Cừu Nhỏ Chạy Đâu Cho Thoát

Chương 109: Cố Thiếu





Đang ăn nửa chừng, Tư Lệ Đình đột nhiên trả lời một cuộc gọi, anh đứng dậy rời đi.
“Tô Tô, anh có chuyện cần xử lý.

Lát nữa em ăn xong anh sẽ bảo tài xế đưa em về khách sạn được không?”‌ Tô Cẩm Khê có chút không vui, “Là chuyện công sao?”‌”Ừ, đúng, có hẹn một CEO bàn chuyện.”‌ Tô Cẩm Khê liền biết anh không có khả năng đến Mỹ chỉ để cho vui, chắc chắn có việc gì đó phải làm.
“Được rồi, anh đi làm việc đi, em ở một mình cũng được.”‌ Tư Lệ Đình ôm lấy cô, ghé vào trán hôn cô một nụ hôn, “Ngoan, đợi anh làm việc xong sẽ đưa em đi chơi.”
“Bai bai.”‌ Tô Câm Khê nhìn bóng lưng Tư Lệ Đình vội vã rời đi, trong lòng cảm thấy mắt mát mà không rõ lý do.
Mặc dù lúc đầu cô vào công ty của Đường Minh là vì để mở mang, nhưng tốc độ phát triển của cô rõ ràng là chậm hơn cô nghĩ.
Cho dù là Đường Minh hay Tư Lệ Đình, hai người họ đối với cô đều có một loại mong muốn bảo mình, không muốn cô tự mình chạm vào những thứ đó.
Chẳng qua lần này Đường Minh muốn nói chuyện hợp tác, ở trên máy bay Đường Minh luôn đối chiếu thông tin.
Đây là việc đáng lẽ cô nên làm, nhưng Đường Minh không muốn cô tự mình làm, bảo cô nghỉ ngơi thật tốt.
Tô Cẩm Khê không vui nhấp một ngụm rượu vang, mặc dù nói phụ nữ nên được chiều chuộng nhưng Tô Cầm Khê không muốn như này.
Cô đứng dậy, nhìn cảnh đêm náo nhiệt bên ngoài, cô muốn sát cánh cùng Tư Lệ Đình, mà không phải được bảo vệ cần thận.
Đôi mắt Tô Cầm Khê dần trở nên kiên định, xem ra cô nên làm gì đó rồi.
Sau khi ăn xong, Tô Cầm Khê ở nhà hàng chụp một bức cảnh đêm sau đó mới rời đi.
Thời điểm đi ra cửa có vài người đi vào, người dẫn đầu mặc một bộ âu phục màu đen, dáng vẻ lãnh đạm.
Có lẽ cô nhìn thấy những khuôn mặt người phương Đông ở nước ngoài, theo thói quen cô sẽ để ý nhiều hơn.
Hai người đi ngang qua, ánh mắt của người đàn ông cũng liếc về phía Tô Cẩm Khê, từ góc độ này chỉ có thể nhìn thấy gò má của Tô Cảm Khê.
Cô gái rất thanh lịch, người đàn ông thu lại tầm nhìn.
“Cô Tô, tôi đưa cô về.”‌Tô Cẩm Khê lên xe để tài xé đưa cô về.

Người đàn ông đi tới phòng riêng của nhà hàng, trong đó đã có mấy người, “Cố thiếu, mời anh ra ngoài một lần thật sự không dễ, nghe nói anh sắp trở về Trung Quốc rồi?”‌ Người đàn ông được gọi là Có thiếu khẽ gật đầu, “Đúng vậy.”
“Cậu nói cậu xem, công việc kinh doanh của cậu ở Mỹ đang hoạt động tốt, về nước làm gì chứ?”
“Ôi, anh không biết rồi, Cố thiếu về nước là muốn gặp bạn trên mạng.”‌ Người đó phun rượu trong miệng ra, “Cố Nam Thương, đã là thời đại nào rồi mà cậu còn chơi trò hẹn hò online thế?”‌ Cố Nam Thương lạnh lùng liếc anh một cái, “Ông đây thích, uống rượu của cậu đi.

