Chung Thanh nghe vậy liếc mắt nhìn Ngô Lão Cẩu một cái, sau đó bước nhanh hướng đến điện bên phải.
A Sinh nhìn Ngô Lão Cẩu, lại nhìn đàn kiến đen đông như nước phía sau, nói một câu “Ngũ gia cẩn thận!”, sau đó rất nhanh đi theo Chung Thanh.
Ngô Lão Cẩu nhìn bọn họ cầm đèn mỏ rời khỏi, không có ánh đèn xung quanh thoáng chốc trở nên tối đen, nhưng y cũng không lập tức theo bọn họ, mà chậm chậm tránh bọn kiến đen rồi lùi từ từ dọc theo vách tường.
Chính điện to như vậy chỉ có những âm thanh sột soạt không ngừng vang vọng, trong bóng đêm chỉ có cái đèn mỏ trong tay Ngô Lão Cẩu là nguồn sáng duy nhất.
Mãi cho đến khi y cảm giác kiến đen đã bắt đầu bò lên chân mình, thì ở phía sau cây cột to cạnh ám đạo truyền đến thanh âm của một người nam nhân.
“Tắt đèn đi.”
Ngô Lão Cẩu nghe xong lại cười thành tiếng, “Tôi còn tưởng ngài sẽ chống đỡ được mấy con quỷ màu đen này.”
Nhưng vẫn rất nhanh nghe lời tắt đèn.
Tiếng sột soạt bên tai vì mất đi nguồn sáng mà có chút lộn xộn, sau đó lại như dòng nước nhanh chóng rút về khe hở bên thạch ngọc, một lát sau cả đại điện lại khôi phục sự yên tĩnh ban đầu.
Thấy người đứng sau cây cột không có ý muốn mở miệng, trong bóng đêm Ngô Lão Cẩu cũng nhìn không thấy mặt hắn, chỉ đành nói: “Ngài sớm đã biết vừa rồi tôi chiếu đèn vào ngọc thạch sẽ dẫn mấy con kiến đen này đến?”
Một phút sau cũng không thấy đối phương trả lời, Ngô Lão Cẩu thầm nghĩ không tốt, lập tức lấy thanh đoản kiếm màu đen ra, cắn răng một cái sờ soạn hướng về phía phát ra âm thanh ban nãy, không ngờ hai vai lại bị người nào đó tiến đến chặn lại.
Lực đạo quen thuộc này.
Là trương Khải Sơn.
“Khốn khiếp, ngài nói con mẹ nó thêm một câu thì sẽ chết à?”
Cảm thấy được thả lỏng, Ngô Lão Cẩu lại mắng: “Lão tử không giống được như ngài, không có khả năng nhìn xuyên màn đêm.”
Mặc dù đang ở trong bóng đêm không thấy được nét mặt Trương Khải Sơn, nhưng Ngô Lão Cẩu lại cảm thấy hắn đang cười, nhưng câu kế tiếp lại không nghe được chút hứng thú nào: “Cậu biết ta ở phía sau từ khi nào?”
Tựa hồ cảm giác được người kia đang nhíu nhíu mày trong bóng đêm, Ngô Lão Cẩu nở nụ cười: “Lúc ngài mất tích trong thạch đạo, sau đó tôi và Chung Thanh kiểm tra thì không thấy thi thể, rõ ràng cái tiếng khanh khách kia là cố ý muốn dẫn ngài tới đó, hơn nữa còn là người quen của ngài, sau tiếng kêu thảm thiết đó thì ngài đã nhận ra đối phương, cho nên rời khỏi trước. Sau đó A Sinh xuất hiện, con huyết thi tấn công hắn chắc cũng là người quen kia thả ra? Mục đích là ngăn chặn A Sinh, nhưng lại không muốn lấy mạng hắn, cho nên chờ A Sinh xỉu rồi lại đi giải quyết con quái vật kia.”
