Cừu Nhỏ Chạy Đâu Cho Thoát

Chương 123: Sẽ Không Cho Em Cơ Hội Để Hối Hận



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Đã 8 giờ tối, điện thoại của Tư Lệ Đình vẫn không liên lạc được, Tô Cẩm Khê hận mình không thể bơi quay lại bờ.
Rốt cuộc anh đã xảy ra chuyện gì?
Tô Cẩm Khê chán nản, tửu lượng của cô không tốt, không uống được rượu có nồng độ cao, nhưng uống một chút sâm panh thì không có vấn đề gì.
Cô cầm ly sâm panh trước mặt định uống cạn, thì Tô Mộng đi tới.
“Chị, cho em mượn điện thoại di động của chị một lát, của em bị hết pin rồi.”
Tô Cảm Khê đặt ly rượu xuống, đưa điện thoại cho Tô Mộng, “Em muốn điện thoại làm gì?”
“Gửi tin nhắn cho bạn em.”
“Dùng xong thì trả lại cho chị.”.
“Biết rồi.”
Tô Mộng cầm lấy điện thoại di động của cô, bước sang một bên, bị cắt ngang Tô Cẩm Khê không nhắc ly sâm panh nữa.
Cách đó không xa Lâm Phi Phi nhìn thấy tất cả, cô ta hận ngứa răng, Tô Mộng đó ở đâu chui ra hả!
Tô Mộng cầm điện thoại của Tô Cẩm Khê, tìm danh bạ, vậy mà Tô Cẩm Khê lại lưu số của Đường Minh là Đường tổng.
Đều là vợ chồng, sao còn tồn tại cái danh xưng xa lạ như vậy?
Có lẽ là Tô Cẩm Khê xấu hổ, bắm vào số của Đường Minh rồi gửi một tin nhắn.
“9 giờ, tôi đợi anh trong phòng, tôi muốn cho anh một bất ngờ.”
Đường Minh cảm giác được điện thoại vang lên, lấy ra xem hóa ra là Tô Cẩm Khê gửi tin nhắn cho anh ta.
Anh ta liếc nhìn xung quanh, không thấy Tô Cẩm Khê ở đâu, chắc không có chuyện gì đâu chứ?
Tuy nhiên, những lời đang chờ anh trong phòng nghe có vẻ mập mờ, Đường Minh cảm thấy trong lòng có chút kích động khó giải thích được.
“Được.”
Tô Mộng nhận được tin nhắn này liền nhanh chóng xóa lịch sử trò chuyện của hai người, “Gửi xong rồi, trả chị.”
Tô Cẩm Khê không nghĩ nhiều, nhận lấy điện thoại di động cho vào trong túi xách.
“Chị, đúng rồi, tối nay chị ở phòng nào vậy?” Tô Mộng hỏi.

Cô cũng không biết chính xác là phòng nào, “Em hỏi làm gì?”
“Em muốn tối nay ở chung phòng với chị mà.

Từ lúc chị kết hôn hai chúng ta đã lâu không nói chuyện cùng nhau rồi.”
Tô Cẩm Khê không hiểu gì cả, cho dù lúc trước chưa kết hôn hai người cũng không nói chuyện với nhau nhiều, cô ta bị sao vậy?
“Mộng nhi, em không uống nhầm thuốc chứ? Trước đây không phải em ghét ở cùng chị nhất à?”
Cô còn nhớ khi còn nhỏ, cô chủ động tiếp cận Tô Mộng, muốn dạy kèm cô ta, Tô Mộng đã rất chán ghét, bảo cô rời đi.
Lúc Tô Mộng ở nhà, cô ta còn không cho Tô Cẩm Khê vào phòng, sao hôm nay cô cảm thấy Tô Mộng là lạ.
“Trước đây là trước đây, bây giờ là bây giờ.

Em là em gái duy nhất của chị.

Tất nhiên chúng ta phải thân thiết ở cạnh nhau.
Chị, đưa thẻ phòng của chị cho em, tối nay em ngủ với chị.”
Tô Cầm Khê đưa thẻ phòng của mình cho Tô Mộng, không lẽ cô ta nghĩ thông suốt rồi?
Mặc kệ là vì lý do gì, Tô Mộng đã có thể làm được điều này, Tô Cẩm Khê cảm thấy tốt hơn một chút, đây là tình cảm mà cô vẫn luôn theo đuổi.
“Chị, đợi đến khi tiệc tàn thì chị qua nhé.”
Tô Mộng thần thần bí bí rời đi, Tô Cầm Khê cũng không nghĩ nhiều.
Cô lẳng lặng đứng bên cửa sổ, nhìn màn đêm đen kịt bên ngoài, có thể nhìn thấy ánh đèn thành phố ở xa kia.
Những đốm sáng kia như những vì sao sáng lập loè trên bầu trời, nhưng Tô Cẩm Khê không có ý định chiêm ngưỡng.
Chú ba, xin anh đấy mau gọi lại cho em đi.
Tô Mộng cầm lấy thẻ phòng, đi về phía Lâm Phi Phi, “Này, Lâm Phi Phi, cô rất ghét Tô Cảm Khê đúng không?”

