Cừu Nhỏ Chạy Đâu Cho Thoát

Chương 130: Sẽ Không Bao Giờ Phản Bội Trên Trực Thăng





Tô Cẩm Khê nằm thẳng, để bác sĩ băng bó vết thương cho cô, Tư Lệ Đình nhìn thấy nhiều vết thương sâu khác nhau trên người cô, mỗi vết thương đó đều khiến anh đau lòng không thôi.
Rõ ràng cô là người sợ đau nhát, cô đã tự tay rạch không biết bao nhiêu vết thương trên người mình.
Lâm Quân không chịu được mà mở to mắt, “Cô Tô quá ngốc rÖI.
Nếu ở trong tình huống đó, cho dù cô làm với những người khác thì sao, Tư Lệ Đình sẽ không vui, nhưng anh sẽ không trách cô, dù sao đó cũng không phải là ý của cô.
Cô ấy thậm chí còn bí quá hoá liều, quyết định như vậy, chẳng trách Tư Lệ Đình yêu cô ấy nhiều như vậy, cô ấy đáng giá.
Bác sĩ xử lý vết thương trên người Tô Cẫm Khê, “Tổng giám đốc, máu ở vết thương đã ngừng chảy, bây giờ cần nhanh chóng truyền máu cho cô Tô.”
“Mau đến bệnh viện, không được chậm trễ!”
Tư Lệ Đình thấy may vì đây là trực thăng, sẽ không gặp phải tình huống tắc đường, bay đến bệnh viện chỉ mất khoảng mười phút.
Tuy là như vậy nhưng anh vẫn không yên tâm, sắc mặt Tô Cẩm Khê tái nhợt đến đáng sợ.
!
Cô lặng lẽ nằm đó, giống như một thiên thần rơi xuống trần gian, Tư Lệ Đình sợ cô sẽ không tỉnh lại.
Rất nhanh đã đến bệnh viện, mọi thứ đã được chuẩn bị trước, Tô Cẩm Khê vừa đến liền có thể truyền máu.
Nhìn dòng máu đỏ tươi truyền vào người cô, trong lòng Tư Lệ Đình bình tĩnh lại một chút.
Anh nhẹ nhàng dùng khăn nóng lau vết máu trên mặt cô, động tác rất nhẹ nhàng, sợ làm cô tỉnh.
“Cậu chủ, trên người anh cũng bị thương, trước lúc cô Tô tỉnh lại anh nên nghỉ ngơi một chút đi, nếu không anh sẽ không chống đỡ được.”
“Cậu đi nghỉ ngơi đi.”
Tư Lệ Đình lãnh đạm phân phó, không có ý định nghỉ ngơi, Tô Tô của anh vẫn chưa tỉnh, làm sao anh có thể nghỉ ngơi được?
Cuối cùng Tô Cẩm Khê cũng đã qua cơn nguy kịch, cô ngủ thiếp đi nửa đêm mới tỉnh lại.
Mới tỉnh lại cô cảm thấy bốn phương tám hướng truyền đến cảm giác đau đón, “Hừ… đau quá.”
“Tô Tô, em tỉnh rồi.” Tư Lệ Đình vẫn nắm tay cô, cô vừa tỉnh anh liền cảm giác được.
Môi Tô Cảm Khê khô khốc, giọng nói khàn khàn, “Chú ba, thật sự là anh đến.


