Ngoại trừ hận trời, y không biết còn có thể hận ai?
Quy Ngư Dương trơ mắt ngồi xem chính mình vô lực xoay chuyển trời đất, bất đắc dĩ rời khỏi Phùng Sanh Hàn, tuyệt vọng đi theo Lâm Tôn Sùng trở lại phủ đệ.
Trong phủ một nhóm nô tỳ gấp đến độ như kiến bò trên chảo nóng, nữ nhân khi sinh con vốn là nguy hiểm, nhất là khó sinh.
“Đại nhân, thai nhi quá lớn, bà mụ không có biện pháp đỡ đẻ mới bảo ta lại đây, phu nhân vẫn kêu tên của ngài, muốn ngài bình tĩnh, ngài mau vào đi cổ vũ nàng, nhất định phải làm cho nàng bình an sinh hạ này đứa nhỏ.” Đại phu đầu đầy đổ mồ hôi đón nhận tiền.
Quy Ngư Dương ngay cả không thương Lương Uyển Ngọc, nhưng nàng là thê tử của y, thậm chí còn có đứa nhỏ của y, hiện tại chưa kịp sinh hạ đứa nhỏ này mà tính mạng đe dọa.
Y đã phụ một người, há có thể làm cho một người nữa cũng thương tâm, Quy Ngư Dương bi thiết gật đầu, tiến vào phòng.
Lương Uyển Ngọc bởi vì khó sinh nên sắc mặt trắng bệch, vừa thấy Quy Ngư Dương tiến vào, bỗng nhiên chảy xuống nước mắt, nàng giữ chặt vạt áo của y, khóc xin lỗi.
“Thực xin lỗi, tướng công, thực xin lỗi......”
Quy Ngư Dương không biết nàng vì sao xin lỗi, nhưng thấy nàng khó sinh, hé ra mặt đau đến bẻ cong, y nâng khăn lau đi trên mồ hôi lạnh trên mặt.
Cho dù tâm như tro tàn, tuyệt không yêu nàng, nhưng nàng vì y sinh con, nhận hết cực khổ, y không thể quên ân phụ nghĩa, cho nên y vẫn là ôn nhu đối đãi nàng.
“Đừng nói nói, việc quan trọng lúc này là sinh đứa nhỏ.”
Lương Uyển Ngọc cũng không im lặng, nàng bởi vì đau mà thanh âm run rẩy, lại vẫn là không ngừng giải thích.
“Tướng công, ta thực xin lỗi ngươi, bố chồng lúc ấy hạ quyết định làm cái kia, ta phụ người ta, ngay cả khi không muốn cũng không có biện pháp cự tuyệt......”
Quy Ngư Dương không hiểu nàng đang nói cái gì, song thân của y qua đời nhiều năm, nàng ở nhà một mình không có cha mẹ chồng, vì sao đột nhiên xuất hiện cái bố chồng? Y nghĩ đến Lương Uyển Ngọc đau đến thần trí không rõ, bởi vậy nắm chặt tay nàng, khuyên giải an ủi nàng nói: “Chừa chút khí lực sinh con đi, đừng nữa nói chuyện.”
“Không, ta nhất định phải nói, bằng không ta sợ không có cơ hội, cũng không có dũng khí nói, Quy đại nhân, ngươi càng ôn nhu săn sóc, lòng ta lại càng thêm áy náy bất an, huống chi cho dù hắn đã chết, lòng ta vẫn là nhớ hắn, hoàn toàn không có cách nào quên hắn, ta biết tâm tình của ngươi cùng ta giống nhau......”
Nàng càng nói càng kỳ quái, lại không gọi y là tướng công, còn xưng hô y là Quy đại nhân, Quy Ngư Dương nghe như mạc danh kỳ diệu, ngay cả đại phu ở một bên cũng thẳng mặt nhăn hai hàng lông mày.
Bà mụ lại vào lúc này kêu to: “Đầu đi ra, phu nhân, dùng một chút lực nữa......”
