Cựu Mộng

Chương 34



Lâm Gia Duệ cảm giác cơ thể và tinh thần mệt mỏi.

Cậu và Lâm Dịch dường như vĩnh viễn không chung suy nghĩ. Thời điểm cậu yêu đến chết đi sống lại, thì Lâm Dịch khinh thường không thèm ngoái lại nhìn, giờ cậu quyết định ra đi thì hắn lại không chịu buông tha.

Dựa theo tính cách độc đoán của Lâm Dịch, cùng hắn luận bàn chuyện thắng thua tuyệt không có kết quả, cho nên Lâm Gia Duệ né tránh chuyển đề tài khác: “Chờ tôi xuất viện chú để bác sĩ Từ về đi, đừng chậm trễ thời gian của người ta.

“Nhưng bệnh của em…”

“Tôi biết bệnh của mình, tôi sẽ đúng giờ uống thuốc, cũng sẽ đi khám định kì.”

Cậu nói chuyện đâu ra đấy, so với tình hình ngây dại mấy hôm trước, đúng là một trời một vực. Lâm Dịch biết bệnh của cậu không có khả năng khỏi lập tức, nhưng nhất định có chuyển biến tốt, trầm ngâm một lúc rồi gật đầu: “Được, chỉ cần em chữa bệnh thật tốt, tôi còn cái gì không theo em đây?”

Lâm Gia Duệ nghe xong không phản bác, chỉ khẽ cười.

Lúc này ánh lửa từ sáng chuyển sang tối, tập văn kiện đã cháy sạch sẽ.

Lá gan Lâm Dịch có lớn thế nào cũng không dám ở trong bệnh viện gây hỏa hoạn, vôi vàng quét sạch đống tro, ném vào toilet. Chờ hắn dọn dẹp đi ra, Lâm Gia Duệ trên giường đã ngủ.

Lâm Dịch gật đầu, biết giấc ngủ của Lâm Gia Duệ không tốt, nên không dám lên tiếng quấy rầy, chỉ nhẹ nhàng đi qua ngồi bên cạnh giường, ngón tay tinh tế miêu tả dung nhan của người đang ngủ, rồi áp trán lên, thấp giọng: “Tiểu Duệ, là tôi thắng. Cho nên, đừng rời bỏ tôi.”

Mí mắt Lâm Gia Duệ run run, cuối cùng không mở mắt.

Lâm Dịch hai đêm chưa ngủ, nay vừa dựa vào giường liền ngủ say. Hôm sau truyền xong hai chai dịch, tinh thần Lâm Gia Duệ rất tốt, cũng không sốt nữa.

Từ Viễn lúc này mới có đất dụng võ, đóng cửa ngồi nói chuyện với Lâm Gia Duệ tầm hai tiếng. Chờ khi anh ta từ phòng bệnh đi ra, vẻ mặt suy nghĩ sâu xa, thần sắc so với lúc trước còn nghiêm trọng hơn.

Lâm Dịch đã sớm vứt Lâm Gia Văn lắm mồm cho Mặt Sẹo, tự mình lên hỏi: “Thế nào? Bệnh của tiểu Duệ có phải có biến chuyển tốt?”

“Ừm, trước mắt vẫn không thể xác định, có thể chỉ là tạm thời tỉnh mà thôi. Nhưng, anh ấy lần này quả thật tích cực phối hợp điều trị, nếu tình trạng này tiếp tục kéo dài, đối với khôi phục của anh ấy mới thực sự có lợi.”

Từ Viễn nghĩ nghĩ, cố ý nhìn Lâm Dịch một cái: “Hơn nữa…”

“Hơn nữa cái gì?”

“Không có gì,” Từ Viễn đẩy gọng kính, “Vẫn chờ Lâm tiên sinh tự nói cho anh đi.”

Lâm Dịch gật đầu, vội vã vào với Lâm Gia Duệ, cũng không hỏi gì. Hắn cả ngày đều ở một chỗ với cậu, cơm trưa cơm chiều cùng ăn, nhưng thái độ của Lâm Gia Duệ vẫn như thế, không có chuyển biến đặc biệt. Trong lúc đó bác sĩ trưởng có qua một chuyến, xác định cơ thể Lâm Gia Duệ không còn đáng lo, ở lại quan sát hai ngày có thể xuất viện.

Nhưng không đợi đến ngày xuất viện, Lâm Gia Duệ mất tích.

Người đầu tiên phát hiện là Lâm Dịch.