Xem ra, không phải em đang nằm mơ.”
| Đêm đó cô đã có nhiều ảo giác, và lần nào cô cũng cảm thấy Tư Lệ Đình đang ở bên cạnh mình.
Khi cô rạch cơ thể mình, cơn đau ập đến, ảo giác biến mắt, cô vui vẻ bao nhiêu thì thất vọng bấy nhiêu.
Lần này thật sự là chú ba, không phải ảo giác.
“Là anh, Tô Tô, em cảm nhận được độ ấm trên người anh không? Em không nằm mơ, anh thật sự ở bên cạnh em.”
“Chú ba, quá tốt rồi, em còn tưởng em sẽ chảy máu mà chết, cuối cùng anh cũng tới!”
Lúc này nước mắt Tô Cẩm Khê chảy ra, cuối cùng cô cũng đã vượt qua được.
Tư Lệ Đình muốn ôm cô, nhưng sợ đụng đến vết thương trên người cô sẽ làm cô đau.
“Tô Tô, xin lỗi, thực sự xin lỗi.”
Tô Cẩm Khê vuốt ve gương mặt anh, “Lông mày của chú ba, mắt của chú ba, đúng vậy, thật sự là chú ba, chú ba, ôm em.”
Sau đó Tư Lệ Đình mới nhẹ nhàng ôm lấy cô, rõ ràng cô là một bông hoa nhỏ yếu ớt như vậy, cô làm thế nào mà sống sót qua con bão dữ dội này.
“Tô Tô, anh bảo đảm, sau này sẽ không có những chuyện như này xảy ra với em nữa.”
Tô Cẩm Khê ôm chặt lấy cổ anh, “Chuyện này không liên quan đến chú ba, là do em không cần thần bị người khác lừa, nhưng em vẫn nhớ những gì anh đã nói, em không để người khác chạm vào em, em cũng không thất hứa.”
“Đồ ngốc, em cái đồ ngốc này, nếu hậu quả là toàn thân em chảy máu, anh thà rằng em…”
Tô Cẩm Khê duỗi ngón trỏ đặt lên môi anh, “Đừng nói những lời như vậy, cho dù không hẹn ước với chú ba, em cũng sẽ không làm chuyện phản bội chú ba.
Chú ba tốt với em như vậy, em không thể làm chú ba buồn, nếu chú ba bị hạ thuốc, anh sẽ động vào người khác không?”
Tư Lệ Đình bắt gặp đôi lông mày dịu dàng của cô, anh từng nghĩ Tô Cầm Khê quá yếu đuối, nhưng giờ anh biết cô mạnh mẽ hơn anh nghĩ.
“Anh sẽ không, cả đời này anh chỉ có một người phụ nữ là Tô Cẩm Khê, chết cũng sẽ không.”
“Đúng vậy, chú ba không phản bội em, em cũng sẽ không phản bội chú ba.

Đây là ước hẹn.”
Cô duỗi ngón tay út ra, đây rõ ràng là một hành động của trẻ con, nhưng Tư Lệ Đình lại nghiêm túc đặt tay lên.
“Anh sẽ không bao giờ phản bội Tô Tô.”

“Em cũng sẽ không.”
: “Tô Tô, em làm loạn quá rồi.” Tư Lệ Đình thở dài lau nước mắt trên khóe mắt cô.
Tô Cẩm Khê khẽ mỉm cười, “Sự thật chứng minh, kiên trì sẽ không sai.

