Cừu Nhỏ Chạy Đâu Cho Thoát

Chương 129: Trả Giá Lớn



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Đợi đến khi đám người Tô Mộng và Lâm Phi Phi đên, họ nghĩ rằng họ có thể nhìn thấy dáng vẻ chật vật của Tô Cẩm Khê, nhưng không ngờ họ lại nhìn thấy một hình ảnh ghê người như vậy.
Tô Cảm Khê được Tư Lệ Đình ôm trong vòng tay của anh, vạt váy dạ hội của cô biến thành những cái tua bất thường, trên người cô bê bết máu, mắt nhắm lại, không biết sống chết.
Sao lại như thế này? Tối qua đã xảy ra chuyện gì?
Trong lòng Tư Lệ Đình biết, Cố Nam Thương và Đường Minh không biết Tô Cầm Khê ở đâu, điều đó cho thấy hai người họ không biết chuyện gì đã xảy ra với Tô Cảm Khê.
Tô Cảm Khê đang êm đẹp sao lại bị người ta hạ thuốc? Không có khả năng cô tự uống?
Anh lạnh lùng quét qua mọi người, người hại cô đang ở đây, anh nhát định sẽ không dễ dàng buông tha cho kẻ đó!
Trong đám đông có rất nhiều lời bàn tán sôi nổi, Chu Lương nhìn thấy vết máu trên váy trắng của Tô Cẩm Khê, anh ta cảm thấy áy náy.
Dù anh ta không phải là người hạ thuốc, nhưng trong lòng anh ta cũng cảm thấy có lỗi.
Nhìn người đàn ông cao lớn ôm Tô Cẩm Khê lên trực thăng, người đàn ông đó là chú ba của cô sao?
Tô Mộng và Lâm Phi Phi cũng sững sờ, “Sao Tô Cẩm Khê lại biến thành như thế này? Toàn thân cô ta đều là máu, không phải cô ta chết rồi chứ?”
“Cô hỏi tôi sao tôi biết được, dù sao tôi cũng chỉ hạ thuốc không làm chuyện gì khác.

Cho dù cô ta chết cũng không liên quan đến tôi.” Lâm Phi Phi hoảng sợ nói.
Tô Mộng trực tiếp đập nồi, “Ai nói không liên quan đến cô? Cô là người hạ thuốc, người cũng là cô tìm.”
“Tô Mộng, đồ đĩ không biết xấu hổ, là cô tìm tôi hợp tác, bây giờ có chuyện, cô liền không thừa nhận.”
Lâm Phi Phi tức giận không ngờ Tô Mộng lại không biết xáu hỗ như vậy.
Tô Mộng đã đạt được mục đích của mình, nếu Tô Cẩm Khê chết thì càng tốt, cô ta có thể danh chính ngôn thuận gả cho Đường Minh.
Không chỉ vậy, cô ta còn kiếm được 1.
vạn, đối với cô ta chỉ có lợi chứ không có hại.
“Thừa nhận? Lâm Phi Phi, cô đừng vu khống tôi như vậy.


Tôi không tham gia vào bất cứ chuyện gì, hơn nữa tôi còn không biết chuyện của cô và Tô Cẩm Khê.”
Không giống như sự lo lắng của Lâm Phi Phi, Tô Mộng đang có tâm trạng vui vẻ.

Ai bảo lần trước ở trong trung tâm thương mại cô ta cười mình?
Từ nhỏ cô ta đã biết một đạo lý, bất cứ lúc nào cô ta cũng có thể vứt bỏ những thứ mình không cần, Lâm Phi Phi đã mắt đi giá trị lợi dụng.
Dù sao vấn đề liên minh giữa hai người cũng chỉ là thỏa thuận miệng, lấy gì chứng minh cô ta cũng nhúng tay vào?
Nếu Tô Cẩm Khê thực sự chét, Lâm Phi Phi sẽ phải trả một cái giá đắt hơn.
Ngay cả khi cô ta nói cô ta liên minh với cô, ai sẽ tin em gái của Tô Cẩm Khê sẽ làm hại chị gái mình?


