Cuộc sống của nàng trong mười tám năm qua vô cùng buồn chán, chẳng có niềm vui hay mơ ước gì, sống như các xác không hồn, cũng chẳng có ước mơ gì....
Nàng sống một mình trong một căn hộ chung cư rộng lớn, không khỏi tự hỏi: lỡ như nàng chết, liệu có người phát hiện? Nhớ đến cha mẹ không biết đang rong chơi nơi nào, nàng cười giễu, tự đáp: chắc không đâu, có thể… họ còn chẳng nhớ bản thân còn có đứa con là nàng kìa…Mở mắt tỉnh dậy, phát giác bản thân đã xuyên không.
Kể từ đó, nàng chính là Cửu Y, tiểu cung nữ mới nhập cung.
Nếu hỏi nàng muốn gì, nàng sẽ đáp: một cuộc sống hết ăn lại nằm, chẳng cần suy nghĩ. Vì vậy, nàng lấy mục tiêu: trở thành bà vú thân thuộc của Ngũ hoàng tử, Hoàng tử bị thất sủng, đủ tiếng xấu kia. Chỉ chờ sau này, khi hắn trưởng thành được ra ngoài lập phủ sẽ mang nàng theo rồi sống an nhàn cả đời…
Hắn là Ngũ hoàng tử của An Quốc cao quý, nhưng là một Hoàng tử bị ruồng bỏ. Phụ hoàng không thích hắn, Mẫu phi vì hắn mà giam mình trong cung cấm.
Phụ hoàng không ôm hắn, cũng không còn được Mẫu phi ôm lấy nữa, người hầu lại càng không dám đến gần hắn. Duy chỉ có nàng, chỉ có mình nàng dịu dàng ôm lấy hắn an ủi, chia sẻ hơi ấm với hắn…
…
Hắn chăm chăm nhìn nàng, kẻ vừa mới hôn một cái bẹp trên mặt mình.
Đôi mắt Cửu Y vẫn đang cong như trăng non, rất tự giác lấy tay áo lau nước miếng của nàng dính trên mặt Nam Chánh Can.
Sao mặt hắn đen thế kia, không phải chỉ hôn một cái thôi sao? Thằng nhóc này không phải làm nghiêm trọng thế chứ?
Nam Chánh Can mãi mới cất tiếng nói:
-Cửu Y, nàng bây giờ và sau này không được rời khỏi ta! Không được bỏ ta lại! Nàng thề đi!
Bình luận truyện