Mấy ngày nữa tôi về nước rồi, tối nay ra đây là gặp mọi người lần cuối cùng.”
“Phi phi phi, cái gì mà gọi là lần cuối cùng chứ? Cậu không biết nói cái gì tốt chút à? Bữa tiệc tối mai cậu phải đi đúng không?”
“Ù”
“Cố thiếu, cậu thật sự là vì một người phụ nữ mà về nước à?
Cậu không sợ vừa gặp sẽ chết à, nếu như là một ông chú giả gái thì sao?” Người ở bên cạnh cười nói.
Cố Nam Thương nghĩ về lịch sử trò chuyện với người đó hơn hai năm qua, cô ấy chắc chắn không phải là ông chú giả gái, cũng không phải lừa tiền.
Bản thân anh đã nhiều lần ngỏ ý muốn mua quà cho cô ấy nhưng cô ấy từ chối nhận, mà cô ấy thường đi làm thêm, một cô gái như vậy không thể là kẻ lừa đảo được.
Nếu không, cô đã sớm đồng ý gặp mặt anh lâu rồi, ngay cả số điện thoại và QQ của cô ấy đều là gần đây anh mới biết.
Cố Nam Thương nhấp vào ảnh hồ sơ WeChat của cô ấy.

Hôm đó ô ấy đã nhận được rất nhiều đồ ngọt.

Nhất định là có đàn ông đang theo đuôi cô ấy, hơn nữa mạnh bạo không nhỏ.
Nếu anh không trở lại Trung Quốc lần nữa, e rằng cô ấy sẽ thực sự là hoa đã có chủ.
Mới nhấp vào ảnh đại diện của cô ấy thì thấy cô ấy đăng một trạng thái, đó là một cảnh đêm.

Cố Nam Thương không nghĩ nó lại đặc biệt, chỉ là vì cô ấy đăng, nên anh sẽ xem xét nó cần thận.
Vừa định đặt điện thoại xuống, Cố Nam Thương như thể nhận ra điều gì đó, anh ngạc nhiên đứng dậy.
“Cố thiếu, sao anh lại ngạc nhiên như vậy?”‌ Cố Nam Thương mở cửa bước ra ngoài, giơ điện thoại lên nhìn khung cảnh phía đối diện, giống hệt như trong ảnh.
Trạng thái này được đăng cách đây 5 phút, có nghĩa là Cây Búa đã đến Mỹ rồi!
; Còn có điều khiến gì khiến anh phấn khích hơn là tin tức này, Cố Nam Thương là vì muốn gặp cô ấy mà đã tổ chức cuộc gặp mặt này.
Nếu như cô ấy đang ở Mỹ, vậy thì anh có thể ngay lập tức gặp cô ấy rồi?
Cố Nam Thương nóng lòng gọi cho cô, còn chưa kịp nhắn nút gọi gương mặt anh đã mờ đi.
Chọt nhận ra hai người họ chưa bao giờ nói chuyện điện thoại, cứ trực tiếp gọi như vậy có hơi đột ngột, vì vậy anh đã gửi một tin nhắn.
“Tiểu Búa Tử, em đang ở Mỹ à?”‌ Tô Cẩm Khê nhìn thấy tin nhắn của Thương Hải gửi đến, cô trả lời một chữ “Ừ.”‌ Thương Hải luôn nói anh ấy đang ở nước ngoài, còn ở nước nào Tô Cẩm Khê cũng không rõ.
Bàn tay của Cố Nam Thương lúc này đang run lên, cô đang ở đây, cô ấy thực sự ở đây.
Nói không chừng bây giò cô vẫn đang ở nhà hàng, tâm trạng của anh hưng phấn, anh một lần nữa khẳng định cô có ở nhà hàng này hay không.
Tô Cẩm Khê thấy anh nói điều này, chẳng lẽ vừa rồi anh ấy cũng ở đây? Này cũng có duyên ghê!
“Môn Chủ Đại Đại, tôi đã rời đi rồi, lúc nãy tôi ở đó.”
“Không sao, em ở đâu, anh sẽ đến tìm em.” Tâm trạng của Cố Nam Thương lúc này chỉ có thể dùng vui mừng tột độ mà miêu tả.
Hơn hai năm rồi, anh đã tưởng tượng xem Cái Búa sẽ có dáng vẻ như thế nào, anh cảm thấy cô nhất là một cô gái rất dễ thương.
Không ngờ lần này hai người lại gần nhau như vậy, nhất định là ông trời có mắt, tặng cho anh cơ hội này.
Tô Cẩm Khê liếc mắt nhìn thời gian, nghĩ đến Đường Minh nói ngày mai còn có chuyện, mà Môn Chủ Đại Đại lại là đàn ông, còn ở nơi mà cô không biết rõ.
“Môn Chủ Đại Đại, tôi sắp về đến khách sạn rồi, hẹn hôm khác có thời gian gặp được không?”‌ Cố Nam Thương hơi thất vọng, nhưng anh ngại không dám nói gì, sợ người bên kia nghĩ anh là kẻ hư hỏng.
“Được, đợi em có thời gian lại nói.”‌ Mặc dù chưa được gặp Cây Búa, Cố Nam Thương cũng rất hào hứng.