Từ nhỏ đến lớn, người ông nội quý trọng nhất, bất kể anh ta làm gì hay giành được giải thưởng xuất sắc nào, trong mắt ông nội vĩnh viễn chỉ có một người là anh.
Vất vả lắm anh ta mới cớ cơ hội có được tập đoàn Đường thị, động tâm với một người phụ nữ, nhưng đúng lúc này Tư Lệ Đình xuất hiện lấy đi tất cả.
Hóa ra từ lúc còn ở nhà họ Đường hai người họ đã…
Đường Minh nhắm mắt lại, cần thận suy nghĩ về Tô Cầm Khê và Tư Lệ Đình, lúc đó Tô Cầm Khê sợ anh chết đi được.
Lúc đó, Đường Minh nghĩ chính sự thờ ơ của Tư Lệ Đình đã khiến Tô Cẩm Khê sợ hãi, hoá ra lại là lý do này.
Như vậy lần ở trong gara, giọng nói xuất hiện nhiều lần trong điện thoại của Tô Cầm Khê, đều là vì Tư Lệ Đình đang ở bên cạnh cô!
Mặc dù ngay từ đầu hai người đã đồng ý không xen vào chuyện của nhau, nhưng lúc này, trong lòng anh ta lại dâng lên một cảm giác không thể giải thích được đó là bị phản bội.
Tư Lệ Đình, anh muốn cướp Tô Cẩm Khê khỏi tay tôi, tôi muốn nhìn xem anh có bản lĩnh này không!
Đường Minh âm trầm rời đi.
Cố Nam Thương ở trong phòng tiêu hóa hết những gì đã nghe thấy trước đó, tâm trạng anh rất phức tạp.

Không thể phủ nhận anh ấy có ấn tượng tốt với Tô Cầm Khê, và nó chỉ giới hạn ở ấn tượng tốt.
Xem ra bây giò tâm tình của cô ấy rất phức tạp, cho nên anh không nên nhúng vào vũng nước đục này.
Đang chuẩn bị rời đi, anh phát hiện ra trong phòng có một cái máy quay.
Anh đi về phía máy quay, nhấp vào chức năng phát lại, nhìn thấy Tô Cảm Khê và một người phục vụ bước vào.
Người đó yêu cầu cô đợi mình trong phòng, xem ra Tô Cảm Khê cũng bị lừa bước vào phòng giống như mình.
Thấy cô đợi một lúc rồi mới bắt đầu ăn bánh trong phòng, Cố Nam Thương thấy cô có chút tham ăn, anh không biết nên nói gì.
Anh tua đoạn video, thấy một người đàn ông bước vào.

Lúc này, Tô Cầm Khê đã có điều gì đó không ổn.
Hình như người đàn ông này là một người bạn cùng lóp đã ngưỡng mộ cô từ lâu, muốn nhân cơ hội này đến gần cô.
Tô Cẩm Khê lấy ra một con dao để phòng vệ, người đàn ông lùi ra khỏi bàn, không muốn làm cô bị thương.
Không biết qua bao lâu, Cố Nam Thương thấy mồ hôi trên mặt Tô Cảm Khê ngày càng nhiều.
Cô giống như gặp ảo giác, bước tới ôm lấy người đàn ông, nhìn thấy cảnh này trái tim Cố Nam Thương căng thẳng.
Giống như khi bạn đang theo dõi một bộ phim mà đang đến đoạn kịch tính, trái tim của bạn gần như mắc nghẹn ở cổ họng.
Thấy hai người định hôn nhau, Tô Cẩm Khê đột ngột đẩy anh ta ra, lùi vào tường, con dao ở giữa hai người.
“Ai nói tôi không có cách!”
Đã biết chuyện gì đã xảy ra nhưng Cố Nam Thương vẫn hơi lo lắng khi thấy cô tự làm đau mình.
Gương mặt quyến rũ nhưng cuồng nhiệt của Tô Cẩm Khê đã in sâu vào tâm trí của Cố Nam Thương.
Người đàn ông đó quan trọng với cô như vậy sao? Quan trọng đến mức cô ấy thà chết để bảo toàn thân thể toàn vẹn?
Sau khi xem toàn bộ quá trình, Cố Nam Thương cảm thấy hơi phức tạp, anh thở dài thườn thượt, tự hỏi liệu mình nên thở dài vì sự kiên trì của Tô Cảm Khê hay sự bắt lực của bản thân.

Thu lại máy quay, cô xảy ra chuyện ở trên thuyền của anh, anh nhất định phải cho Tô Cảm Khê một lời giải thích.
Về phần người tên Chu Lương này, anh có ấn tượng hình như là cậu chủ của một công ty nhỏ.

