Cừu Nhỏ Chạy Đâu Cho Thoát

Chương 122: Xin Lỗi Vợ Tôi





Nghe thấy Tô Mộng gọi vậy sắc mặt Tô Cầm Khê thay đổi, tại sao cô ta lại xuất hiện ở đây?
Lúc trước cô và Đường Minh đều nhát trí không công khai với bên ngoài, tránh để người khác biết, sau này tách ra sẽ khó.
Sắc mặt Tô Cẩm Khê tái nhọt, làm sao bây giờ? Tô Mộng nói vậy, chẳng lẽ mọi người đều biết sao?
Cô nhìn về phía Đường Minh, Đường Minh có lẽ cũng không muốn như vậy, dù sao cũng là anh ta chủ động đề xuất, mục đích là bảo vệ Bạch Tiểu Vũ.
Sắc mặt Đường Minh như thường, trên mặt không có chút hoảng sợ, cũng không biết tại sao, lúc này Đường Minh thực sự muốn công khai chuyện của anh ta và Tô Cầm Khê.
Nói như vậy, thì những người đàn ông khác sẽ không thể tiếp cận Tô Cảm Khê nữa.
Hai người đang có suy nghĩ khác nhau, Tô Mộng đã chạy đến bên cạnh Đường Minh, “Anh rễ, thật sự là hai người, hai người cũng ở đây.”
Cô ta thân mật nắm lấy cánh tay Đường Minh, như thể cô ta rất quen thuộc với Đường Minh.
Đường Minh khế cau mày, không vui với sự tự làm quen của Tô Mộng, không chút lưu tình rút cánh tay ra khỏi tay cô ta.
Lâm Phi Phi nghe thấy Tô Mộng gọi Đường Minh là anh rễ, có chút nghi ngờ nhìn cô ta, “Tô Mộng, cô gọi ai là anh rẻ?”
h Trong giới thương nghiệp đều biết Đường chưa kết hôn, ở đây có hai người, một là Đường Minh, một là Cố Nam Thương.
“Đương nhiên Đường tổng là anh rễ của tôi rồi, Lâm Phi Phi, cô cái đồ ngốc không lẽ cô không biết chị tôi đã kết hôn với Đường tổng à?”
“Cái gì? Tô Cảm Khê kết hôn với Đường tổng? Chuyện xảy ra khi nào? Tại sao chúng ta không biết?
Tô Mộng, e là nhà họ Tô xuống dốc, cô muốn kéo Đường tổng xuống nước đi, anh nói phải không, sao anh có thể cưới Tô Cẩm Khê?”
Lúc Cố Nam Thương nghe thấy tin tức này, anh thấy phức tạp, lần trước ở trên máy bay anh tận mắt nhìn thấy Đường Minh và Bạch Tiêu Vũ thân mật với nhau.
Rõ ràng Đường Minh và người phụ nữ đó là một cặp, làm sao Tô Cảm Khê có thể là vợ của Đường Minh?
Mọi người đều nhìn về phía hai người, Tô Cầm Khê im lặng, không biết trong lòng đang nghĩ gì.
“Tại sao tôi không thể cưới Tô Cầm Khê?” Đường Minh hỏi ngược lại, rồi kéo Tô Cầm Khê vào lòng.
“Mặc dù tôi và Cảm Khê không tổ chức đám cưới nhưng chúng tôi đã đăng ký kết hôn.

Tôi đã nhìn thấy tất cả những gì cô vừa làm với vợ tôi.


Cô xin lỗi vợ tôi đi.”
Tô Cẩm Khê nhắm mắt lại, mọi thứ đã đi theo hướng tôi tệ nhất.
Dường như Cố Nam Thương không tin vào sự thật này, “Cô Tô, đây là thật sao?”
Lúc này, chỉ cần Tô Cẩm Khê nói không phải, anh sẽ tin, Tô Cẩm Khê chậm rãi mở mắt nói: “Đúng vậy, tôi và Đường tổng đã kết hôn rồi.”
Trông hai người chẳng giống một đôi.