Lương Uyển Ngọc thảm thanh nói: “Ta...... Ta không có khí lực, ta biết ta sắp đã chết, đứa nhỏ này vô luận như thế nào, ngươi nhất định phải đưa về thúc phụ gia......”
“Đừng nói hưu nói vượn, ngươi chỉ cần bình an sống là được!”
Quy Ngư Dương đang ở khuyên nàng, cửa phòng lại đột nhiên bị mở ra, lần này vọt vào tới một người nam nhân tuổi trẻ, tóc hắn rất rối giống như chạy vội đến đây, Quy Ngư Dương chỉ cảm thấy hắn nhìn thật sự rất quen mắt, lại nhất thời không nhớ được.
Lương Uyển Ngọc đưa ánh mắt đăm đăm mà nhìn chằm chằm nam nhân kia: “Tướng...... Tướng công......”
Quy Ngư Dương ngẩn ra một chút, nàng rõ ràng không phải là gọi y, mà là kêu nam nhân kia, mà nam nhân này bộ dạng có điểm giống đường đệ Quy Thạch Thạc.
Quy Thạch Thạc nhằm ở phía trước, chạy tới chỗ Quy Ngư Dương cầm lấy tay Lương Uyển Ngọc, mắt y rưng rưng nói: “Tiểu Ngọc, ta đã trở về, ta rơi vào trong nước không có chết, chính là bị thương rất nặng, ở bên ngoài chữa thương một vài tháng mới về đến Quy gia, sau đó mới phát hiện cha lại đem ngươi gả cho Quy đại ca, ta cùng cha lập tức chạy tới nơi này, vừa vào trong phòng chợt nghe nói ngươi khó sinh, ta đại nạn không chết, ngươi đương nhiên cũng có thể đem con của chúng ta sinh hạ, vợ chồng chúng ta hôm nay đoàn tự tại chỗ này, ngươi không cần phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn......”
Lương Uyển Ngọc bỗng nhiên khóc lớn lên, nàng vươn tay ôm lấy cổ Quy Thạch Thạc, chân tình biểu lộ khóc ròng nói: “Tướng công, ngươi không chết! Cám ơn trời đất, ngươi không chết, ta sẽ cố gắng, chúng ta phải vĩnh viễn cùng một chỗ.”
Bà mụ hét lớn: “Đứa nhỏ ra rồi, mau lấy bố khăn đến!”
Quy Ngư Dương ngây ngốc đứng ở một bên, hoàn toàn không hiểu được đã xảy ra chuyện gì, chỉ có thể kinh ngạc nhìn thấy lương Uyển Ngọc cùng với đường đệ mình một chỗ, hai người ôm nhau mà khóc.
●●●
Quy Ngư Dương mờ mịt nhiên đi ra khỏi phòng, vừa đến phòng, chỉ thấy Quy Thạch Thạc hướng y quỳ xuống.
Y cũng không có cảm giác gì kì quái, nhìn thấy đường đệ quỳ xuống, y chỉ có một loại cảm giác vớ vẩn.
Quy Thạch Thạc cúi đầu nói: “Đường ca, ta cảm tạ ngươi chiếu cố Tiểu Ngọc mấy ngày nay, nhưng ta là cầu ngươi đem Tiểu Ngọc trả lại cho ta, vợ chồng chúng ta mới có thể đoàn tụ.”
Quy Ngư Dương nhìn về đại thúc phụ đang mang vẻ mặt bất an ngồi ở phòng thượng
Thúc phụ run rẩy hướng Quy Ngư Dương, “Ngư Dương, hết thảy chuyện này đều là một mình ta tác chủ, ta cũng cầu ngươi đem con dâu cùng tôn tử trả lại cho ta.”
“Này...... Này rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?” Y chỉ muốn biết tột cùng là chuyện gì xảy ra.
Thúc phụ lúc này mới nói ra sự thật, “Ngươi về nhà không chỉ là vì táng tro cốt cha mẹ, còn nói ngươi có ý trung nhân, hy vọng ta người nuôi lớn ngươi chấp nhận việc này, nhưng là......”