Trong lòng Tô Cảm Khê cũng cảm thấy kỳ diệu, trái đất rộng lớn như vậy, hai người gặp nhau trên mạng, lại có thể ở Mỹ ở gần nhau như vậy.
Nếu cô đăng sớm hơn năm phút, có phải đã có thể gặp anh ấy không?
Không biết Môn Chủ Đại Đại là người đàn ông như thế nào?
Trong đầu cô cũng đang tưởng tượng.
Tô Cẩm Khê trở về khách sạn, đúng lúc gặp Đường Minh ở trong sảnh.
“Cẩm Khê, em đi đâu vậy?”
“Tôi đi ăn tối vừa mới trở về.” Tô Cẩm Khê mừng thầm Tư Lệ Đình có việc đã đi trước, nếu không sẽ chạm mặt nhau rồi.
Đường Minh nhìn thấy Tô Cầm Khê trang điểm nhẹ, mặc váy đen, cô trông gợi cảm và trưởng thành hơn lần đầu tiên anh gặp.
Người đẹp lại càng khó làm người ta rời mắt.
“Ngày mai chúng ta sẽ cùng công ty RY nói chuyện hợp tác, em xem tài liệu trước đi, làm quen một chút.”
“Vâng, Đường Tổng.” Tô Cảẩm Khê muốn tiếp xúc nhiều hơn về những thứ này, liền đi theo Đường Minh vào phòng.
Một đống tài liệu được đặt trước bàn làm việc, Tô Cảm Khê kinh ngạc.
“Đường tổng, những tài liệu này là đều do anh chỉnh lý sao?”
“Ừ, em vừa mới làm trợ lý.

Tôi sợ em sắp xếp không kỹ càng, em xem trước đi, không hiểu thì hỏi tôi.”‌ Thực ra không phải sợ Tô Cẩm Khê không biết làm, mà là Đường Minh không nỡ.
Đổi lại là lúc trước việc này sẽ do trợ lý Chiêm đảm nhận, nghĩ đến Tô Cẩm Khê sẽ không thoải mái trong suốt chặng đường dài bay, nên anh ta đã tự mình làm.
Tô Cẩm Khê cảm thấy có chút áy náy, “Đường tổng, dù sao hiện tại tôi cũng là trợ lý của anh, sau này những chuyện này cứ giao cho tôi.”
“Được, em vừa đến nên chưa biết rõ, tôi nói sơ qua cho em biết một chút, chúng ta đã liên lạc với công ty RY một tháng trước.
Gần như ở trong nước đã trao đổi xong về các vấn đề của dự án rồi, ngày mai gặp mặt là muốn nói sâu hơn về sự hợp tác này.
Chỉ cần quyết định được chỉ tiết, về cơ bản có thể ký hợp đồng.”‌ Nhìn thấy dáng vẻ đã tính trước mọi việc của Đường Minh, Tô Cảm Khê không khỏi hỏi: “Đường tổng, việc hợp tác lần này đối với chúng ta mà nói rất quan trọng à?”
“Đương nhiên, hai năm qua tôi đã bắt đầu thâm nhập thị trường Mỹ.


