Cựu Nhân Khốc

Chương 2



Quy Ngư Dương tiến lên trước vài bước, bắt lấy tay của thư sinh kia, cũng không chút khách khí cầm lấy một bát nước khác hướng trên người hắn hất, ăn miếng trả miếng làm cho hắn cũng người đầy nước.

Phùng Sanh Hàn kêu sợ hãi một tiếng, té ngã trên mặt đất, người hắn ướt đẫm,toàn thân nhếch nhác, gió mới thổi tới, da thịt một trận rét lạnh, không khỏi ho khan vài tiếng.

“Ngươi, ngươi...... dám hất nước lên người ta......”

Quy Ngư Dương đâu thèm chú ý hắn ho khan, y tức giận đến muốn đánh y một cái, y ngồi xổm xuống, đem mặt hướng tới Phùng Sanh Hàn.

Phùng Sanh Hàn hai tay để trước ngực Quy Ngư Dương, bị nước lạnh làm đôi môi trắng bệch, bướng bỉnh mắng to, nhưng đôi tay lại bởi vì tiếp cận Quy Ngư Dương, mà bất an xấu hổ run rẩy.

Quy Ngư Dương không có phát hiện thân hình hắn cơ hồ gần sát mình, biểu tình bất an chợt lóe lên rồi biến mất trong đôi mắt thư sinh kia, y một bụng nổi giận, thầm nghĩ làm sao giáo huấn người này một phen.

“Ngươi nói cho ta nghe, ta không hiểu làm sao ta lại đắc tội với ngươi, vì ta căn bản không nhận biết ngươi, quay về quan nha, phủ đệ, ta cũng tra qua hồ sơ, ta không có làm gì thực có lỗi với ngươi, ngươi vì cái gì vừa thấy ta tựa như nhìn thấy cừu nhân, ta với ngươi đến tột cùng có cái gì thâm cừu đại hận?”

Phùng Sanh Hàn vốn xấu hổ vì cùng y tương đối, vừa nghe y nói điên đảo thị phi, nhịn không được cố sức đánh tới tấp vào ngực của Quy Ngư Dương, tức giận đến thở phì phò, nén giận dùng con ngươi mang oán hận nhìn thẳng vào mắt y.

Chỉ bất quá trong mắt hơi ẩm ướt suýt rơi lệ, nếu không phải mạnh mẽ nhịn một hơi, không muốn bị Quy Ngư Dương chê cười, chỉ sợ sớm thất thanh khóc lớn.

“Ngươi dám nói ngươi không nhận biết ta, Quy Ngư Dương mặt người dạ thú, kẻ hai mặt vong ân bội nghĩa! Ngươi vô tình vô nghĩa, khinh người quá đáng......”

Nghe hắn vừa mắng vừa xúc phạm mình, dáng vẻ không giống như cái nhã nhặn của người đọc sách, Quy Ngư Dương không nể mặt, mạnh cầm tay Phùng Sanh Hàn đang ở nơi ngực y đánh, thanh âm trầm trọng cứng rắn hơn so với bình thường.

“Vậy ngươi nói cho ta biết là chuyện gì xảy ra, ta căn bản là không nhớ rõ sự tình hai năm trước khi tiếp nhận chức vụ Huyện thái gia.”

Phùng Sanh Hàn cố sức thoát khỏi giam cầm trụ hai tay của y, loại chuyện vô nghĩa này cũng muốn lừa gạt hắn, nghĩ hắn là tiểu hài tử ba tuổi sao?

“Ngươi đừng mơ tưởng nói bậy gạt ta!”

Quy Ngư Dương bĩu môi, quả thực tú tài gặp được lính, nói lý không được, y đè hắn xuống đất, gào thét vào tai hắn chuyện mới phát sinh ở quê hương.

“Loại chuyện này có cần gạt người không? Ta đi về đến nhà vì muốn đem tro cốt cha mẹ chuyển qua nơi này an táng, đã xảy ra một chút ngoài ý muốn, cái gáy của ta bị va chạm, nghỉ ngơi  ba tháng mới tỉnh lại, chuyện tình xảy ra trong hai năm trước đều quên hết, ta bây giờ còn chưa thích ứng cuộc sống ở nơi này.”

Phùng Sanh Hàn kinh ngạc dùng ánh mắt bất lực nhìn y.

Quy Ngư Dương thở dài một tiếng, y không muốn mang theo một oán giận không thể giải thích, điều này làm cho y giống như đứng ngồi không yên, rất không thoải mái.

