Cừu Nhỏ Chạy Đâu Cho Thoát

Chương 115: Ý Của Đường Tổng





Cũng không còn sớm nữa, Đường Minh thay một bộ âu phục, Bạch Tiểu Vũ cũng ngoan ngoãn đi theo bên cạnh anh ta.
Lúc thì giúp anh ta sửa tóc, lúc sau lại cầm cà vạt muốn thắt giúp anh ta.
“Minh, em thắt cà vạt cho anh.”‌ Trước kia Bạch Tiểu Vũ từng thắt cà vạt cho anh ta rất nhiều, trong đầu Đường Minh hiện lên dáng vẻ chăm chú của Tô Cẩm Khê khi cô thắt cà vạt cho anh ta.
Lúc không đi giày cao gót thì Bạch Tiểu Vũ thấp hơn Tô Cẩm Khê nhiều.
Nhìn đôi mi giả dài của cô ta, trên mặt cô ta còn thoa một lớp phấn nền mỏng.
“Tiểu Vũ, hình như đã lâu anh không thấy mặt mộc của em, sau này lúc ở nhà em không cần trang điểm.”‌ Nhớ đến Tô Cẩm Khê, phần lớn thời gian cô đều để mặt mộc, lần duy nhất anh ta chạm vào má cô, cũng rất sạch sẽ.
Bạch Tiểu Vũ đã trang điểm trong thời gian dài, rất ÿ lại vào mỹ phẩm, mới nghe thấy Đường Minh nói tẩy trang cô ta liền sợ hãi.
“Minh, trước mặt anh em muốn để lại dáng vẻ đẹp nhất của mình…”‌ Đợi người đàn ông đi ngủ người phụ nữ mới dám ngủ, trước lúc người đàn thức dậy người phụ đã phải dậy trước rồi, người phụ nữ rất vất vả.
Vì để có thể lưu lại dáng vẻ đẹp nhất của mình trong lòng anh ta, Bạch Tiểu Vũ cũng là một người rất có lòng kiên trì.
“Dùng mỹ phẩm trang điểm thì khuôn mặt xinh đẹp như nào đi nữa cũng là đồ giả.

Tối nay trước khi anh trở về em tẩy trang đi.”‌ Đường Minh đã xác định rồi, anh ta không thể chần chừ, lưỡng lự nữa, anh ta đã có Bạch Tiểu Vũ, thì anh ta nên có trách nhiệm với cô.
Như Tô Cẩm Khê nói, vốn dĩ hai người chỉ là thỏa thuận, sau khi thỏa thuận kết thúc, họ sẽ đường ai nấy đi.
“Minh, anh thật sự không thay lòng đổi dạ chứ?”‌”Tiểu Vũ, anh sẽ không phụ em.”
“Minh, em yêu anh.” Bạch Tiểu Vũ nhìn thấy sự chân thành trong mắt anh ta, ánh mắt của người đàn ông không thể giả.
“Ngoan ngoãn chờ anh quay lại.”‌”Vâng!”‌ Đường Minh bước ra khỏi phòng, gõ cửa phòng Tô Cẩm Khê, “Trợ lý Tô, cô chuẩn bị xong chưa?”
“Xong rồi.” Tô Cẩm Khê vội vội vàng vàng đi giày cao gót, cầm túi xách đi ra.