Thúc phụ sầu lo cùng phiền muộn lắc đầu, không phải ông không muốn Quy Ngư Dương hạnh phúc, mà là chuyện này quá mức kinh thế hãi tục, khiến ông làm sao có thể đồng ý?
“Nhưng đối phương là một nam nhân, ta đương nhiên không thể nhận, ngươi vẫn muốn thuyết phục ta, ta nói cái gì cũng không chịu đồng ý, vừa vặn lúc đó con sông xảy ra lũ lụt, ngươi cùng Thạch Thạc đi thăm dò xem trụ cầu, kết quả lũ lụt thình lình xảy ra khiến cầu bị hỏng, Thạch Thạc ngã xuống trong sông, ngươi bị thương đầu, trị liệu hồi lâu, khi tỉnh táo lại ngươi đã quên hết tất cả chuyện trước đây.”
Thúc phụ trên mặt giờ phút này một trận chột dạ, rồi lại lập tức nghĩa chính từ nghiêm ngẩng mặt, ông không thừa nhận là chính mình lúc ấy quyết định sai lầm.
“Ta lúc ấy nghĩ Thạch Thạc đã chết, Tiểu Ngọc lúc ấy lại mới có thai, Tiểu Ngọc thiện lương dịu dàng, lại nàng lãng phí thanh xuân thủ tiết người chết, ta làm không được, nhưng là muốn đem nàng tùy tiện gả cho ngoại nhân, không biết đối nàng tốt hoặc không tốt, chỉ sợ lầm nàng cả đời, ta lại càng không nguyện ý.”
Quy Ngư Dương nghe thế, đã chậm rãi hiểu tiền căn hậu quả.”Cho nên ngươi thừa dịp ta mất đi trí nhớ, liền lừa gạt ta cùng Uyển Ngọc đã thành hôn, hơn nữa có hài tử của ta, muốn ta hết bệnh sau liền mang theo Uyển Ngọc tới nơi này, kể từ đó, chẳng những nam tình nhân sẽ cùng ta phân rõ giới tuyến, ta cũng là người đã có gia đình.”
Thúc phụ gật đầu, ông nói ra lời tâm huyết.
“Ta thừa nhận ta là có điểm tư tâm, nhưng là ta cũng nghĩ cho ngươi, vì Uyển Ngọc tốt, Uyển Ngọc ôn nhu thiện lương, ngoài ra còn là một cô nương còn muốn tốt hơn mấy trăm lần, ngươi nhân phẩm xuất chúng, không thể đem cả đời hạnh phúc bị mất ở trên thân một nam nhân mạc danh kỳ diệu, về phần này đứa nhỏ, ta nói với Uyển Ngọc, cho nó trở về kế thừa nhà của ta, chờ khi ngươi có con, liền thừa kế huyết mạch của ngươi.”
Quy Ngư Dương hiểu được hết thảy, “Làm sao biết Thạch Thạc không chết lại trở về Quy gia, biết kế hoạch của ngươi, hơn nữa Uyển Ngọc bị ta mang đến nơi này, bởi vậy các ngươi mới khẩn cấp tới tìm người.”
Thúc phụ sắc mặt bụi bại, “Ta biết hết thảy đều là ta tự tiện tác chủ, ta không có mặt mũi tới gặp ngươi, nhưng là, nhưng là Thạch Thạc cùng Tiểu Ngọc phi thường yêu nhau, nếu hắn không chết, lý phải là phải vợ chồng đoàn tụ......”
Quy Ngư Dương nhìn về phía lão nhân, bi thiết nói: “Ngươi vì ta tốt, vì Uyển Ngọc tốt, thế nhưng lại hại một?”
Thúc phụ nghe y có ý chỉ, bỗng nhiên nói không ra lời, yên lặng một hồi lâu? Mới chậm rãi mở miệng.