“Sau đó bọn tôi đơn độc vào trong tìm thấy Lão Lục nằm trong quan tài ngay trên cơ quan vào động, nhưng không thấy A Tứ đâu cả. Lúc ấy tôi còn chưa xác định được liệu có phải là do A Tứ động tay động chân hay không, nhưng lúc Lão Lục được bọn tôi phát hiện thì thần trí cũng đã mơ mơ hồ hồ, có thể khiến hắn mê mang mà còn gọi được một tiếng ‘gia’, cả thành Trường Sa sợ là chỉ có ba người Thượng Tam Môn của các người. Nếu đoán không nhầm, Nhị gia và Tam gia cũng đã xuống đấu?”
Lúc nói đến đây, âm cuối của Ngô Lão Cẩu như có ý muốn cười.
Thị giác trong đêm của Trương Khải Sơn tốt hơn so với những người khác, ánh mắt lúc này cũng đã quen với bóng tối, nhìn thấy gương mặt Ngô Lão Cẩu gần trong gang tất, hắn không tiếng động cười cười: “Nói tiếp đi.”
Thấy Trương Khải Sơn không phủ nhận suy đoán của mình, Ngô Lão Cẩu nói: “Cả nhóm ba người các người đều ở đây, như vậy chắc không phải là A Tứ động thủ, Lão Lục là tự nguyện nằm trên quan tài, về nguyên nhân thì chắc là vì lúc đóng cơ quan phải có một người ở bên trong cân bằng âm dương cho hai cỗ quan tài. Dựa theo đó, hai cỗ quan tài một âm một dương, vậy thì lúc mở quan tài khởi động cơ quan tất nhiên cũng phải có nữ nhân, chắc là Hoắc Tiên Cô cũng đã hạ đấu?”
Nhưng lần này không chờ Trương Khải Sơn phản ứng, Ngô Lão Cẩu đã tiếp tục nói: “Dựa theo tính tình của Tam gia và Tứ gia chắc chắn sẽ không chịu ở ngoài chờ bọn tôi xuất hiện, vì đảm bảo an toàn cho Lão Lục, người ở lại bên ngoài nhất định phải là người có tính cách tương đối chín chắn. Lão Bát và Tiểu Cửu không giỏi hạ đấu nên chắc chắn sẽ không xuống đây, như vậy phạm vi thu hẹp lại chỉ còn ngài và Nhị gia.”
Y bỗng nhiên dừng một chút, nói: “Kỳ thật, lúc trước tôi cho rằng người ở bên ngoài là Nhị gia.”
Trương Khải Sơn nghe vậy nhướng nhướng mày, nhưng mà trong bóng đêm Ngô Lão Cẩu nhìn cũng không thấy, sau đó Trương Khải Sơn nghe được y nói: “Nhưng lúc nãy kiến đen xuất hiện, Lão Lục lại đột nhiên biến mất. Tôi liền nghĩ là vì cái bệ ngọc thạch kia làm cho kiến trào ra, về phần Lão Lục, hắn còn chưa tỉnh lại hơn nữa ngay tại đây còn có một cây cột. Có thể thần không biết quỷ không hay làm được việc này, chính là công phu dưới đất nổi tiếng của Nhị gia.”
“Hơn nữa,” Ngô Lão Cẩu nói: “Tuy là A Tứ đã bị trục xuất khỏi sư môn, nhưng vẫn có sự tôn kính đối với Nhị gia, xem như thân tín. Nói như vậy, người đi vào chủ mộ đầu tiên nếu không phải Nhị gia, vậy hắn ở lại bên ngoài cũng là hợp lý nhất. Chỉ là, vừa rồi nghe giọng của ngài, như vậy, ngài là người ở lại.”
Ngô Lão Cẩu không tin một người luôn luôn làm việc cẩn thận như Trương Khải Sơn lại sơ xuất như vậy, y khẽ thở dài một hơi: “Lần này hạ đấu bọn họ muốn cái gì?”