Mặc dù cô hơi hoảng loạn mở cửa, nhưng khi cô xuất hiện ánh mắt Đường Minh như cũ sáng lên.
Lúc chọn váy anh ta đã tưởng tượng ra dáng vẻ Tô Cảm Khê mặc bộ váy này.
Tất cả sự tưởng tượng cũng không bằng những gì anh ta được tận mắt nhìn thấy ngay lúc này, quá đẹp, thật sự rất đẹp! Nói là tiên nữ giáng trần cũng không khoa trương.
Lý do tại sao cô tạo cho người khác cảm giác đặc biệt là vì Tô Cẩm Khê mang lại cảm giác tươi mới và tỉnh tế hơn những người khác.
Giây trước, anh ta xác định mình sẽ không còn có suy nghĩ gì về Tô Cảm Khê nữa, khoảnh khắc nhìn thấy Tô Cẩm Khê, suy nghĩ của anh ta lại nhạt dần.
“Đường tổng, chúng ta đi thôi.” Tô Cầm Khê hơi không tự nhiên, dù sao trước đó đã xảy ra chuyện như thế.
Đường Minh thu hồi ánh mắt khỏi người cô, cảnh cáo bản thân không còn cảm giác với cô nữa, anh ta dửng dưng bỏ đi.
Bạch Tiểu Vũ đứng ở cửa, trên mặt mang vẻ hối lỗi, “Cô Tô, lúc nấy là tôi hiểu lầm cô, thực xin lỗi.”‌ Tô Cẩm Khê cảm thấy Bạch Tiểu Vũ giống như một loại người có tinh thần không tốt, lúc tốt thì nói chuyện sẽ dễ dàng, lúc không tốt thì như người đàn bà điên loạn.
Mỗi lần cô ta phát điên với cô, xong rồi lại tới xin lỗi cô, Tô Cẩm Khê phót lờ Bạch Tiểu Vũ, trực tiếp rời đi.
Trước đó cô bị cô túm tóc da đầu như muốn rớt ra, không phải chỉ một câu xin lỗi là không còn liên quan gì cả.
Tô Cẩm Khê cũng khẳng định sau này cô sẽ không dây dưa rễ má gì với Bạch Tiểu Vũ nữa, cho nên cô không thèm nhìn sắc mặt của cô ta.
Bị Tô Cẩm Khê phót lờ Bạch Tiểu Vũ cảm thấy rất khó chịu, nhưng nghĩ đến những chuyện mình đã làm, quả thực là quá đáng.
Thấy Tô Cẩm Khê ở cùng người khác, Bạch Tiểu Vũ cũng an tâm, cho nên cô ta cũng không quan tâm đến thái độ của Tô Cẩm Khê.
Tô Cảm Khê và Đường Minh một trước một sau bước lên xe, toàn thân Đường Minh toát ra hơi thở lạnh lẽo, ngồi trong xe giống như một pho tượng.
Tại sảnh tiệc tối, tập hợp cả nam lẫn nữ mặc trang phục dạ hội.
Tô Cẩm Khê không biết có phải cô nghĩ nhiều rồi không, cô luôn cảm thấy Đường Minh đang cố ý xa lánh cô, từ lúc bước lên xe anh ta cũng không thèm nhìn cô.
Nhưng mối quan hệ kiểu này khiến Tô Cẩm Khê cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, cả hai đều có bạn đời của mình, nên như thế này là tốt nhất.
“Em là bạn gái của tôi, em nên khoác tay tôi.” Đường Minh nhìn Tô Cảm Khê đang đứng cách xa mình, tâm trạng càng thêm trầm trọng.