Có lẽ anh ta biết rõ chuyện này nhất.
Trên boong tàu, mọi người vẫn đang kinh ngạc nhìn chiếc trực thăng đến rồi đi.
“Anh Chu, có thể nói chuyện với anh một lúc không?” Cố Nam Thương sải bước đi về phía anh ta.
Hôm qua Chu Lương chỉ chào hỏi Cố Nam Thương, đột nhiên anh tới tìm anh ta, chẳng lẽ đã biết chuyện gì?
Tô Cẩm Khê trở nên như thế này nhìn thấy thật ghê người, anh ta cũng không muốn trở nên như thế này.
“Có tổng, anh tìm tôi có chuyện gì không?”
“Đây không phải là nơi để nói chuyện, mời anh Chu đi theo tôi.”
Mặc dù giọng điệu Cố Nam Thương bình tĩnh, nhưng không khó để nhận ra sự lạnh lùng trong mắt anh ấy.
Chu Lương lo lắng đi theo vào phòng, nhìn người đàn ông đứng bên cửa sổ, Chu Lương cảm thấy mình giống như một học sinh đã làm sai khi nhìn thấy giáo viên.
“Cố tổng, anh tìm tôi có chuyện cần phân phó sao?”
“Phân phó thì không dám, tôi chỉ muốn hỏi anh một chuyện.

Tôi đã biết chuyện tối hôm qua rồi.

Không biết có phải anh là người hạ thuốc cô Tô không?”
Trực giác của Cố Nam Thương cho biết, người đó hẳn không phải là Chu Lương, anh ta rất thích Tô Cẩm Khê, qua video cũng có thể thấy anh ta không có ý định làm tổn thương Tô Cẩm Khê.
Vì vậy, anh ta có thể không phải là hạ thuốc, Cố Nam Thương muốn biết sự thật từ anh ta.
“Cố tổng, không phải tôi.” Chu Lương không phủ nhận chuyện này.
“Tôi cũng không nghĩ đó là anh Chu, cho nên tơi mời anh tới đây, hy vọng anh có thể phối hợp với tôi một chút, vậy rốt cuộc người đó là ai?
Bây giờ cô Tô sống chết không rõ, nếu anh Chu không nói người đó là ai thì anh sẽ phải chịu mọi trách nhiệm trước pháp luật.
Đêm qua có một chiếc máy quay trong phòng đó, bằng chứng đang nằm trong tay tôi.” Cố Nam Thương đã nhắc nhở anh ta về sự thật này, để anh ta không được chơi chiêu trò.

Chu Lương lo lắng lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi, “Người đó là Lâm Phi Phi.

Cô ta nói cô ta đã hạ thuốc Cẩm Khê, muốn thành toàn cho chúng tôi.
Tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc làm tổn thương Cẩm Khê, tôi thích cô ấy nhiều như vậy, làm sao tôi có thể làm tổn thương cô ấy? Tôi không biết sao mọi chuyện lại trở nên như thế này.”
Quả nhiên là Lâm Phi Phi, Cố Nam Thương nghĩ đến lúc trước cô ta lầy danh nghĩa của Tô Cẩm Khê hẹn gặp anh.
Hỏi Chu Lương là vì để chắc chắn hơn thôi, Cố Nam Thương lại hỏi: “Anh chắc chắn.”
“Tôi chắc chắn.”
“Cảm ơn anh Chu đã phối hợp.

Nếu cần phối hợp lại lần nữa, mong anh Chu sẽ phối hợp hợp tác.”
“Vâng, tôi sẽ cố gắng hết sức phối hợp, tôi cũng có lỗi khi khiến Cẩm Khê thành như thế này.”
Trong đầu Cố Nam Thương đã tính sẵn, cụ thể muốn xử lý như nào thì cần phải hỏi người đàn ông kia.
“Được rồi anh Chu, anh có thể rời đi.”
“Vâng.” Chu Lương bước ra cửa mà sống lưng lạnh toát, một Có tổng như vậy thật là kinh khủng.
Rõ ràng anh ấy nói lời khiêm tốn, nhưng sao lời nói của anh ấy lại có thể đáng sợ như vậy?
Đường Minh cũng tìm Tô Mộng, Tô Mộng ngọt ngào nhìn anh ta, “Anh rễ, nhanh như vậy đã nhớ em rồi sao?”
Đường Minh nắm lấy cổ áo Tô Mộng, “Tô Mộng, là cô hạ thuốc!”
“Anh rễ, anh đang nói cái gì vậy, thuốc gì, sao em không hiểu?”
“Còn giả vờ? Nếu không phải là cô sao Cẩm Khê có thể trở nên như vậy?”
Tô Mộng tỏ vẻ vô tội, “Anh rễ, chuyện này không liên quan đến em, em thật sự không biết.”
“Tô Mộng, cô là loại phụ nữ rắn rết, cô cho rằng cô không thừa nhận tôi sẽ không có cách đối phó với cô à?
Tôi sẽ không bỏ qua bất cứ ai làm tổn thương Cẩm Khê, mà cô, cô sẽ phải trả giá lớn vì những gì cô đã làm!” Tô Mộng đáng thương nhìn Đường Minh: “Anh rễ, thật sự không phải em, có lẽ là Lâm Phi Phi, cô ta rất ghét chị em.”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.