Cừu Nhỏ Chạy Đâu Cho Thoát

Chương 118: Chú Ba Thực Sự Rất Tốt





Tư Lệ Đình cẩn thận lau giúp cô, trong mắt tràn đầy yêu thương, không có chút chán ghét nào cả.
“Được rồi, lau sạch rồi.”
Tô Cẩm Khê nhìn mình trong gương, trong mắt còn có vệt nước, bây giờ cô đã khá hơn nhiều.
“Chú ba, anh đã sớm biết em sẽ đến đây phải không?”
“Ừ, cho nên anh mới nói với em là tối nay gặp, nhưng anh không biết Tiểu Tô Tô lại háp dẫn như vậy.
Chỉ một lát không thấy em, bên cạnh em đã xuất hiện một người đàn ông, anh ta là ai? Em còn để anh ta chạm vào em?”
Sau khi giải quyết xong chuyện riêng của mình, Tư Lệ Đình lại bắt đầu chất vấn Tô Cẩm Khê.
“Trước đó anh không có ở đây, có một người đàn ông muốn quấy rối em, may mà có anh Có ra tay tương trợ.
Vừa rồi anh ấy thấy sắc mặt em không tốt nên anh ấy mới đuỏi theo em, trên mặt em dính một ít vụn bánh, anh ấy chỉ muốn giúp em lau thôi.”
Tư Lệ Đình ôm chặt eo cô, “Không cho phép anh ta lau, không cho phép người khác chạm vào em.”
Thấy anh ghen tuông, Tô Cẩm Khê cười nói: “Vâng, sau này sẽ không như vậy nữa, chú ba có chuyện gì thì cũng phải nói cho em biết trước, nếu không em sẽ hiểu lầm anh.”
“Chuyện này là anh không đúng, vốn dĩ anh chỉ xem nó là chuyện nhỏ, lúc đó vội quá nên mới quên nói với em.”
Tô Cẩm Khê ôm lấy cổ anh, “Hóa ra là hiểu lầm, chú ba thật đáng ghét, làm em rơi nước mắt.”
“Em hãy ghi nhớ loại cảm giác này.

Sau này nên tức giận thì tức giận, ghét thì nên nói ra, đừng có chuyện gì cũng để trong lòng, như thế sẽ nghẹn chính mình, biết chưa?
Hơn nữa trên thế giới này không có ai đáng để em ép dạ cầu toàn.
Chẳng sợ có một ngày ở bên anh em cảm thấy ép dạ cầu toàn, nhất định em phải nói cho anh biết, chắc chắn là có chỗ nào đó anh làm chưa tốt.”
Nghe anh nói những lời này Tô Cầm Khê cảm thấy ấm lòng, “Chú ba rất tốt, thật sự rất tốt.”
“Nếu đã ra ngoài rồi thì chúng ta không vào nữa.” Tư Lệ Đình kéo cô vào trong xe.
Chỉ cần ở bên cạnh Tư Lệ Đình, Tô Cảm Khê thấy không sao cả, “Chú ba, bây giờ chúng ta quay về khách sạn à?”
Tư Lệ Đình nhìn đồng hồ, “Quay về khách sạn sẽ lãng phí thời gian.

Từ lúc em đến New York, anh còn chưa ăn bữa cơm nào với em.

Đây là anh không làm tròn bổn phận của một người bạn trai.
Ngày mai em quay về Trung Quốc, phải không?”
Tô Cẩm Khê gật đầu, “Vâng chú ba, ngày mai anh về không?”
“Sau khi ký hợp đồng này, vẫn còn một số chỉ tiết cần phải ở lại hoàn thiện.