Tô Cảm Khê khoác tay anh ta bước vào hội trường, bên trong đa số đều là người phương Tây.
“Nhìn thấy người đàn ông mặc bộ đồ màu xanh đen kia không?
Anh ta là tổng giám đốc Will, người mà chúng ta sẽ liên hệ cho dự án tiếp theo.”
“Vậy chúng ta qua đó chào hỏi.”‌ Tổng giám đốc Will khoảng 30 tuổi, dáng người cao lớn, đôi mắt màu hỗ phách tuyệt đẹp.
“Xin chào, anh Will.” Đường Minh thân sĩ chào hỏi.
“Đường tổng, đã lâu không gặp, cô gái xinh đẹp này là?”‌ TGÓ ấy là trợ lý của tôi, trợ lý Tô, đến chào hỏi anh Will đi.”‌ Tô Cảm Khê bước tới, tươi cười chào hỏi, “Xin chào, anh Will.”‌ Nụ cười của cô dịu dàng như ánh mặt trời đang chiếu trên người cô, viên kim cương trên cỗ phản chiếu ánh sáng, chuyển động dưới ánh đèn.
Will sững sờ một lúc, nắm lấy tay Tô Câm Khê, hôn lên mu bàn tay cô, “Cô Tô cười giống như hoa hồng đang nở.”
“Cảm ơn.” Tô Cẩm Khê thu tay lại, ánh mắt của Will khiến cô có chút khó chịu.
“Đường tổng, anh trò chuyện cùng anh Will đi, tôi đi lòng vòng xem thử.” Tô Cầm Khê tìm cớ chuồn đi.
Đường Minh cũng là đàn ông, đương nhiên anh ta cũng nhận ra ánh mắt Will nhìn Tô Cảm Khê khác hẳn, đôi khi trợ lý cũng có nhiệm vụ đoạt lấy khách.
Nếu Trân Ni có mặt ở đây, không cần Đường Minh mở miệng cô ta biết mình nên làm gì, vốn dĩ Đường Minh có thể yêu cầu Tô Cẩm Khê ở lại.
Will bắt đầu quan tâm đến cô, nếu lúc này Tô Cảm Khê nắm được lợi thế này thì khả năng thành công dự án này là rất cao.
Trong tiềm thức Đường Minh muốn che chở Tô Cẩm Khê, “Ừ, lát nữa tôi sẽ tới tìm em.”‌ Hai người nói chuyện bằng tiếng Trung, Will không hiểu họ đang nói gì, thấy Tô Cầm Khê chào tạm biệt mình, trên mặt hiện lên vẻ không nỡ.
“Cô Tô định đi đâu?”
“Anh WIII, trợ lý Tô đi vệ sinh.” Đường Minh tùy tiện tìm một cái cớ.
Sau đó Will mới bình tĩnh lại, hai người câu được câu không, cuối cùng Đường Minh cũng vòng đến chủ đề chính.
“Anh Will, dự án mà chúng ta thảo luận lần trước, không biết anh cảm thấy có hứng thú không?”‌ Lúc này, Will đang tập trung vào gương mặt phương Đông vừa xuất hiện, “Đường tổng, tôi nghĩ để trợ lý của anh nói chuyện với tôi, tôi sẽ hứng thú hơn đó.”‌ Đường Minh thầm nghĩ không tốt, lời nói của Will là điềm xấu.

“Trợ lý của tôi là người mới, không rõ về dự án.

Vẫn nên là tôi nói chuyện với anh thì tốt hơn.”‌ Trên Mặt Will cũng không hiện lên vẻ tức giận, anh ta chỉ tìm cớ để đuổi Đường Minh đi.
“Đường tổng, lần tới chúng ta sẽ nói về dự án sau.