Lúc trước hai người còn tranh luận, lúc trước mua quần áo còn công kích nhau.
Vào lúc này, cả hai người đều nhìn thấy ánh mắt giếng nhau trong tầm mắt của nhau, “Tô Cẩm Khê? Cô ta không phải chị gái cô à? Vậy mà cô lại gọi cả họ và tên cô ta.”
“Ha hả, chỉ dựa vào cô ta mà muốn đòi làm chị gái tôi? Đơn giản là nằm mơ nha!” Sắc mặt Tô Mộng khinh thường.
Lâm Phi Phi cũng nghĩ tới điều gì đó, “Cũng đúng, lúc trước chỉ vì hai bộ quần áo mà cô còn bắt cô ta quỳ trước mặt tôi, vừa nhìn liền biết quan hệ của hai người không tốt, tôi rất ghét cô ta, vậy thì sao?”
Tô Mộng cười ranh mãnh: “Nếu cô cũng ghét cô ta, về điểm này chúng ta có mục tiêu chung.

Tôi cũng ghét cô ta, chúng ta hợp tác.”
“Hợp tác? Cô muốn làm gì?” Hiển nhiên Lâm Phi Phi không ngờ quan hệ giữa hai chị em này lại xấu đến như vậy.
“Tô Cẩm Khê trời sinh đã là một con hồ ly tinh.

Mục tiêu của cô là Cố tổng, mà mục tiêu của tôi là anh rễ tôi.
Cô cũng thấy lúc trước hai người đàn ông bảo vệ cô ta như nào rồi đấy, nếu chúng ta không loại bỏ cô ta, không ai trong chúng ta có thể chiếm được.”
Lâm Phi Phi ngạc nhiên trước sự thẳng thắn, bạo dạn của Tô Mộng, “Cô, vậy mà cô có ý với anh rẻ mình.”
“Đương nhiên, anh rễ của tôi vừa đẹp trai vừa ưu tú, cô đừng nói là cô không thích một người đàn ông như vậy.” Tô Mộng chế nhạo nói.
Lâm Phi Phi không phủ nhận là cô ta cũng thích, Cố tổng cũng là một người đàn ông rất ưu tú.
“Đương nhiên là tôi cũng thích.

Tôi chỉ là tò mò thôi.

Tôi nghe nói ở trong nhà họ Tô Tô Cầm Khê không được sủng ái.
Nếu cô thích Đường tổng, tại sao người gả cho Đường tổng không phải là cô mà lại là Tô Cảm Khê?”
Nhắc đến chuyện này Tô Mộng tỏ ra hơi tức giận, “Cô đừng nhắc đến nữa, từ nhỏ ba mẹ tôi đều đồng ý những yêu cầu của tôi.

Lúc trước tôi cũng đã nhắc đến chuyện này, họ đồng ý tất cả mọi thứ, ngoại trừ việc này là họ không đồng ý, vì thế mà Tô Cẩm Khê mới có được món hời này.
Nếu ba mẹ tôi đã không đồng ý, thì tôi sẽ tự tạo cơ hội lấy lòng anh rễ, biến anh rễ trở thành người đàn ông của tôi.”
Chính vì chuyện này mà Tô Mộng càng chán ghét Tô Cẩm Khê, cô ta cảm thấy cô đã cướp đi vị trí của cô ta.
Lâm Phi Phi trầm ngâm nói: “Tôi không quan tâm đến việc của gia đình cô, tóm lại, mục tiêu của tôi là Có tổng.
Trước đây ở trong trường Tô Cẩm Khê là một con hồ ly tỉnh thích quyến rũ đàn ông, không ngờ đến bây giờ mà thói xấu này vẫn không thay đổi.”
“Cho nên chúng ta phải hợp tác đối phó con tiện nhân này, tôi có một cách, cô xem có thể thực hiện không?”
“Cô nói đi.”
Tô Mộng phát tay với cô ta, nói vài câu vào tai Lâm Phi Phi, ánh mắt Lâm Phi Phi sáng lên từng chút một.
“Tô Cầm Khê thực sự là chị gái cô, không phải là kẻ thù của GÓI “Hừ, ai bảo cô ta đẹp hon tôi, điểm này là điểm từ nhỏ cô ta đã hơn tôi, hơn nữa cô ta còn thích giả vờ ngây thơ nhất.