Y đưa tay thả lỏng, lập tức đứng lên.

“Nếu là hai năm trước ta có đắc tội với ngươi, chỉ sợ giờ ngươi muốn nói ra ta mới hiểu được, bằng không ta căn bản là không biết là đắc tội với ngươi khi nào.”

Phùng Sanh Hàn bị đả kích lớn, sắc mặt tái nhợt, nhìn thấy Quy Ngư Dương vẻ mặt biểu tình thản nhiên làm cho hắn tâm loạn như ma, nguyên lai y cũng không phải cố ý...... cố ý như vậy đối với hắn.

Quy Ngư Dương nói đến thanh sở minh bạch, một đôi con ngươi đen không hề quý ý (ý hổ thẹn) nhìn hắn, hiện ra y nói rõ ràng là nói thật.

“Nói đi, tột cùng thì ta có chỗ nào đắc tội với ngươi, nếu là ta thật sự có sai, ta sẽ chịu lỗi, nếu là có thể bù lại ta sẽ bù lại, ta không muốn bị một người xa lạ oán hận.”

Thời gian dường như đông lại, Phùng Sanh Hàn không nói gì mà ngơ ngác nhìn Quy Ngư Dương, vài lần tính mở miệng, lại căn bản là không biết nên từ chỗ nào, nguyên lai y cũng không có đối hắn phụ lòng khinh bạc, bội tình bạc nghĩa, chính là lão thiên gia ác liệt trêu đùa mà thôi.

Không kiên nhẫn nhìn hắn không nói gì im lặng, Quy Ngư Dương tỏ ra thúc giục, thư sinh này làm sao cừu thị y, oán hận y, chắc phải có một lý do, y đang chờ nghe y nói lý do.

“Nói mau a, cho dù muốn hận ta, cũng phải lý giải ta đến tột cùng đã làm chuyện gì, cho ngươi hận ta như vậy.”

Bỗng nhiên, từ sơn đạo truyền đến âm thanh tôi tớ lớn tiếng kêu gọi: “Đại nhân, đại nhân, ngài ở trong này không?”

“Chuyện gì?”

Nhận ra là thanh âm của tôi tớ nhà mình, Quy Ngư Dương ra trước cửa hướng tới tiếng gọi lên, hiện tại bọn họ vội vã  lên núi tìm mình như vậy không biết phát sinh chuyện gì.

Quy Ngư Dương đi ra ngoài phòng, tôi tớ thở hổn hển chạy tiến lên bẩm báo.

“Phu nhân dường như động thai khí, thầy thuốc đã tới trong nhà rồi, sư gia bảo ta lên núi tìm đến đại nhân, thỉnh ngài nhanh chóng về nhà......”

Vừa nghe tình thế như thế khẩn cấp, Quy Ngư Dương rốt cuộc bất chấp chuyện của bạch diện thư sinh kia, vội vã  đi theo tôi tớ xuống nói, những gì muốn nói đều đã quên.

Phùng Sanh Hàn từ nhà sau nhìn ra nhà trước, nhìn thấy Quy Ngư Dương lo lắng cho thê tử mang thai, bóng dáng sốt ruột rời đi.

Hắn thê lương cô độc nhờ dựa cây cột mà từ từ ngồi xuống, thân thể tái như rét lạnh, vừa rồi một câu nói của Quy Ngư Dương đã gây cho hắn một đả kích lớn.

Hai người bọn họ bây giờ chỉ là “Người xa lạ” mà thôi.

Phùng Sanh Hàn nhịn không được nước mắt cuồn cuộn chảy xuống, khóc nức nở, nguyên bản nghĩ đến hai tháng này đã có thể thay đổi tâm tình chính mình, không thể tưởng tượng được khi nhìn thấy Quy Ngư Dương thì tình tơ vạn sợi như cũ, phóng tâm bất hạ.

“Ngươi muốn ta nói cái gì? Ngươi đã có thê có tử, còn muốn ta nói cái gì?”

Phùng Sanh Hàn một cỗ cảm xúc bên trong, chỉ có cảm giác chua xót, y khóc hết đau khổ, nhưng chỉ có nước mắt không nói lên lời, cho dù ngôn ngữ gì của thế gian, cũng không thể nói ra bi thương cùng mất mác trong lòng của hắn lúc bây giờ. (Yui: Tội Sanh ca của ta quá. Hiz hizz…)

●●●

Lương Uyển Ngọc vẫn chưa động đến thai khí, sư gia Lâm Tôn Sùng cũng đầu đổ đầy mồ hôi nói là chính mình hiểu lầm.