Khả năng là máy ngày nữa anh mới về nước.”
Tô Cẩm Khê hơi mát hứng, “Mấy ngày này chú ba sẽ tiếp tục gặp mặt Mễ Nhược chứ gì.”
Tư Lệ Đình không có ý gì với Mễ Nhược, Mễ Nhược cũng không có ý gì với anh.
Là phụ nữ đều có máy chỗ mẫn cảm, Tư Lệ Đình cũng không phải người cầu thả gì, ngược lại, anh là một người đàn ông rất cần thận và chu đáo.
“Tô Tô, anh biết em lo lắng điều gì, anh rất vui vì em có thể ghen tuông với người phụ nữ khác.
Điều này chứng tỏ cuối cùng trong trái tim em cũng có sự tồn tại của anh, anh và Mễ Nhược đã quen biết nhau từ lâu rồi.
Lúc trước em chưa xuất hiện anh đã quen cô ấy, nếu anh có ý gì với cô ấy thì sớm đã có, sẽ không cần phải đợi đến bây giờ.
Trước đây, khoảng cách giữa anh và cô ấy chỉ trong phạm vi bạn bè, sau này khi có em, anh sẽ chú ý khoảng cách giữa anh và cô ấy hơn.
Hợp đồng đã hoàn thành xong rồi, nếu không có gì đặc biệt, anh sẽ không gặp cô ấy, như thế này đã được chưa?”
Nghe anh nói những lời này Tô Cẩm Khê cảm thấy trong lòng rất ấm, cô ôm chặt eo Tư Lệ Đình.
“Chú ba, anh tốt với em quá rồi.”
“Em là Tô Tô độc nhát vô nhị, em xứng đáng có được tất cả sự tốt đẹp của anh.”
“Chú ba, miệng của anh bôi mật à? Anh nói trước đây anh không có bạn gái, sao em lại cảm thấy anh là người từng trải vô số bụi hoa vậy?”
Tô Cẩm Khê lấy khăn giấy nhẹ nhàng lau vết thương đang chảy máu trên cổ anh, hối hận vì mình đã cắn quá sâu.
“Từng câu từng chữ anh nói với Tô Tô đều là từ tận đáy lòng, tuyệt đối không có nửa chữ giả dối.”
Đối với một Tư Lệ Đình như vậy Tô Cẩm Khê căn bản không giận nỗi, “Chú ba, bây giờ chúng ta đi đâu?”
“Đến rồi em sẽ biết thôi.

Chí ít thì ngoài những kỷ niệm ở khách sạn ra, em nên có những kỷ niệm khác.”

Tư Lệ Đình đã chuẩn bị một điều bất ngờ cho cô, Tô Cẩm Khê lờ mờ mong chờ điều đó.
Xe dừng lại trước một chiếc trực thăng, “Chú ba, đây là?”
“Cảnh đêm ở New York cũng khá đẹp.” Tư Lệ Đình nắm tay cô bước lên chiếc trực thăng.
Đây là lần đầu tiên Tô Cẩm Khê đi máy bay trực thăng, trong lòng hơi phần khích.
Gió đêm thổi bay làn váy của cô, Tô Cẳm Khê cảm thấy như đang mơ.
Nhìn máy bay từ từ cất cánh, cô lo lắng nắm lấy vạt áo trước ngực Tư Lệ Đình.
“Đừng sợ.” Tư lệ Đình dịu dàng an ủi cô.
Tô Cẩm Khê nhìn ra ngoài cửa sổ, sự rụt rè giảm đi một chút, cô bị cảnh đêm bên ngoài thu hút.
New York là thành phố không bao giờ tối, cảnh đêm phồn hoa nhộn nhịp thu vào mắt, những hình ảnh từng xuất hiện trên phim ảnh hiện rõ trước mắt cô, Tô Cảm Khê cảm thấy không chân thật.
“Chú ba, nói ra không sợ anh chê cười, mặc dù em là cô cả nhà họ Tô, ngoài lần lúc học cấp ba em đi Anh nửa năm làm trao đổi sinh ra, thì em chưa từng ra nước ngoài du lịch.”
Giống như Tô Mộng, đừng nói đến một kỳ nghỉ dài, ngẫu nhiên dăm ba hôm, kỳ nghỉ ngắn cô ta sẽ ra nước ngoài chơi.
Tư Lệ Đình cũng biết điều này, nếu không phải trên người Tô Cảm Khê có khí chất quý tộc tự nhiên và tao nhã.
Ngoài điều đó ra, cô thực sự không giống thiên kim tiểu thư gì cả, cô không kiêu căng hay ngạo mạn, cô ngoan ngoãn giống như búp bê sứ.
3 “Không sao, sau này anh sẽ đưa em đi khắp thế giới.