Đôi mắt của Cố Nam Thương rơi vào biểu cảm không vui của cô, anh cảm thấy trong đó có gì đó không ổn.
Nếu Tô Cẩm Khê là bà Đường, ngày đó ở trên máy bay sao cô có thể không quan tâm Đường Minh và người phụ nữ đó thân mật?
Nghe thấy chính Đường Minh thừa nhận, ba Lâm đã mắng Lâm Phi Phi, “Phi Phi, còn không mau xin lỗi bà Đường!”
Bất kể là tập đoàn Đường thị hay cậu chủ nhà họ Có, đều không phải là người mà nhà họ Lâm có thể đắc tội.
Lâm Phi Phi cắn môi từ chối xin lỗi, khi còn đi học Tô Cảm Khê đã rất xuất sắc về mọi mặt.
Sự xuống dốc của nhà họ Tô khiến Lâm Phi Phi tìm được sự cân bằng trong lòng, hôm nay Tô Cẩm Khê bỗng chốc trở thành bà chủ của tập đoàn Đường thị, điều này khiến trong lòng Lâm Phi Phi mắt thăng bằng.
Cố Nam Thương cũng nói thẳng: “Cô Lâm phải không? Hôm nay chiêu đãi tắt cả khách mời là một chuyện tốt.

Ai biết cô không chỉ nói lời vô lễ, mà còn có ý làm xấu mặt cô Tô.
Nếu cô không xin lỗi, thuyền của chúng tôi không chào đón người không đủ tiêu chuẩn, tôi chỉ đành yêu cầu cô xuống thuyền.”
“Cố tổng, tôi xin lỗi là được, tôi cũng chưa nói không mà.”
Mặc dù lúc này nhiều người đã vào trong khoang thuyền, nhưng vẫn còn một vài người quen đứng trên boong, sẽ rất xáu hồ nếu ai đó nhìn thấy cô ta bị đuổi khỏi thuyền.
“Tô Cẩm Khê, xin lỗi, tôi không cố ý giẫm lên váy của cô.”
Vốn dĩ thấy cô ta không chân thành, Tô Cầm Khê cũng không có hứng thú đấu tranh nhiều như vậy.
“Lần sau, phiền cô giữ miệng sạch sẽ.”

“Cố tổng, con gái tôi bướng bỉnh, nếu có nói gì sai mong anh đừng để trong lòng.”
“Không sao, tất cả vào đi, thuyền sắp rời bến rồi.” Cố Nam Thương nhẹ nhàng nói.
Lâm Phi Phi và ba Lâm đã rời đi, nhưng Tô Mộng lại rất quan tâm đến Đường Minh, “Anh rễ, lần trước em định chúc mừng dì, nhưng chú ba đã bỏ em lại.”
“Không sao.” Dù sao Đường Minh cũng không đặt cô ta trong lòng, không đi là mới tốt nhất.
“Mộng nhi, chị và anh rễ của em có chuyện muốn nói, em vào } trước đi.” Lúc này tâm trạng của Tô Cảm Khê vẫn chưa bình tĩnh lại.
Tô Mộng vội vàng muốn nói thêm gì đó, nhưng khi nhìn thấy Đường Minh ở bên cạnh, cô ta không nói được nhiều lời, “Vậy thì em ở bên trong đợi anh.”
“Cố tổng, xin lỗi không tiếp được, tôi đi trước.” Tô Cảm Khê mang Đường Minh đi tới mép boong.
Ánh mắt Đường Minh rơi vào bàn tay hai người chạm vào nhau, anh ta vốn tưởng rằng sau khi thừa nhận quan hệ với Tô Cẩm Khê anh ta sẽ không vui, nhưng thật ra trong lòng vẫn có chút vui vẻ.
“Đường tổng, không phải chúng ta đã nói là giữ bí mật với bên ngoài sao?”
Tô Cẩm Khê biết rằng càng nhiều người biết điều này, thì trong tương lai trở ngại của cô và chú ba sẽ càng lớn.
Đường Minh đầy gọng kính, thản nhiên đáp: “Vừa rồi em cũng nhìn thấy rồi đấy, là Tô Mộng trực tiếp gọi tôi là anh rễ.

