*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Bảo Tâm Cung
Cánh cửa vẫn đóng im lìm như cũ, hai người thị vệ đứng gác hai bên như hai vị thần mặt dữ, không một chút cảm xúc. Còn Nam Chánh Can thì bất cam, ngoan cường đứng trước cánh cửa lạnh lẽo kia. Hình ảnh này trước kia đã nhiều lần diễn ra, trải qua bảy năm, lại một lần xuất hiện.
Nam Chánh Can đã không còn là đứa bé yếu ớt của trước kia, hắn đã cao dong dõng, dù nét non nớt vẫn còn nhưng không ai nghĩ hắn là kẻ trói gà không chặt, vô năng.
Gió lớn thổi vụt qua, mưa tạt thẳng vào mặt hắn, hai mắt hắn đỏ ngầu vì giận dữ, không cam lòng.
Không phải người nói vì không phải không tin con, vì người không có năng lực bảo vệ con nên mới chọn cách bế quan? Bây giờ, con đã không phải kẻ không có chút sức phản kháng rồi, cũng không cần người bảo vệ nữa. Vậy tại sao? Tại sao vẫn không chịu xuất hiện?
– Mẫu phi…
Nam Chánh Can gào lên, khắp nơi vẫn lặng im, không động tĩnh.
– Mẫu phi… hãy gặp con đi!!! Đừng trốn tránh nữa! Bảy năm, con đã chờ mẫu phi bảy năm rồi, nhịn cũng nhịn đủ rồi!!! Hãy bước ra đi…
Đáng tiếc, mặc cho hắn có gào đến rát cổ, người bên trong vẫn không hồi đáp.
Nam Chánh Can điên cuồng hét một tiếng rồi lao thẳng tới cửa, từng nắm đấm nặng nề đấm thẳng lên cửa. Hai thị vệ bất ngờ trước hành động của Nam Chánh Can, không kịp ngăn cản, lại không dám ngăn, trơ mắt nhìn hắn trút bực tức lên tấm cửa trăm cân kia.
Cánh cửa mỗi lần bị Nam Chánh Can đấm phải khẽ run lên, tiếng móc xích khua vào nhau loảng choảng nhưng đáng tiếc, dù hắn có cố sức cỡ nào, nó vẫn không hề lay chuyển.
– Mẫu phi… người nhẫn tâm tới vậy sao? Mẫu phi…
Từng giọt máu từ vết thương trên tay Nam Chánh Can nhỏ xuống, chưa kịp chạm vào mặt đất đã bị nước mưa hòa tan, tan rã không còn.
Nam Chánh Can không cam lòng, hắn hét lên một tiếng thật dài, dồn hết sức mạnh vào nắm tay, đấm ra một quyền kinh thiên.
Từ xa đang chạy lại, Cửu Y đã nghe thấy tiếng thét đầy đau thương của Nam Chánh Can và cả tiếng va chạm hãi hùng kia. Trái tim Cửu Y như bị bóp nghẹt, càng lao đi nhanh.
– Chánh Can…
Rốt cuộc, nàng cũng đã nhìn thấy bóng lưng quen thuộc của hắn, hắn mặc y phục xanh thẳm đứng trơ trọi một mình trong bóng tối mịt mù, cô độc đến cực cùng.
– Chánh Can…
Cửu Y chạy vụt tới, hai tay ôm chầm qua eo hắn, gục mặt lên bờ vai cứng rắn của hắn, nước mắt không ngừng rơi xuống.
Lúc đầu, Nam Chánh Can không hề ý thức được sự xuất hiện của Cửu Y, dần dần trái tim giá lạnh của hắn được hơi ấm sau lưng truyền tới mà dần cảm nhận được sự sống. Dù bị đắm giữa muôn ngàn nước lạnh, hắn vẫn cảm nhận được từng giọt, từng giọt nước mắt nóng hổi của người sau lưng hắn.
Hắn khó khăn mở miệng gọi:
– Cửu… Y…
Cửu Y ngẩng mặt lên nhìn hắn, hai mắt đầy nước đỏ hoe vừa lo lắng vừa giận dữ, lại đau lòng. Thấy nàng như vậy, Nam Chánh Can bỗng cảm an ủi lạ thường, ít nhất trên đời này còn có một người đang chờ hắn.
Cửu Y một mực cúi gầm mặt, nức nở nói:
– Về thôi…