Em còn nhớ những gì anh đã nói trước đây không?”
“Nhớ ạ, lần sau gặp phải loại chuyện như này, em sẽ không kìm nén mình nữa, em phải đánh chết chú ba.” Tô Cảm Khê cười tinh nghịch.
Tư Lệ Đình véo cái mũi nhỏ của cô, “Đánh chết anh thì em sẽ phải thủ tiết.”
“Chú ba, anh thật sự có cách để em và Đường Minh chấm dứt thỏa thuận một cách thuận lợi sao?”
“Ừ, tin anh.”
Sau khi trải qua những chuyện trước đó, Tô Cẩm Khê đã sinh ra hiểu lầm với Đường Minh.
Cô nghĩ Đường Minh để cô tới đây là để thu phục WIill, cô chỉ là một quân cờ của anh ta.
Nếu như trước đây cô có chút quan tâm đến Đường Minh, hi vọng mọi chuyện đều dựa vào lợi ích của Đường Minh.

Vào lúc này, cô nóng lòng muốn rời khỏi Đường Minh, quang minh chính đại ở bên chú ba.
Máy bay đã bay từ thành phố New York qua Manhattan.
Manhattan là một quận của New York, bao gồm một hòn đảo và được bao quanh bởi mấy con sông.
Đây là khu vực tập trung nhiều tòa nhà chọc trời nhất trên thế giới, đồng thời nó cũng là trung tâm kinh tế và văn hóa của Mỹ.
Ngay cả phố Wall nổi tiếng cũng ở nơi này, đèn đuốc sáng rực rỡ, giống như những vì sao lắp lánh trên bầu trời.
Tô Cảm Khê cảm thán, “Đây là phố Wall trong truyền thuyết đúng không ạ?”
Mắt Tư Lệ Đình sáng hơn, “Đúng vậy, đây là trụ sở của hầu hết 500 công ty hàng đầu thế giới, là một trung tâm tài chính quan trọng.”
Tô Cẩm Khê nhìn thấy tham vọng trong mắt anh, “Đề Hoàng đã là một công ty bất động sản hàng đầu ở Trung Quốc.

Chú ba vẫn cảm thấy chưa đủ sao?”
“Cô gái ngốc, tất nhiên là chưa đủ.

Đây là thế giới cá lớn nuốt cá bé, núi cao còn có núi cao hơn.
Mỗi cá nhân đều đang liều mạng trèo lên, chỉ những nhân tài hàng đầu mới có thể đứng trên đỉnh của chuỗi thức ăn.”
Tô Cảm Khê ghé sát vào cửa sỏ, trong mắt tràn đầy ánh sáng rực rỡ như những vì sao.
“Tô Tô, có một ngày anh sẽ đứng đầu đề quốc kinh doanh.

Anh là vương, em sẽ là hậu.”
Đôi mắt Tô Cẩm Khê từ từ nhuốm màu tham vọng, “Được.”
: Máy bay đi qua những con phố phức tạp, đến một điểm tham quan rất nồi tiếng, Tượng Nữ Thần Tự Do.
Tô Cẩm Khê rất phần khích, “Oa, chú ba, không phải em đang mơ chứ? Những thứ này em đều đã từng nhìn thấy trong phim na rôi.
“Anh véo em một cái để xem có phải là mơ không nhé.”
Tư Lệ Đình ôm cô vào lòng, dùng tay véo eo cô.
Tô Cảm Khê cảm thấy ngứa ngáy, “Ha, chú ba anh đừng làm loạn.”
“Bảo bối, em có muốn thử cảm giác trên trực thăng không?”
Anh ghé sát vào tai cô ám muội hỏi.
Giây trước Tô Cầm Khê vẫn còn đắm chìm trong niềm vui, giây sau cô đã đỏ mặt.
“Chú ba, không được đâu, em không muốn.”