“Ta nghĩ đến ngươi cùng nam nhân kia trong lúc đó chỉ là...... chỉ là ý loạn tình mê, chờ ngươi bình thường, sẽ không cùng hắn lại dây dưa.”
“Thúc phụ, ta đêm qua đã biết được ta không thương Uyển Ngọc, người ta yêu chính là hắn, hôm nay Uyển Ngọc khó sinh, hắn......”
Quy Ngư Dương tưởng tượng đến Phùng Sanh Hàn ủy khuất cầu toàn, y liền đau lòng.
“Hắn thân thế cơ khổ, trong nhà không dung hắn, độc thân bên ngoài phiêu linh, thật vất vả mới gặp gỡ ta, ngươi không biết khi hắn cho rằng ta thành thân, mỗi ngày lấy lệ tẩy mặt, tâm như đao cắt, hắn chỉ có một mình ta quan tâm hắn, lại vẫn khuyên ta hảo hảo chiếu cố thê nhi, không cần suy nghĩ đến hắn, hắn thiện lương tốt đẹp như vậy, thúc phụ, trên đời này có ai có thể làm đến? Ngươi chẳng lẽ tuyệt không tín nhiệm người ta lựa chọn bầu bạn hay sao?”
Thúc phụ nhất thời á khẩu không trả lời được, cuối cùng mới suy sụp khuôn mặt.
“Hắn thật sự ủy khuất chính mình, còn khuyên ngươi về nhà?”
“Thúc phụ, ta kính ngươi, yêu ngươi, vì sao ngươi muốn nói dối với ta?”
Thúc phụ lần thứ hai trầm mặc xuống dưới.
Quy Thạch Thạc đứng lên, khẽ vỗ bả vai lão phụ, như muốn cho cha già giảm bớt nội tâm áy náy.
Quy Ngư Dương quyết định, thúc phụ ngay cả có muôn vàn không đúng, vẫn là vì y suy nghĩ, y không thể oán hận ông.
Huống chi hiện tại việc vui đã xong, tảng đá lớn trong lòng y cũng hạ xuống, y khoan dung đại lượng nói Thạch Thạc mang Uyển Ngọc về.
“Ta không thương Uyển Ngọc, các ngươi hãy đưa nàng về nhà đi, các ngươi một nhà đoàn tụ, ta cũng mừng cho các ngươi, nhưng ta muốn đi tìm hắn, nói cho hắn hết thảy mọi chuyện.” Y nói cho hết lời liền xoay người rời đi.
Cha ruột lén quyết định sai lầm lớn, suýt nữa chia rẽ đôi tình nhân, khó được đường huynh lại không có so đo, Quy Thạch Thạc cảm kích y thành toàn cùng không làm khó dễ, cũng khâm phục nam tử trong lời đường huynh, bỗng nhiên nói nói: “Đường huynh, ta cùng cha may mắn có thể trông thấy hắn không?”
Quy Ngư Dương nhìn phía Quy Thạch Thạc, lại nhìn về phía thúc phụ tuổi già, thúc phụ chuyển đầu nhìn phía y, thái độ rốt cục mềm hoá.
“Ta cũng muốn gặp hắn, ngươi dẫn hắn trở về đi.”
Quy Ngư Dương lộ ra nụ cười khó gặp trong mấy ngày nay.”Được, thúc phụ, ta sẽ dẫn hắn trở về.”
●●●
Quy Ngư Dương vừa xuất môn, liền bắt đầu chạy gấp ở trên đường, trái tim tựa như muốn nổ tung, y lại tuyệt không để ý, y chạy nhanh lên sườn núi, kêu gọi lên tên của tình nhân.
“Sanh Hàn, Sanh Hàn......”
Quy Ngư Dương lớn tiếng kêu gọi, nhưng Phùng Sanh Hàn không có hưởng ứng.
Y đẩy cửa tiến vào, nhìn đến phòng trong không ai, nhất thời khẩn trương đứng lên, đã thấy trên bàn có một bức thư, y cầm lấy đến nhìn kỹ, đúng là Phùng Sanh Hàn nói lời từ biệt tín.