Thầy thuốc cười gật đầu hoà giải.

“Không có việc gì, phu nhân mạch tượng khỏe mạnh, đoán trước khi sinh sẽ không phải là việc khó, bằng không ta khai mấy phương thuốc  an thai cấp cho phu nhân uống, làm cho tất cả mọi người an tâm.”

Quy Ngư Dương gật đầu.

“Vậy đa tạ thầy thuốc.”

Xử lý xong việc này, y khuyên giải an ủi Lương Uyển Ngọc vài câu liền muốn ra ngoài.

Lâm Tôn Sùng ở bên cạnh y nói: “Đại nhân, ngài hôm nay lên núi đi đâu? Ta nghe nha dịch nói, vị thư sinh kia đối đãi với người thật vô lý, người muốn hay không ta đưa hắn đến đấy răn dạy hắn một phen?”

Quy Ngư Dương nghe hắn nói nghiêm trọng  như thế, vội vàng lắc đầu, không nghĩ đem sự tình làm ầm lên.

“Không cần, không cần nghiêm trọng như vậy, ta chỉ là đến nhà hắn một chuyến, hỏi hắn vì sao đối với ta giống có cái gì thâm cừu đại hận, mới nói đến một nửa chợt nghe nói Uyển Ngọc động thai khí, bởi vậy vội vàng xuống núi đến đây, hiện tại ta còn muốn đi lên, sẽ đem chuyện này hỏi cho rành mạch, để tránh trong lòng luôn luôn có một khối khó chịu.”

Lâm Tôn Sùng không muốn y lại đi tới đó, bởi vậy nhiều lời vài câu muốn đánh tan ý định đi của y.

“Đại nhân, nghe nói thư sinh kia rất nóng tính, đại nhân vẫn là không cần cùng hắn so đo, ta thấy đại nhân khi trở về quần áo ướt, có phải hay không vị thư sinh kia đối đãi vô lễ với đại nhân?”

Quy Ngư Dương không nghĩ làm cho sư gia ngạc nhiên, lại càng không muốn có người quấy nhiễu sự thanh tịnh của vị thư sinh kia, cố nhẹ nhàng bâng quơ trả lời.

“Không cần đa sự, là ta cảm thấy được thời tiết nóng, đến bên suối, không may là ngã vào, may mà nước cạn, nên mới ướt một chút.”

“Ta bồi đại nhân thay đồ!” Lâm Tôn Sùng vẻ mặt không vui.

“Không cần, ngươi ở quan nha quản lý mọi việc đi.”

Quy Ngư Dương cũng không hiểu được chính mình vì sao không cho Lâm Tôn Sùng đi theo, đi gặp vị thư sinh kia cũng không phải đại sự gì, nhưng là sư gia lần nữa hỏi, không khỏi làm y không kiên nhẫn.

Tóm lại, y không thích người ta nói thư sinh kia nói bậy, cho dù thư sinh kia đối với y vô lễ, nhưng là trong đó nhất định có chút căn nguyên, nhìn hắn không giống như đối với y luôn có ác ý.

●●●

Vài ba câu đuổi Lâm Tôn Sùng, Quy Ngư Dương lại lên núi.

Y lần này gõ cửa một lần, Phùng Sanh Hàn ra mở cửa, hắn thay đổi toàn bộ quần áo, hai mắt hơi hơi sưng đỏ, dường như vừa mới khóc, nhưng là thấy Quy Ngư Dương, không giống vừa mới bắt đầu đã mắng khó nghe, còn thản nhiên xưng hô một câu, cũng lễ mạo hơn so với bình thường.

“Quy đại nhân.”

Hắn tiến vào phòng trong, dâng một ly nước lạnh sơn tuyền.

Quy Ngư Dương mới còn muốn hỏi hắn vì sao lại nói như thế, không thể tưởng tượng được Phùng Sanh Hàn liền tự mình đứng trước mặt hắn nói nguyên do.

“Thỉnh đại nhân tha thứ cho thảo dân, bởi vì trước kia thảo dân cùng đại nhân có duyên vài lần, nhưng đại nhân lại luôn một mực tỏ ra không biết thảo dân, cho nên thảo dân là con mọt sách tính tình thuần nhất, cho rằng đại nhân khinh con người của ta, mới đối đại nhân vô lễ như thế, thỉnh đại nhân tha thứ.”