Đã như vậy, tôi có thể không thừa nhận?”
Tô Cẩm Khê ngắn người, cho dù là như vậy, cô vẫn không muốn công khai.
“Trên boong cũng không có nhiều người, chỉ cần không truyền ra ngoài thì sẽ không sao.” Đường Minh thấy Tô Cẩm Khê có vẻ rất không vui, bình tĩnh mở miệng an ủi.
“Hy vọng là như thế.” Tô Cầm Khê nhìn sóng vỗ vào thuyền, cô luôn có linh cảm rằng con đường đi cùng chú ba sẽ không thuận lợi.
Đường Minh âm thầm khẽ nhếch khóe miệng, đây không phải là do anh ta có ý tiết lộ thân phận của hai người bọn họ, mà là ông trời đang giúp đỡ anh ta.
“Vào đi, ban đêm gió lớn, thuyền sẽ mau rời khỏi bến, đêm nay chúng ta phải ngủ trên thuyền một đêm.” Đường Minh khoác vai Tô Cẩm Khê, chuẩn bị rời đi.
Tô Cẩm Khê thoát khỏi ngực anh ta, “Tôi ở đây hóng gió, anh vào trước đi.”
Đường Minh không lay chuyển được cô, vì vậy anh ta đành phải bước vào trong khoang thuyền.
Tháy thuyền sắp rời khỏi bến, tại sao chú ba vẫn chưa đến?

Cố Nam Thương nhìn đồng hồ, “Lái thuyền đi.”
“Vâng, Cố tổng.”
Chú ba vẫn không đến kịp sao? Tô Cẩm Khê thở dài, không sao, dù sao cũng chỉ có một đêm, ngày mai cô có thể gặp anh.
Cố Nam Thương đi về phía Tô Cẳm Khê, “Cô Tô, cô và Đường tổng thật sự đã kết hôn?”
Nhìn thấy xung quanh không có ai, Cố Nam Thương xấu hỗ hỏi, Tô Cầm Khê bắt lực mỉm cười, “Ừ.”
Quan hệ giữa cô và Đường Minh quá phức tạp, trong một vài câu nói cũng không nói rõ được.
“Nhưng trên máy bay, rõ ràng tôi thấy Đường tổng và một cô gái trẻ vui vẻ với nhau.

Nếu cô là bà Đường, vậy cô ta thì sao?”
Trên đời này không có người phụ nữ nào có thể chịu đựng được việc chồng ngoại tình.

Hơn nữa, còn làm trò ở ngay trước mặt cô.
Ngay cả khi Tô Cẩm Khê không thể ngăn anh ta lại, trên mặt cô cũng sẽ xuất hiện một ít cảm xúc.
Tuy nhiên, trên đường trở về từ Mỹ, Tô Cẩm Khê luôn mỉm cười, trò chuyện với mình.
Cảm xúc vui vẻ kia rõ ràng là biểu hiện tự nhiên, không hề giả tạo một chút nào, cô đối với Đường Minh cũng không có yêu thích gì.
Hơn nữa, lần đầu tiên Đường Minh giới thiệu thân phận, cô được biết đến là trợ lý, nếu người như Đường Minh kết hôn, giới truyền thông sẽ đưa tin rất nhiều.
Tại sao tất cả mọi người đều không biết sự thật anh ta đã kết hôn, càng nhìn vào mối quan hệ của hai người càng thấy kỳ lạ.
Tô Cẩm Khê cũng không biết phải trả lời như thế nào, “Cố tổng, xin lỗi, chuyện của tôi và Đường tổng một lời khó nói hết, tóm lại anh không nên hỏi.”
“Vậy cô yêu anh ta không?”
“Không yêu.” Tô Cắm Khê nói xong liền rời đi.
¡ Nhìn bóng lưng của Tô Cẩm Khê, tâm trạng của Cố Nam Thương thật khó diễn tả bằng lời nói.
Không thể phủ nhận anh có ấn tượng tốt với Tô Cẩm Khê, nhưng lý do chính khiến anh quay trở lại Trung Quốc là vì gặp Tiểu Búa Tử.
Mắy ngày nay công ty bận rộn, anh không thể thoát thân, không có thời gian tổ chức gặp mặt.
Anh thở dài, nếu Tô Cẩm Khê đã là vợ của người ta, dù là vì lý do gì, dù sao cô cũng là bà Đường, nên giữ khoảng cách thì tốt hơn.
Không có Tư Lệ Đình tiệc tối của Tô Cảm Khê chẳng thú vị gì cả, cô gửi tin nhắn cho Tư Lệ Đình nhưng không ai trả lời.