“ Ngư Dương:
Ta đi rồi, ngươi tái kiến ta cũng chỉ là thương tâm, ta tái kiến ngươi cũng chỉ là tuyệt vọng, không bằng không thấy, ngươi bảo trọng, ta cũng sẽ chiếu cố hảo ta chính mình.
Sanh Hàn lưu bút” (Yui: giờ thỳ tiếc chưa anh J))
“Không, không, không......”
Quy Ngư Dương thiếu chút nữa phát cuồng, Phùng Sanh Hàn đi rồi, hắn lại đi rồi, y đã tưởng tượng đến tương lai tốt đẹp của hai ngươi, vậy mà hắn lại ly khai.
Lập tức, y nghĩ y vừa mới về nhà, lại đảo ngược lại đây mà thôi, hắn nhất định mới vừa đi không lâu, vì thế Quy Ngư Dương chạy ra cửa lớn, hướng tới dưới chân núi vừa chạy vừa gọi.
“Sanh Hàn, Sanh Hàn......”
Quy Ngư Dương chuẩn bị chạy như điên xuống núi, không ngờ ở trước cửa nhà lại thấy Phùng Sanh Hàn đứng đó với vẻ mặt kinh hoàng.
Phùng Sanh Hàn nhìn xuống đất, thống khổ nói: “Ngươi đã đọc lá thư rồi sao? Ta nguyên bản tính toán phải rời khỏi, kết quả lại quên mang một vài thứ.” Hắn cười khổ một chút, chính mình tinh thần hoảng hốt, chỉ cầm theo một ít đồ, “Thật không biết ta là đang làm cái gì?”
Quy Ngư Dương lập tức xông lên ôm chặt lấy hắn.
Phùng Sanh Hàn ở trong lòng ấm áp của y, nước mắt thiếu chút nữa lại tràn mi mà ra, “Ngư Dương, buông, chúng ta không thể tiếp tục như vậy được nữa.”
“Không buông ra, cả đời không bao giờ buông ra nữa.”
Y thề non hẹn biển làm cho Phùng Sanh Hàn rốt cuộc không thể miễn cưỡng cười vui, nhịn không được tiếp tục chui vào lòng Quy Ngư Dương khóc thất thanh.
Quy Ngư Dương hôn hắn, hắn kháng cự lắc đầu, “Không, chúng ta không nên làm như vậy......”
Quy Ngư Dương mạnh mẽ hôn hắn, trong lòng y mừng như điên vừa hôn vừa ôn nhu nhìn hắn.
Phùng Sanh Hàn bị y giữ lấy cổ, nụ hôn của y khiến hắn khó có thể tự kềm chế, hắn có thể nào cự tuyệt y.
Quy Ngư Dương mỉm cười, cúi người ôm lấy hắn đưa vào phòng, đưa hắn thả ngã vào giường, lần thứ hai triền miên hôn lên mặt hắn, theo nước mắt chẫm rãi đi xuống, hôn tới đôi môi đỏ tươi của hắn.
“Uyển Ngọc không phải thê tử của ta, Sanh Hàn, ta vẫn chưa thành thân, tiểu hài tử mà nàng đang mang là của đường đệ ta, ta đối nàng kính chi lấy lễ, chưa bao giờ đối với nàng có chỗ nào thất lễ......”
Phùng Sanh Hàn ngạc nhiên, Quy Ngư Dương nói cho hắn biết tất cả những chuyện vừa mới xảy ra, Uyển Ngọc vừa mới sinh hài tử, đường đệ quỳ xuống cầu thê về nhà, kế hoạch lúc trước của thúc phụ......
Phùng Sanh Hàn không dám tin những chuyện vừa mới nghe.
“Cho dù ta mất đi trí nhớ, cho rằng nàng là của ta thê tử, nhưng là ta chưa bao giờ đối nàng từng có dục vọng, chưa từng chạm qua nàng, không nghĩ ta đối với ngươi......”