Giọng nói hắn nho nhỏ du dương, vẫn cúi đầu nói chuyện, nói chuyện với ngữ khí bình bình đạm đạm, thật giống những lời này trong lòng hắn đã tập luyện vô số lần, tìm một lí do thoái thác.

Quy Ngư Dương lắc đầu khó hiểu, thái độ trước kia của hắn đối với mình hận thấu xương, nói ra ác ý mắng, cũng chỉ bởi vì chính mình không chủ động hướng hắn chào hỏi sao?

“Bởi vì như thế thật sao?”

Phùng Sanh Hàn chậm rãi ngẩng đầu lên, vô cùng trấn định nói: “Vâng, đại nhân, quả thật là như thế.” Hắn lập tức nhìn thấy trong phòng đồ đạc lộn xộn.

“Mấy ngày nữa ta sẽ chuyển đi, bởi vậy phòng trong lộn xộn, đại nhân, một mình ta ở đây, mà phải chuyển đi mấy bộ sách nên hao phí không ít tinh lực, lửa lớn trong lòng ngày đó dâng lên, bởi vậy mới có thể thay đổi tính tình, thỉnh đại nhân tha thứ cho sự vô lễ của ta.”

Cảm thấy được lý do hắn nói quá mức gượng ép, nhưng là nhìn ánh mắt cố chấp của hắn, cho dù muốn từ miệng hắn nói ra đáp án, xem ra cũng là không có khả năng.

Quy Ngư Dương đành phải cười khổ nhận lý do của hắn.

Bất quá xem ra thư sinh này biết được y bị thương quên chuyện cũ, bởi vậy hiện tại nói chuyện đảo hảo sinh hảo khí lên.

“Khi nào ngươi chuyển đi?”

“Trong một tháng, thảo dân không nghĩ ở lại nơi này.”

Quy Ngư Dương tò mò hỏi: “Nơi này phong cảnh tươi sáng, nhân dân thuần phác, ngươi vì sao không muốn ở nơi này?”

Phùng Sanh Hàn mang ánh mắt lạnh lùng chuyển hướng xa xa, không có cùng y đối mặt, với ai đều không thể nói ra sự thật, huống chi là đối Quy Ngư Dương, hắn làm sao có thể nói chính mình là bởi vì y, rốt cuộc không thể ở lại nơi thương tâm này.

“Không dối gạt đại nhân, thảo dân thân thế trớ trêu, mẫu thân tuy là cha thân danh môn chính thú, nhưng cha ta lúc ấy là bất đắc dĩ mới cưới nương, hắn thuở nhỏ có thanh mai trúc mã, cha ta lúc đó còn yêu một người, tóm lại, nháo ra rất nhiều chuyện đến lúc sau, nương ta sau đó ra đi, ta mới một người độc thân ở tại nơi đây, không biết là có nên trở về nhà một chuyện hay không.”

Quy Ngư Dương gật đầu hiểu biết, mọi nhà có từng hoàn cảnh, “Đúng vậy, chớ để đợi cho cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, con muốn dưỡng mà cha không đợi......”

“Đại nhân mời ngồi, ta còn có vài thứ phải sắp xếp, nếu muốn nhìn phong cảnh núi non, mang bàn ghế, ở trước cửa nhà mát mẻ mà ngồi.”

“Đa tạ......”

Câu sau phải là một cái tên, Quy Ngư Dương lại không biết tên của hắn, Phùng Sanh Hàn dường như cũng biết y muốn nói cái gì, hắn bình tĩnh giới thiệu chính mình.

“Thảo dân họ Phùng, tên Sanh Hàn, đại nhân khả tùy ý gọi ta.”

Hắn luôn mồm đại nhân, thảo dân, như là tạo ra khoản cách giữa hai người, làm cho Quy Ngư Dương cảm thấy không quen, cười nói: “Ta gọi ngươi là Hàn đệ, ngươi cũng có thể gọi ta Ngư Dương ca, bỏ luôn từ đại nhân hay thảo dân đi, ta làm quan nhưng không quen nghe ngươi gọi như vậy.”

Phùng Sanh Hàn không có như người bình thường thụ sủng nhược kinh vui mừng, ngược lại hắn càng lãnh đạm dùng đạo lý.

“Đại nhân, cổ hiền có viết: quân thần chi lễ không thể bỏ, huống chi đại nhân chính là đại nhân, thảo dân chính là thảo dân, thảo dân nghĩ không nên mất lễ nghĩa.”

