vì thành tựu của mình lại là từ chính sự giúp đỡ của Hoàng Phủ Tĩnh.

Lưu Dục và Trang Bách Hiên nhìn chăm chú một lúc.Bất đắc dĩ, người ta là huynh muội mà, hắn có quyền lợi này.

Cửa chưa đẩy ra, Hoàng Phủ Tĩnh đã sớm buông Thi Mẫn ra, người tập võ tai thính mắt tinh, há có thể không biết ngoài cửa có người theo dõi, trước không có động tĩnh gì, là bởi vì hắn đoán ra được những người đó sẽ không ngăn cản bản thân mình.

Ngưng mắt nhìn Thi Mẫn, nhìn hai gò má ửng hồng của nàng, đáy mắt mê say, vẻ mặt tương đối mê người, nếu như có thể. . . . . .Ai, rất đáng tiếc, ai bảo người bên ngoài không chịu mở to mắt.

Hắn ngước lên, cửa đã mở ra, Mạc Phương Mẫn bước vào nhà.

Nghiêng đầu, Thi Mẫn còn có chút ngu đần, còn vui sướng cười với ca ca mình.

"Thi Mẫn, muội có khỏe không?"

Hắn đi tới trước mặt muội muội, đưa tay sờ cái trán của nàng, cặp mắt lại đề phòng nhìn Hoàng Phủ Tĩnh, giống như nha đầu nhà hắn là nhỏ thỏ, mà Hoàng Phủ Tĩnh đứng ở bên giường chính là lớn chó đói bụng ba tháng.

"Muội rất khỏe. . . . . ." Lời vừa nói ra miệng, nàng đột nhiên nhớ đến chuyện kháng chỉ, hồi hồn, nàng níu lấy quần áo ca ca."Ca ca, Hoàng Thượng có làm khó huynh không?"

"Yên tâm, không có."

Vậy là nàng lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử? Nàng cúi người xin lỗi Hoàng Phủ Tĩnh, hắn nhướng nhướng mày nhìn nàng, ý là: biết là tốt rồi.

Không chịu nổi cảnh hai người liếc mắt đưa tình’, Mạc Phương Mẫn chen vào nói."Thi Mẫn, muội xem ai tới?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.