Tôi phải đi qua đó gặp bạn cũ.”
“Được, tôi sẽ liên hệ với anh sau.” Đường Minh đẩy gọng kính, e rằng dự án này sẽ không bàn nữa.
Will không quan tâm đến rượu, anh ta quan tâm đến Tô Cẩm Khê.
Đường Minh cầm ly sâm panh bên cạnh lên uống một hơi cạn sạch, tại sao mình lại không làm được? Rõ ràng bản thân mình đã quyết định buông tha Tô Cẩm Khê.
Dù sao thì cô cũng không còn trong sạch nữa, bảo cô đoạt hợp đồng này thì có vấn đề gì?
Chỉ cần nghĩ đến Tô Câm Khê bị người khác nhúng chàm, Đường Minh sẽ lại thấy không tốt, lần này mang theo cô là muốn cùng cô tiếp xúc nhiều hơn.
Kết quả là, không chỉ khoảng cách giữa hai người càng xa, mà còn bỏ lỡ một dự án.
Tô Cẩm Khê đi loanh quanh trong hội trường, thấy hơi chán nên cô ra ban công hóng gió, chắc phải một lúc nữa bữa tiệc tối mới chính thức bắt đầu.
Do tính cách của cô, trời sinh đã không thích những nơi ồn ào, Tô Cẩm Khê cầm ly sâm panh nhìn cảnh đêm tuyệt đẹp bên ngoài.
“Cô Tô, tôi tìm cô khắp nơi, sao cô lại ở đây?” Giọng Will vang lên từ phía sau.
Trước đó ánh mắt Will nhìn cô, cô đã cảm thấy hơi khó chịu, ở đây tương đối yên tĩnh, Tô Cẩm Khê đứng thẳng người, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười.
“Xin chào, anh WIl.”‌”Cô Tô không thích náo nhiệt? Sao cô lại ở đây một mình?”
“Tôi chỉ ra đây hít thở chút thôi, tôi sắp quay lại hội trường rồi.”‌Tô Cẩm Khê vừa nói vừa rời khỏi Will.
Còn chưa kịp đi ra, cỗ tay Tô Cẩm Khê đã bị Will bắt lấy, cô cau mày nhìn anh ta, “Anh Will, anh như thế này là có ý gì?”
“Cô Tô, đừng vội rời đi, Đường tổng để cô nói chuyện hợp tác với tôi.”‌ Lúc nãy Tô Cẩm Khê chỉ nghe thấy Đường Minh nói có một dự án, nhưng cô vẫn không biết đó là dự án gì.
“Anh Will, anh như thế này thì chúng ta không có cách nào nói chuyện được, anh có thể bỏ tay ra trước không?”

“Tôi chỉ sợ cô Tô bỏ đi, mong cô tha thứ cho hành vi bắt lịch sự này.” Will bỏ tay ra.
Mặc dù cô không biết cụ thể cần nói những gì, nhưng chỉ cần cô có được hợp đồng này thì sẽ không có vấn đề gì phải không?
“Công ty chúng tôi cũng là một công ty lớn phát triển hàng đầu trong nước, anh Will hợp tác với chúng tôi chỉ có lợi chứ không có hại.”‌ Will mỉm cười tiến lại gần cô, “Muốn tôi hợp tác cũng được, nhưng có một chuyện mong cô Tô có thể đồng ý.”
“Anh Will, mời nói, chỉ cần tập đoàn Đường thị của chúng tôi có thể làm được, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức để hoàn thành nó.”
“Đối với cô Tô thì nó chỉ là một chuyện rất đơn giản thôi, đó là…” Will đột nhiên ôm lấy Tô Cầm Khê.
Tô Cẩm Khê sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, “Anh Will, anh làm gì?”
“Cô Tô là người thông minh, sao cô có thể không hiểu ý tôi?
Phụ nữ xinh đẹp như cô Tô quả thật rất háp dẫn.
Để thúc đẩy sự phát triển của hai công ty, hay là để cô Tô làm cầu nối nhé.”
“Anh Will, phiền anh buông ra!” Trong mắt Tô Cẩm Khê hiện lên tia lạnh lẽo.
“Cô Tô, cô là người phụ nữ phương Đông đẹp nhất mà tôi từng thấy.

Hiếm thấy có người vừa cao vừa đẹp…”‌ Tô Cẩm Khê đập ly sâm panh vào đầu anh ta, Will không những không chịu buông ra mà còn ôm chặt hơn.
“Đủ cay, tôi thích.”
“Đồ khốn kiếp, anh buông tôi ra!” Tô Cảm Khê hoảng sợ, không ngờ anh ta ra tay như thế này.
“Cô Tô, đây là ý của Đường tổng các cô.

Chỉ cần cô làm cho tôi vui vẻ, ngày mai chúng ta có thể ký hợp đồng.
Không phải các cô gái Trung Quốc rất thích người nước ngoài sao? Đối với cô thì cũng không phải chịu thua thiệt gì, hà cớ gì cô lại từ chối?”‌ Tô Cầm Khê sửng sốt, giọng nói run run hỏi: “Anh nói đây là ý của Đường tổng…”‌



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.