“Ngươi......”

Hắn như vậy không biết phân biệt, hẳn là sẽ làm người khác vỗ bàn giận dữ, nhưng là Quy Ngư Dương lại đối với hắn như thế nào cũng không tức giận được, đành phải theo hắn, chịu được tính tình quái ảo của hắn.

“Cũng được, ta đây kêu ngươi Hàn đệ.”

Phùng Sanh Hàn quay mặt đi, không lên tiếng trả lời nữa, bắt đầu sắp xếp thứ gì đó trên đất.

Quy Ngư Dương rất muốn cùng hắn kết giao, bởi vậy ngồi không một khắc nhưng lại nhịn không được mà nói chuyện.

“Hàn đệ, ngươi hôn phối ra sao? Muốn hay không ngu huynh giúp ngươi giới thiệu, Hàn đệ, ngươi nhân tài anh tuấn như vậy, hẳn là rể hiền trong lòng người.”

Nghe vậy, Phùng Sanh Hàn bả vai cứng ngắc nói: “Không cần, đa tạ đại nhân, thảo dân đã có đính ước, hắn bởi vì có việc xuất môn bên ngoài, chờ hắn trở về, chúng ta sẽ thành thân.”

“Là cô nương ở nơi này sao?”

Phùng Sanh Hàn như là nhớ tới ý trung nhân, biểu tình trên mặt trở nên ôn nhu, ngay cả âm thanh cũng nhẹ nhàng, giống như ý trung nhân trong lòng lúc nào xuất hiện trong tâm trí hắn, một khắc cũng không rời.

“Hắn là người nơi khác, là người bên ngoài, muốn tới nơi này định cư, chúng ta đã lén ưng thuận chung thân, hắn phi thường yêu ta, ta cũng phi thường thương hắn.”

Phùng Sanh Hàn khi nói chuyện với hắn, giọng nói tuy rằng nhỏ nhẹ du dương, lại như mang theo lạnh lùng, dáng vẻ không giống như bây giờ giọng nói cực có cảm tình, làm cho Quy Ngư Dương trong lòng vừa động, cảm giác hắn cùng với tình nhân yêu nhau sâu đậm, dường như bất luận kẻ nào đều không thể xen vào.

“Khi nào nàng trở về? Nếu ngươi chuyển đi, nàng chẳng phải là không biết ngươi chuyển đến nơi nào sao?” Quy Ngư Dương cảm thấy được chuyện này có điểm kỳ quái, hắn vừa muốn cưới người, vừa muốn chuyển đi, là hai chuyện khác biệt nhau mâu thuẫn đến cực điểm.

Phùng Sanh Hàn thân hình xuất hiện một tia run rẩy, áp lực tâm tình nhỏ giọng nói: “Hắn rất nhanh sẽ trở lại, khi ta chuyển đi hắn sẽ trở lại.”

Quy Ngư Dương nghĩ muốn hỏi lại, lại cảm thấy được không khí đột nhiên trở nên cực độ quái dị, trong khoảng thời gian ngắn lại không biết nên hỏi thế là tốt hay không nữa, đành phải nói chút khách khí nói.

“Vậy chúc mừng ngươi, chờ các ngươi thành thân ngày ấy, ta nhất định cùng người nhà tay trong tay đến dự tiệc.”

Phùng Sanh Hàn bỗng nhiên đứng lên, hắn đứng ở chỗ tối, Quy Ngư Dương thấy không rõ hắn biểu tình gì, nhưng trống ngực hắn dồn dập đập, tiếng nói có chút bén nhọn chỉ vào mặt trời bên ngoài sắp hạ xuống.

“Đại nhân, trời sắp tối, nếu ngươi không nhân lúc trời còn sáng mà xuống núi, chờ một lát bầu trời tối đen, chỉ sợ không quen đường núi khiến ngươi không thể xuống núi.”

Kỳ thật sắc trời còn rất sáng, Phùng Sanh Hàn rõ ràng có ý đuổi y, hắn đã có ý đuổi khách, Quy Ngư Dương dù ngốc thế nào, cũng biết hiểu hắn muốn mình rời đi.

Y đứng lên, cực kỳ bất đắc dĩ, xem ra Phùng Sanh Hàn cũng không nghĩ muốn cùng y kết giao.

“Được rồi, ta đi đây.”

“Tiễn đại nhân.”