Tôi ghét cô ta chết đi được.”
“Được, vậy chúng ta làm theo cách này đi!”
Tô Mộng cần một người trợ giúp có thể giúp cô ta giữ chân Tô Cảm Khê để cô không phá vỡ kế hoạch của cô ta, mà Lâm Phi Phi cũng cần một đồng minh, thế là cả hai cùng hợp tác.
Đường Minh luôn nhìn đồng hồ, đã gần 9 giờ.
Tô Cẩm Khê ngồi một lúc cũng cảm thấy hơi buồn chán nên quyết định rời đi trước.
Cô liếc nhìn đại sảnh, không thấy bóng dáng Tô Mộng, nghĩ cô ta đã vào phòng, nên cô định quay về phòng rồi nói chuyện Sau.
Khi cô vừa bước ra khỏi sảnh, một người phục vụ bước tới, “Cô Tô, Cố tổng của chúng tôi có chút chuyện tìm cô, mời cô đi theo tôi.”
Cố Nam Thương tìm cô làm gì? Tô Cẩm Khê theo người phục vụ rời đi.
Đường Minh vừa chú ý tới Tô Cầm Khê vừa xem đồng hồ, lúc này khoảng 8 giờ 30, hướng cô rời đi là hướng phòng dành cho khách.
Anh ta đợi một lúc rồi đi theo, điều kỳ lạ là anh ta không nhìn thấy Tô Cầm Khê ở hành lang, cô đi hơi nhanh rồi.
Chuyện bất ngờ mà cô nói là gì? Không biết là chuyện khiến người ta tò mò nhất.
Ngay khi Đường Minh rời khỏi sảnh, Lâm Phi Phi đã gửi một tin nhắn cho Tô Mộng, “Đường Minh đến rồi.”
“Ok, Tô Câm Khê đâu?”


Cánh cửa bị đóng lại, “Cẩm Khê, em tìm tôi làm gì?”

Tô Mộng từ phía sau ôm lấy Đường Minh, trong phòng không bật đèn, lại là người phụ nữ mình thích, tim Đường Minh đập loạn xạ!
“Cẩm Khê, em… em đây là có ý gì?”
Tô Mộng không trả lời mà kiếng chân hôn lên vành tai Đường Minh.
Trong tình huống như vậy, lại là người phụ nữ mà mình nhớ mong, cũng không phải trêu chọc nhiều, Đường Minh đã có phản ứng rồi.
Trước đây Tô Câm Khê luôn tránh mặt anh ta, sao đột nhiên hôm nay cô lại chủ động?
Chẳng lẽ chỉ vì anh ta thừa nhận thân phận của cô trước mặt người khác, nên cô cảm kích mình?
“Cẩm Khê, em biết mình đang làm gì không?” Hầu kết của anh ta lăn lộn.
Tay Tô Mộng đã cởi áo khoác của anh ta rồi, cô ta không nói gì vì sợ Đường Minh phát hiện ra.
Giờ phút này, Đường Minh đang đắm chìm trong sự hưng phấn sự chủ động của Tô Cảm Khê, anh ta thậm chí còn không để ý trên người cô ta không có mùi hương độc đáo trên người Tô Cẩm Khê.
Từng chiếc cúc áo lần lượt được cởi ra, bàn tay nhỏ bé của cô ta không ngừng lả lướt trên ngực anh ta.
Đường Minh sớm đã không nhịn được, “Cẩm Khê, mặc kệ là vì sao em muốn làm như vậy, tôi sẽ cho em một cơ hội.

Nếu bây giờ em dừng lại, tôi sẽ xem như không có chuyện gì xảy ra.”
Tô Mộng thấy lạ, họ không phải là vợ chồng sao? Tại sao Đường Minh lại phản ứng mạnh mẽ như vậy, giống như là cố ý nhẫn nhịn, tại sao anh ta phải nhẫn nhịn?
Nhưng lúc này cô ta không có nhiều thời gian, cô ta đã bắt đầu rồi, không có đường quay đầu lại.
Anh rễ, em muốn anh là người đàn ông của Tô Mộng em.
Nghĩ đến dáng vẻ đau buồn của Tô Cẩm Khê cô ta cảm thấy rất vui vẻ, tay cô ta càng tăng thêm lực.
Đường Minh khẽ thở dài, “Cẩm Khê, cho dù bây giờ em hồi hận thì tôi cũng sẽ không cho em cơ hội.”
Anh ta bế người phụ nữ sau lưng đặt lên giường, ngón tay chạm vào làn da mịn màng của cô ta.
Tuy không bật đèn nhưng có thể cảm nhận được cô ta đang mặc quần áo rất mát mẻ.
Đây là lý do tại sao cô không bật đèn? Cô xấu hỗ?
Trong đầu nghĩ đến dáng vẻ gợi cảm của Tô Cẩm Khê, Đường Minh cúi người xuống.

“Cảm Khê, Cẩm Khê…”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.