Trước đây, ngay cả khi anh ở nước ngoài, chỉ cần cô gửi tin nhắn giây sau Tư Lệ Đình sẽ trả lời lại luôn.
Cô hơi lo lắng, gọi cho Tư Lệ Đình, cuộc gọi luôn bận không có ai trả lời.
Nếu điện thoại có thể kết nối được, chứng tỏ anh đã xuống máy bay, nhưng tại sao lại không có người trả lời?
Lúc này Tô Cầm Khê rất khó chịu vì không có số điện thoại của Lâm Quân, nếu biết số của Lâm Quân thì tốt biết máy.
Có thể là anh không nghe thấy, nếu anh nhìn thấy chắc chắn anh sẽ gọi lại cho cô.
: Tô Cẩm Khê bắt đầu an ủi mình, nhưng trong lòng vẫn luôn loạn.
Nhìn Tô Mộng cách đó không xa đang quấy rầy Đường Minh, trên mặt Đường Minh đã xuất hiện sự mắt kiên nhẫn.
Cô ngồi trong góc đợi kết thúc bữa tiệc, thỉnh thoảng mọi người sẽ đến nói chuyện phiếm, nhưng cuối cùng lại bị sự thờ ơ của Tô Cảm Khê chặn lại.
Cố Nam Thương nhiều lần muốn đến gần Tô Cẩm Khê, nhưng nghĩ đến thân phận của cô nên anh đã dừng lại, cho dù cô yêu Đường Minh hay không thì cô cũng không thể thay đổi thân phận của mình.
Một tiếng đồng hồ đã trôi qua, nhưng điện thoại của Tư Lệ Đình vẫn không có ai nhắc máy, trong lòng Tô Cầm Khê càng thêm bất an.
Cố tình, bây giờ cô lại ở trên nước, không có cách nào để quay trở lại.
Chú ba, anh làm sao vậy? Không xảy ra chuyện gì đâu chứ?
Trong lòng cô luôn bất an, Lâm Phi Phi oán hận nhìn cô chằm chằm, cô ta không ngờ đã ra khỏi trường mà cô vẫn được hoan nghênh như vậy.
Ngay cả khi Tô Cầm Khê có tình ngồi trong góc, trong khoảng thời gian này đã có ba người tiến tới nói chuyện với cô.
Ị Cô ta phải dạy cho cô một bài học! Một ánh mắt nham hiểm lóe lên trong mắt Lâm Phi Phi.
Nếu cô đã kết hôn với Đường Minh rồi, nếu để Đường Minh phát hiện cô ngoại tình thì sao? Bị nhà họ Đường đuổi ra khỏi nhà thì thật tốt.
Lâm Phi Phi cười lạnh, vốn dĩ cô ta chuẩn bị thuốc này cho Cố Nam Thương, ba cô ta đặc biệt giải thích, lần này cô sẽ tiếp cận con cá lớn là Cố Nam Thương.
Không ngờ Tô Cẩm Khê cũng ở đây, xem như chuyện này chơi vui rồi.
Lâm Phi Phi gọi một người phục vụ.

Tô Cảm Khê không thể gọi cho Tư Lệ Đình nên cô rất buồn.

Cô đã uống sâm panh, và không biết có một âm mưu sắp xảy ra.
“Thưa cô, rượu sâm panh của cô.” “Cảm ơn.”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.