Quy Ngư Dương không được tự nhiên nói: “Có đoạn thời gian, ngươi ở nha môn cùng sư gia tốt lắm, ta cả ngày miên man suy nghĩ, nghĩ lầm sư gia là tình nhân của ngươi, cho nên vẫn tìm hắn phiền toái, càng không quen nhìn các ngươi đứng chung một chỗ, ta khi đó ghen tị không thôi, Về đến nhà lý còn ảo tưởng ngươi, làm một ít gièm pha......”
Y nói đến sau lại, cơ hồ xấu hổ đến không thể thành lời.
Phùng Sanh Hàn không dám tin những lời y nói, khuôn mặt tràn ngập kinh ngạc nhìn y.
“Chính là khi ngươi ở nha môn cũng không rất để ý ta......” Hắn nói như thế nào cùng chính mình nghĩ đến hoàn toàn bất đồng.
Quy Ngư Dương hôn lên cổ Phùng Sanh Hàn, mùi trên người hắn, cộng với sự tiếp xúc của làn da, làm cho dục vọng y từng chút từng chút nảy mầm, y rất muốn ôm người trong lòng mình lúc này.
“Ta ở trong đầu vẫn ảo tưởng ôm ngươi, nếu tiếp cận ngươi, ta đại khái sẽ mất đi lý trí của bản thân, ta liền nói dối, nói cái gì huyện khác phải chọn đọc tài liệu văn kiện oan án, kỳ thật ── ta chỉ là muốn cùng với ngươi một chỗ, tới khách điếm rồi, cũng không phải chỉ có một gian phòng, là ta nói với tiểu nhị cho chúng ta một gian phòng, ta muốn ở cùng một chỗ với ngươi, nói đến chuyện này, ta thật sự là đáng khinh đến cực điểm.”
Nói ra những chuyện đáng khinh mà bản thân từng làm, Quy Ngư Dương lộ ra sắc mặt xấu hổ.
Phùng Sanh Hàn còn lại là cảm động ôm lấy y, đưa lên môi đỏ mọng, hai người hôn nhau đến khi không thở được nữa, ngực nhảy lên không thôi.
“Cho nên không chỉ là phát tiết dục vọng?”
“Đương nhiên không phải, đó là ta lừa dối bản thân mà thôi, nhưng mà ta cũng không thể lừa dối bản thân được lâu, ta ghen tị tình nhân trong miệng ngươi, hận hắn chiếm được toàn bộ tâm hồn ngươi, bởi vậy mới lên núi tới tìm ngươi, đối với ngươi nói rất nhiều lời làm ngươi bị tổn thương, ta thật sự không ngờ người đó chính là ta......”
Quy Ngư Dương nói tới đây, bỗng nhiên cảm thấy được vừa bực mình vừa buồn cười, cười chính mình không biết, cũng là do mình một lần nữa lại làm cho Phùng Sanh Hàn lần nữa rơi lệ thương tâm.
“Ngư, Ngư Dương......”
Đôi tay của Quy Ngư Dương đã lọt vào trong quần áo hắn, cầm lấy vật mềm mại dưới thân hắn, làm cho Phùng Sanh Hàn hô hấp nhanh hơn.
Quy Ngư Dương cởi bỏ quần áo hắn, chuyên chú nhìn vào thân thể xinh đẹp của hắn.
“Tuy rằng chuyện xảy ra trong vòng một năm chúng ta yêu nhau ta cũng không nhớ rõ, nhưng là chúng ta còn có thể tạo ra được nhiều kỷ niệm trong vòng nhiều năm tới, Sanh Hàn, ngươi nguyện ý theo ta cùng nhau tạo ra điều đó không?”
Phùng Sanh Hàn chui vào trong lòng ngực y, đây là đáp án của hắn, hắn nguyện ý cả đời một đời đều làm bạn với Quy Ngư Dương.
Hắn tùy ý Quy Ngư Dương cởi bỏ toàn bộ quần áo hắn, hắn cũng đồng dạng cởi bỏ quần áo tình nhân, chờ mong hai người trần trụi hiểu rõ gần sát, làm cho hắn hiểu rõ sự thật, bọn họ hai người trong lúc đó vẫn là một đôi tình nhân ân ái.
