*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Thời gian gần đây nếu nói kinh thành có việc gì đáng chú ý nhất thì có hai việc: thứ nhất, là việc thành hôn của đại hoàng tử Nam Chánh Thuần cùng với nữ nhi của Lý tướng quân, kết thành hiệp nghị cùng tiến cùng lùi, thế lực của đại hoàng tử lúc này có đủ cả văn lẫn võ, mở rộng không ngừng. Nhân vật nổi trội thứ hai chính là thất hoàng tử Nam Chánh Hiên, Nam Chánh Hiên đã đủ mười sáu tuổi, đến tuổi xuất cung, được thánh thượng ưu ái ban cho một phủ đệ to lớn, căn phủ đó vốn dĩ là dành cho thân vương, quy mô rộng lớn, sa hoa không cần bàn cãi, lại còn vô số ban thưởng kèm theo, đủ thấy hoàng thượng ưu ái vị thất hoàng tử này đến nhường nào. Không những vậy, Nam Chánh Hiên cũng không thua kém người khác, trên triều liên tiếp đưa ra giải pháp hữu hiệu giúp đỡ Hoàng đế Diên Khánh giải quyết các vấn đề cấp bách của Nam Quốc, tài năng càng lúc càng hiện rõ, được hoàng đế Diên Khánh khen ngợi không tiếc.
Trước mắt thật khó mà nói trong cuộc chiến tranh giành địa vị thái tử treo lửng lơ trước mặt, giữa đại hoàng tử và thất hoàng tử ai mới là người chiếm được ưu thế nhiều hơn. Nhất là đến giờ, hoàng đế Diên Khánh lại chẳng đề cập đến việc lập thái tử, thái độ của lão hoàng đế thật khiến người khác rối loạn, không biết đâu mà lần.
…
Mặc cho cuộc chiến tranh vị kia náo động thế nào cũng không dính dáng đến Cửu Y, nàng lúc này hết làm sâu gạo lại nghĩ làm cách nào để mở rộng việc kinh doanh, kiếm thật nhiều tiền. Cửu Y cũng không ngờ mình có lúc lại chuyên tâm làm việc như vậy, còn tích cực kiếm tiền không ngừng nữa. Có lẽ nàng có năng khiếu kinh doanh thật, qua bao năm bị vùi lấp đến giờ mới nở rộ, bao nhiêu ý tưởng không ngừng không tuôn ra, thật hận không có thêm ba đầu sáu tay để thực hiện toàn bộ. Mà cũng có thể một phần nguyên do khiến nàng không ngừng đốc thúc bản thân mình làm việc không ngừng là để bản thân khỏi nghĩ ngợi lung tung.
Nàng nhớ trước kia, mỗi khi rảnh rỗi nàng chỉ muốn ngủ mà thôi, vừa đặt lưng xuống liền có ngủ ngay lập tức, không một mộng mị. Nhưng nàng hiện tại lại không làm được. Chỉ cần lơ là một lúc, nàng sẽ nghĩ ngợi lung tung, quá khứ, hiện tại, tương lai, nghĩ rất nhiều thứ, mà những điều đó đều có liên quan đến Nam Chánh Can. Chính Cửu Y cũng không biết được, từ lúc nào Nam Chánh Can đã ảnh hưởng đến tâm tình nàng tới như vậy. Chỉ biết khi nhận ra, thì hình bóng kia đã in đậm trong tim rồi, tới mức, bất giác rơi nước mắt.
Thấy Cửu Y gầy đi một vòng, lại thường thẩn thờ như vậy, Nam Chánh Can nhìn mà đau xót. Người đang ẩn trong góc khuất theo dõi Cửu Y đúng thật là Nam Chánh Can, người lẽ ra đang bị giam lõng trong hoàng cung. Tại sao hắn lại có thể xuất hiện ở đây?
– Ngài thật không ra gặp nàng sao?
Phía sau vang lên tiếng nói, chính là của Hữu Thiện. Nam Chánh Can nghe thấy cũng không đáp, cứ mãi nhìn theo hình bóng xa xa kia.
Thật chất nửa năm bị giam lõng kia, đến hơn một nửa thời gian Nam Chánh Can đều không có trong cung, người kia chỉ là thế thân của hắn mà thôi. Hắn không có trong cung cũng không ở kinh thành mà đi đến những địa điểm bí mật khác nhau. Hắn nuôi binh!
Hắn không có quyền thế, cũng không có ai ủng hộ, đều bắt đầu bởi hai bàn tay trắng. Thương nghiệp là bước đầu của hắn, hắn cần tiền. Sau khi có tiền, hắn liền nghĩ đến chuyện xây dựng thực lực riêng của mình. Nam Quốc mấy mươi năm được thái bình, nơi nơi sống nhàn hạ, trong sung sướng đó chẳng mấy người nghĩ đến chuyện phát triển binh lực, thậm chí có người còn cảm thấy chu cấp cho quân đội là chuyện dư thừa, những binh lính ngoài biên cương kia chẳng chút tích sự, ngày ngày ngoài chuyện lãng qua lãng lại canh phòng thì chẳng có chút tác dụng gì ngoài việc tốn cơm gạo. Thời thế trọng văn khinh võ rõ rệt, có thể chèn ép được thì chèn ép, binh lực Nam Quốc ngày một xuống dốc rõ rệt.