Hắn mấy ngày nay vẫn canh giữ bên giường bệnh, mệt quá nên nhắm mắt dựa vào tường, sáng nay tỉnh dậy không thấy Lâm Gia Duệ đâu, trong lòng hốt hoảng. Phòng bệnh khá rộng, ở salon là Lâm Gia Văn đang nằm ngủ như chết, Lâm Dịch tìm một vòng vẫn không thấy người, biết sự tình không ổn.

Do ở bệnh viện nên Lâm Dịch không bảo đám người Mặt Sẹo canh chừng, bên ngoài chỉ để lại một tên đàn em, giờ gọi người đó vào hỏi cũng chỉ ấp úng, ngay cả có thấy Lâm Gia Duệ rời đi không cũng không biết.

“Cửa sổ trong phòng vẫn đóng chặt, cậu ấy nhất định là đi ra từ cửa chính, còn không mau đi tìm!”

“Vâng, lão Đại.”

Mặt Sẹo và thanh niên tóc vàng mua bữa sáng chạy lại thấy cảnh này cũng lao vào nhập hội tìm người.

Lâm Gia Văn kích động muốn chết, vừa mắng người vừa lao ra ngoài, đi được nửa đường gặp Từ Viễn đến xem bệnh, tựa như gặp rơm cứu mạng, nắm tay hỏi: “Bác sĩ Từ, anh bảo tiểu Duệ có thể nghĩ lẩn quẩn trong lòng không?”

Từ Viễn giật mình, hiểu được tình huống, vội trấn an anh ta, hòa nhã nói: “Tôi hôm trước mới nói chuyện với Lâm tiên sinh, cảm xúc của anh ấy coi như ổn định, hẳn không có ý định tự sát.”

“Bệnh này bị rồi lại khỏi, ai biết bao giờ lại tái phát? Năm ấy, nó nghe nói Lâm Dịch kết hôn, cũng là dáng vẻ không sao như thế, kết quả quay đầu liền…”

“Giờ nói cái này cũng vô dụng, nghĩ xem Lâm tiên sinh có thể đi đâu. Tình trạng trước mắt của anh ấy, không thích hợp để chạy linh tinh.

Lâm Dịch gọi điện thoại điều động người xong đi tới nói: “Nhà họ Lâm, biệt thự, công ty, trường học lúc tước… những địa phương có thể nghĩ đến tôi đều phái người đi tìm rồi, các cậu có nghĩ ra được chỗ nào không?”

Lâm Gia Văn cho dù tức thế nào, cũng đành nhịn, suy nghĩ: “Tiểu Duệ lúc trước dọn ra ngoài vẫn ở cùng với chú đúng không? Chỗ các người ở lúc đó…”

“Tôi lập tức qua đó.”

Lâm Dịch một giây cũng không dừng, lấy chìa khóa xe, chạy nhanh ra bãi đỗ.

Lâm Gia Văn và Từ Viễn liếc nhau, ai cũng không muốn ở lại chờ tin tức, bởi vậy cũng chạy theo xe Lâm Dịch. Lâm Dịch lái xe với tốc độ kinh người, giống tính tình của hắn, đường nội thành mà cũng dám lao vun vút.

Từ Viễn lần đầu ngồi xe hắn, bị cái cảm giác không muốn sống này dọa sợ, khuyên nhủ: “Không cần đi nhanh như thế, tôi nghĩ Lâm tiên sinh không có ý định bỏ mình đâu, anh ấy đột ngột mất tích… chắc là đi đâu đó thôi.”

Lâm Dịch trong lòng khẽ động, quay đầu nhìn Từ Viễn, hỏi: “Cậu ấy hôm đó có phải nói gì với anh không? Cậu ấy nói phải rời khỏi đây, hay là rời bỏ tôi?”

Từ Viễn im lặng không nói.

Anh ta thấy tay cầm vô-lăng của Lâm Dịch nổi gân xanh, hiển nhiên đang tận lực khắc chế cảm xúc, thở dài: “Tôi chưa bao giờ làm tư vấn tình yêu, nhưng miễn phí cho anh lời nhắc. Trong mắt của anh chỉ có bản thân, lúc không yêu thì ra đi phóng khoáng, lúc yêu thì lại bất ngờ, anh có từng nghĩ đến cảm xúc của Lâm tiên sinh chưa? Anh luôn miệng nói thương anh ta, nhưng rốt cuộc đã trả giá vì anh ấy bao nhiêu? Khiến anh ấy vui vẻ? Hay là cùng anh ấy chia sẻ nỗi buồn? Nếu chưa từng làm gì, còn có thể gọi là yêu ư?”

Từ Viễn nhớ lại hôm đó nói chuyện với Lâm Gia Duệ, cuối cùng bảo: “Cũng không phải người yêu anh nhất định sẽ đứng mãi ở đó chờ anh.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.