“Ngư...... Ngư Dương......” Hắn vuốt ve bộ vị kích động nhất lúc này của Quy Ngư Dương, lửa nóng kia phảng phất như đang chứng minh rằng y đối với mình có bao nhiêu khát vọng.
“Ta yêu ngươi, Sanh Hàn, cả đời này ta sẽ không làm cho ngươi lại rơi lệ chịu khổ.”
“Ta cũng yêu ngươi, Ngư Dương, so với ngươi nghĩ càng thêm yêu ngươi.”
Quy Ngư Dương yêu thương vuốt ve da thịt trắng nõn của Phùng Sanh Hàn.
Phùng Sanh Hàn lập tức thở gấp, cảm thụ sự xâm nhập của Quy Ngư Dương, động tác của y chậm như vậy, ôn nhu như vậy, dường như sợ làm thương tổn hắn.
“Sanh Hàn, không thoải mái sao?”
“Ngô ân......” Phùng Sanh Hàn lắc đầu.
Cảm giác Quy Ngư Dương ở trong cơ thể hắn chậm rãi luật động, tim hắn bắt đầu đập nhanh hơn, bắt lấy quần áo mới vừa cởi xuống, khó nhịn phát ra rên rỉ.
Quy Ngư Dương luật động càng lúc càng nhanh, hơi thở cũng càng ngày càng thô.
Hắn thì uyển chuyển rên rỉ, cùng Quy Ngư Dương đang trong làn sóng kích tình quay cuồng.
“Ngô a...... A a...... A...... A......”
“Sanh Hàn, ta yêu ngươi, ta yêu ngươi......”
“Ngư Dương, ta, ta chịu không nổi...... Cầu ngươi chậm...... chậm...... A...... A a......”
“Ta khống chế không được, Sanh Hàn...... ngươi rất đẹp, đẹp tới mức làm cho ta khó có thể tự chế, tưởng tượng về sau ta là có thể vĩnh viễn ôm ngươi như vậy, ta thực sự rất vui vẻ, ta yêu ngươi, Sanh Hàn......”
Y mất đi lý trí, làm cho Phùng Sanh Hàn cảm thấy được một trận thiên toàn địa chuyển, thắt lưng đau dại vô lực, cả người như đang chìm trong một cơn sóng kích tình. Từng đợt khoái cảm quá mức, làm cho hắn ngay cả rên rỉ cũng không thể nói, ngoại trừ ôm lấy Quy Ngư Dương, hắn không thể suy nghĩ được gì.
Quy Ngư Dương vuốt ve hai má hắn, nó thật sự rất mềm mại … Y cúi xuống cho hắn một nụ hôn mềm mại.
Đồng thời, bàn tay to của Quy Ngư Dương bao bọc lấy dục vọng của hắn, một tay khác âu yếm hai điểm hồng trước ngực hắn, giường gỗ bởi vì động tác cuồng mãnh của Ngư Dương mà không ngừng lay động, yết yết rung động.
Hôn người dưới thân, Quy Ngư Dương chỉ cảm thấy vô hạn khoái cảm dâng lên đỉnh đầu, ngay cả hiểu được thúc phụ còn chờ y dẫn hắn về nhà, nhưng là hai người tâm đầu ý hợp tương thân tương ái, so với cái gì đều quý giá hơn.
Chờ y yêu đủ Phùng Sanh Hàn, y sẽ mang Phùng Sanh Hàn về nhà, mà hiện tại bọn họ hai người thể xác và tinh thần ở chung một chỗ, loại cảm giác ngọt ngào này, y không muốn cùng ngoại nhân chia xẻ.
Dù sao bọn họ là nhiều lần trải qua thiên tân vạn khổ mới được đến được hạnh phúc, hãy cứ để cho bọn họ tam thời say mê trong thế giới của hai người đi!