Thành thật mà nói, đó không phải là vấn đề đơn giản.
Trước đó tôi đã thực hiện một số thử nghiệm, phản hồi không tốt, công ty RY này là một công ty uy tín lâu đời ở Mỹ.
Nếu có được dự án, sau này chúng ta có thể sử dụng nó để mở rộng kinh doanh.”‌ Tô Cẩm Khê gật đầu, “Hóa ra là như thế, vậy chắc chắn bao nhiêu phần trăm thế?”
“Chín mươi phần trăm đi, dù sao chúng ta cũng đã nói chuyện hơn một tháng, nếu đối phương không có thành ý, bọn họ sẽ không dành thời gian nói chuyện với chúng ta.”
“Vâng Đường tổng, vậy tôi sẽ xem tài liệu trước.”‌ Tô Cẩm Khê bắt đầu làm quen với thông tin của công ty RY, Đường Minh nới lỏng cà vạt, cởi áo khoác, cởi cúc áo sơ mi.
Bất kể đàn ông hay phụ nữ, khi nghiêm túc đều sẽ có một sức hấp dẫn đặc biệt.
“Đường tổng, cái này nghĩa là gì vậy, tôi không hiễu lắm.”‌ Đường Minh đứng ở bên cạnh cô khẽ nghiêng người, ngửi được hương thơm của cô, trong lòng rung động, nhẹ nhàng nói: “Cái nào?”
“Là cái này.”‌ Anh ta kiên nhẫn giải thích cho cô, lúc này Tô Cầm Khê mới tỉnh ngộ.
“Hóa ra không phải mọi thứ ở trường đều hữu ích, để có được kiến thức thì phải đi đôi với thực hành.”
“Chỉ cần em muốn học, về sau tôi có thể dạy em.”
“Cảm ơn Đường tổng.” Khao khát có kiến thức của Tô Cảm Khê rất mạnh mẽ.
Cô đọc đi đọc lại thông tin nhiều lần, đến khi cô đặt thông tin xuống và nhìn vào thời gian, cô mới nhận ra rằng đã rất muộn rồi.
“Xin lỗi Đường tổng, đã muộn rồi như vậy rồi, anh nghỉ ngơi sớm đi.”‌ Đường Minh rất không thích lời nói xa lạ này của cô, “Đã nói em bao nhiêu lần rồi, không cần gọi tôi là Đường tổng, sao em lại quên rồi?”‌ Anh ta và cô chỉ cách nhau nửa bước, chỉ cần tiến thêm một bước hai người liền có thể ôm nhau.
Đã rất muộn rồi, lại còn là cô nam quả nữ, Tô Cẩm Khê cúi đầu lùi lại một bước.
“Trước kia với bây giờ không giống nhau bây giờ tôi là trợ lý của anh, gọi anh Đường tổng thì tốt hơn.
Thời gian không còn sớm, tôi sẽ không quấy rầy anh nữa, anh nghỉ ngơi sớm đi nhé.”‌ Đường Minh vươn tay muốn giữ lấy cô, cuối cùng vẫn là để cô đi, anh ta sững sờ nhìn tay mình.
ề Trong lòng không khỏi tự hỏi, Đường Minh, nêu như anh thật sự thích cô, tại sao không giữ cô lại?
Nếu anh đi bước này, Bạch Tiểu Vũ thì sao? Lẽ nào người anh yêu không phải là Bạch Tiểu Vũ ư?
Đường Minh đứng ở cửa nhìn bóng lưng của Tô Cẩm Khê biến mắt trong tiếng đóng cửa.
Tô Cảm Khê, em có ma lực gì mà có thể khiến tôi vì em mà mắt kiểm soát như vậy? Đường Minh thở dài, cũng may anh ta còn có chút lý trí cuối cùng, nếu như làm như vậy thật, anh ta sẽ vĩnh viễn không trở lại được.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.