Em biết chú ba sẽ không để em gặp nguy hiểm, anh nhất định sẽ đến.”
“Em đó, lần sau không được bốc đồng như vậy nữa, lỡ như em xảy ra chuyện em nói anh phải làm sao?”
“Em có chừng mực, em không rạch chỗ có nhiều mạch máu, vết thương cũng không sâu.
Lúc học đại học em đã học môn học tự chọn là y tế điều dưỡng, cũng may là hữu ích.”
Tư Lệ Đình xoa má cô, “Tiểu ngu ngốc, rất đau phải không?”
“Vì chú ba em không thấy đau chút nào.” Tô Cẩm Khê miễn cưỡng mỉm cười, nhưng thật ra cô sắp chết vì đau.
Lúc rạch thì không sao, bây giờ từng vết thương trên người đều đang nhức nhối.
“Đúng rồi chú ba, lúc đó ý thức em không rõ ràng, anh tới như nào vậy?”
Tô Cảm Khê không biết chuyện gì đã xảy ra trên du thuyền, thậm chí cô cũng không biết tại thời điểm đó Tư Lệ Đình đã công khai mối quan hệ của hai người.
Đột nhiên Tư Lệ Đình trở nên nghiêm túc, “Tô Tô, anh muốn nói với em một chuyện, em phải chuẩn bị tâm lý trước.”
“Chú ba, chuyện anh nói với em không phải là chuyện xấu chứ?”
Tư Lệ Đình nhẹ nhàng vén mớ tóc rối trên mặt cô, “Tô Tô, anh đi trực thăng đến đón em.”
“Trực thăng, nói như vậy là lúc đó em còn ở trên du thuyền, vậy Đường tổng có nhìn thấy hai chúng ta không?”
“Không chỉ nhìn thấy, anh còn trực tiếp nói cho cậu ta biết quan hệ của hai chúng ta.”
“Cái gì!!! Anh nói tất cả?” Tô Cảm Khê tức giận muốn ngồi dậy, vừa động liền đụng đến vết thương khiến cô đau đớn nhe răng trợn mắt.
Tư Lệ Đình nhanh chóng bình ổn lại cảm xúc của cô, “Đừng kích động, Tô Tô, bình tĩnh lại.”
“Chú ba, sao bây giờ anh lại công khai rồi? Trời ơi, không phải bây giờ tất cả mọi người đều biết rồi chứ?”
Tô Cẩm Khê chỉ cảm thấy trời đất như sụp đỏ.

“Tô Tô, bình tĩnh nghe anh nói trước, mọi chuyện không tệ như em nghĩ.

Lúc anh nói, chỉ có Đường Minh và Cố Nam Thương có mặt, những người khác không ở đó.”
“Vậy hai người họ cũng đã biết…”
“Thứ nhất, những chuyện liên quan đến danh tiếng của hai công ty và quyền lợi của Đường Minh, cậu ta tuyệt đối sẽ không nói lung tung.
Thứ hai, Cố Nam Thương là một người khôn ngoan, đối với anh ta nói ra loại chuyện này cũng không có chỗ tốt, vì vậy tự nhiên anh ta sẽ không rước hoạ vào thân.
Thứ ba, anh có thể dùng thân phận chú ba của Đường Minh làm lá chắn ôm em rời đi.
Mọi người nhìn thấy vết thương của em, cứu người quan trọng hơn, sẽ không ai nghĩ đến điều đó, cho nên bây giờ chúng ta vẫn an toàn.”
Sau đó Tô Cảm Khê mới thở ra một cách nặng nhọc.
“Cũng may là mọi chuyện không tệ lắm, vậy Đường tổng nói gì?”
“Đương nhiên cậu ta rất ngạc nhiên.

Chuyện này nói ra cũng tốt, miễn cho sau này cậu ta có tâm tư đặc biệt với em.
Thay vì hai chúng ta trốn tránh, sau này vì lợi ích của mình Đường Minh sẽ giúp chúng ta che đậy.”
Tô Cẩm Khê trợn to hai mắt, “Anh còn nghĩ như thế này?”
“Đương nhiên rồi tiểu ngu ngốc, em cho rằng anh không nghĩ tới sao? Đường Minh thích là Bạch Tiểu Vũ, mà người anh thích là em.
Bây giờ nói ra cũng tiện cho sau này chúng ta hủy bỏ hiệp định, Tô Tô đừng lo lắng, mọi chuyện cứ giao cho anh.”
Tô Cảm Khê gật đầu, nghĩ Cố Nam Thương cũng biết điều đó, không biết anh ấy nghĩ gì về bản thân cô đây.
Mặc kệ, dù sao cũng không gặp anh ấy, anh ấy nghĩ như nào cô cũng không thể kiểm soát được.
“Vâng.”
“Ngoan, chắc em đói rồi đúng không, anh bón em.” Tư Lệ Đình dời đi lực chú ý của cô, bây giờ cô cần phải nghỉ ngơi, không cần lo lắng về chuyện đó.
“Vâng.”
Tư Lệ Đình tính toán nhiều như vậy nhưng cũng tính thiếu một chỗ, mọi kế hoạch của anh đều dựa trên tình yêu mà Đường Minh dành cho Bạch Tiểu Vũ.
Anh không biết Đường Minh đã bắt tri bất giác thích Tô Cầm Khê từ lâu rồi, việc anh công khai chuyện của hai người không khiến Đường Minh rút lui mà ngược lại còn khơi dậy tinh thần chiến đấu của anh ta.
Du thuyền chậm rãi cập bến, sắc mặt Đường Minh âm trầm xuống khỏi du thuyền.
Trợ lý Chiêm đã chờ đón anh ta ở bên đường, “Đường tổng, trợ lý Tô đâu?”