Phùng Sanh Hàn thay y mở cửa, chạng vạng một trận gió lạnh thổi tới, hắn lại ho khan vài tiếng, xem ra phong hàn chưa lành.

Hai người đứng quá gần, Quy Ngư Dương ngửi được một mùi thơm cơ thể từ trên người hắn, mùi thơm của cơ thể kia hương vị có chút mê người, y không khỏi ngẩng đầu nhìn khuôn mặt kiều diễm của Phùng Sanh Hàn.

Phùng Sanh Hàn ngẩng mặt lên nhìn thấy ánh mắt y, trên mặt biểu tình đau thương cùng đau đớn dẫn theo nói không nên lời, làm cho Quy Ngư Dương thoáng chốc nhiệt huyết phẫn trương, cũng nói không nên lời là cảm giác cái gì, nhưng y bỗng nhiên không thích hắn lộ ra loại vẻ mặt này, người nhân tài anh tuấn như vậy, hẳn là phải mỗi ngày vui vẻ khoái hoạt, như thể nào lại lo lắng cuộc sống thường ngày.

Quy Ngư Dương lạnh lùng nói: “Không cho phép ngươi lộ ra vẻ mặt này!”

Y nói ra ý nghiêm khắc lại giống như rít gào, ngay cả chính Quy Ngư Dương, y chưa từng nghe qua chính mình dùng loại ngữ khí này nói chuyện.

“Đại, đại nhân......”

Cảm giác chính mình dường như với một kẻ điên giống nhau, thế nhưng thuận miệng rít gào, Quy Ngư Dương có chút xấu hổ khụ hai tiếng, cố gắng che dấu chính mình vừa rồi thất thố.

“Ngươi phải bảo trọng thân thể, không thể lộ ra biểu tình tan vỡ trái tim như vậy, chỉ cần hai người yêu nhau, ta tin tưởng cô nương kia nhất định rất nhanh sẽ trở lại bên cạnh ngươi, ngươi không cần quá sầu lo, như vậy ngược lại sẽ làm bị thương chính mình.”

Phùng Sanh Hàn lần đầu tiên ở trước mặt y lộ ra nụ cười nhạt nhạt, nụ cười kia mĩ đắc làm cho ngực Quy Ngư Dương căng thẳng, lại so với cảnh đẹp y đã thấy còn đẹp hơn ba phần.

Thậm chí y từng nhìn qua kì sơn dị thủy, nhưng dưới nụ cười xinh đẹp này mọi thứ đều trở nên ngu si đần độn, đắm chìm trong nụ cười xinh đẹp vô song, làm cho y tựa như uống rượu mạnh mà mê say.

Nhưng Phùng Sanh Hàn vừa mới mỉm cười, lại lập tức thu hồi tươi cười, nụ cười chợt lóe rồi biến mất, làm cho Quy Ngư Dương phiền muộn mờ mịt.

Phùng Sanh Hàn gật đầu nói tạ ơn.

“Đa tạ đại nhân đã quan tâm, ta sẽ hảo hảo bảo trọng thân thể.”

Nhìn thấy hắn tươi cười, Quy Ngư Dương cùng lúc cảm thấy được vừa rồi chính mình rít gào vô cùng xấu hổ, nhưng là cảm thấy được nhìn y tươi cười làm cho chính mình trong lòng có một trận vui sướng nói không nên lời, dường như có gì đó trong mình vừa mới mở ra.

Quy Ngư Dương gật đầu, chậm rãi bước đi về nhà, đi không được vài bước, y nhìn lại, Phùng Sanh Hàn còn tại trước cửa nhìn bóng dáng y.

Cũng không biết vì cái gì, trong lòng y lại có chút nhảy nhót, xem ra Phùng Sanh Hàn cũng không như vừa rồi nghĩ không muốn cùng y kết giao, bằng không y sẽ không ở trước nhà vẫn nhìn theo y.

Vui sướng để bụng, Quy Ngư Dương lớn tiếng nói: “Hàn đệ, gió lớn, đi vào nghỉ ngơi đi!”

Phùng Sanh Hàn lặng lẽ không lên tiếng, dường như không có nghe đến lời nói của y, chính là vẫn nhìn y, trên mặt không cười không khóc, lạnh nhạt, bình tĩnh, giống như đeo mặt nạ.

Quy Ngư Dương lại đi rồi vài bước, mãi đến khi nhìn không thấy Phùng Sanh Hàn trước cửa phòng, y mới bước nhanh xuống núi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.