“Bảo bối, em có chắc là không muốn không? Điều này sẽ làm cho chuyến đi New York của em càng khó quên hơn.”
Tô Cẩm Khê thực sự không hiểu rốt cuộc chú ba là người như thế nào, đôi khi lãnh đạm, đôi khi dịu dàng, đôi khi bá đạo.
Có lúc thì chỉ đơn giản là một người lái tàu, rõ ràng là một bầu không khí tốt như vậy.
“Như bây giờ em đã khó quên rồi.” Tô Cẩm Khê nghiêm mặt nói.
Rõ ràng sáng nay hai người đã triền miên với nhau rồi, người đàn ông này không biết mệt sao?
Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của cô, đột nhiên Tư Lệ Đình thay đổi chiến lược.
“Ngày mai Tiểu Tô Tô sẽ trở về Trung Quốc.

Nhiều ngày như vậy anh sẽ không được gặp Tiểu Tô Tô, Tô Tô chắc chắn không thoả mãn yêu cầu này của anh sao?”
Tô Cẩm Khê nhìn người đàn ông tỏ vẻ đáng thương, sắc mặt tủi thân.
“Chuyện này…chỉ vài ngày thôi, chắc cũng không sao đâu?”
“Tất nhiên là có sao rồi, mỗi ngày đàn ông không được thoả mãn một lần thì sẽ rất vất vả đó.”
Tô Cảm Khê cũng không hiểu chuyện này, ngây ngô hỏi: “Thật ạ? Sau khi em đi thì anh phải làm sao?”
“Cho nên em phải bù trước mấy ngày đó cho anh, như vậy anh sẽ không khó chịu.”
Tư Lệ Đình nghiêm túc nói những điều giả dối, cô ngây thơ đây là lý do anh thích Tô Tô nhất.
Tô Cẩm Khê không nhìn ra anh đang nói dối, “Nhưng mà chúng ta không mang theo cái kia.”
Tư Lệ Đình cười xấu xa, lấy từ trong túi ra một vài món đồ bọc plastic.
Tô Cẩm Khê nói không nên lời, “Chú ba, anh thực sự mang theo nó.”
“Chẳng phải lúc trước Tiểu Tô Tô đã nói, anh cũng vì muốn tốt cho Tiểu Tô Tô, bây giờ chúng ta có thể rồi chứ…”
Tô Cảm Khê có thể nói gì, cô cảm thấy việc ai đó đưa cô đi xem cảnh đêm là giả, mục đích thực sự là để trải nghiệm cảm giác ở trên trực thăng.
Cô vừa mới gật đầu đã bị người đó ăn sạch, giống như anh nói, chuyến đi đến New York này thật khó quên!
Lúc cô đến, cô đi bằng máy bay trực thăng, lúc cô đi xuống, cô được Tư Lệ Đình ôm vào lòng.
Không có lý do nào khác, mà là chân cô mềm nhữn!
Vẻ mặt Tư Lệ Đình mãn nguyện, “Anh sẽ sớm trở lại, một ngày không gặp Tiểu Tô Tô ruột gan anh sẽ cồn cào.”
Tô Cảm Khê nằm trong vòng tay anh, bĩu môi, “Chú ba nhớ thân thể em thì có?”
“Đương nhiên là nhớ Tiểu Tô Tô, thuận tiện nhớ đến thân thể em luôn, em xem vẫn còn sớm, chúng ta về khách sạn tiếp tục đi2” Tô Cầm Khê nhìn trời không nói nên lời, “Chú ba, anh sạc trong năm phút, nói chuyện trong hai giờ hả?”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.