“Cô ấy có việc về trước rồi, đến nhà họ Tô.”
“Vâng.”
Trợ lý Chiêm cảm thấy có chút kỳ lạ, du thuyền mới cập bến, anh ta không nhìn thấy Tô Cẩm Khê bước ra, vậy cô đi như nào?
Tuy nhiên, do gần đây tính tình Đường Minh thay đổi thất thường, anh ta cũng không dám hỏi nhiều.
“Anh rễ, anh đi đâu vậy, đưa em đi cùng đi.”
Tô Mộng không sợ chết dính lên, còn Đường Minh thì nhìn cô ta như nhìn một con vật ghê tởm.
“Tránh ra, đừng chạm vào tôi!”
Anh ta trực tiếp lên xe, sắc mặt không tốt nói: “Lái xe!”
“Vâng, Đường tổng.”
Trợ lý Chiêm cảm thấy trên du thuyền đã xảy chuyện, sao tổng giám đốc lại nổi giận với Tô Mộng như vây? Tốt xấu gì cô ta cũng là em vợ.
Đường Minh đến nhà họ Tô, sau khi nhận được điện thoại của anh ta, ba Tô và mẹ Tô ngoan ngoãn chờ ở nhà.
“Đường tổng, quý hoá quá, mời vào trong.” Thái độ khom lưng uốn gối của hai người khiến Đường Minh càng thấy kinh tởm.
Anh ta áp chế sự không vui trong lòng, dù ghét nhà họ Tô đến đâu nhưng bọn họ vẫn có giá trị lợi dụng.
“Hai vị, nói qua điện thoại không tiện, trong nhà không có người ngoài đúng không?”
“Không có, không có, đều để bọn họ đi hét rồi.”
Nhà họ Tô lấy đâu ra tiền để thuê nhiều người hầu như vậy, chỉ có một bảo mẫu đã xin nghỉ.
“Vậy thì tốt, hôm nay tôi tới đây là có hai chuyện.

Chuyện thứ nhất là muốn lấy số hộ khẩu của các người.”
“Đường tổng, anh muốn số hộ khẩu nhà tôi làm gì?”
Loại đồ vật này không thể tùy tiện lấy ra, hai người cũng hơi đề phòng.
“Cảm Khê đã gả cho tôi lâu như vậy rồi, chúng tôi vẫn chưa đăng ký kết hôn, cho nên hôm nay tôi đặc biệt tới đây là vì chuyện này, còn có chuyện thoả thuận mà trước đây chúng ta đã nói.”
Khi cả hai nghe tin Đường Minh thực sự sẽ kết hôn với Tô Cẳm Khê, khuôn mặt của họ như sắp nở hoa.
“Đường, Đường tổng, anh nói thật sao?”
Trước đây Tô Cảm Khê vô danh vô thực, nhưng nếu có được giấy chứng nhận kết hôn, cô sẽ thật sự trở thành người nhà họ Đường rồi! Đối với nhà họ Tô mà nói đây là một cơ hội tốt!



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.