Cừu Nhỏ Chạy Đâu Cho Thoát

Chương 131: Chỉ Cần Tin Tưởng Anh



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Lúc Cố Nam Thương đến phòng bệnh, những gì anh ấy nhìn thấy là một cảnh tượng như vậy, Tô Cảm Khê nằm trên giường, gương mặt nhỏ nhắn thanh tú nhăn lại.
“Chú ba, thuốc kia rất đắng, em có thể không uống không?” Tô Cẩm Khê đáng thương nhìn Tư Lệ Đình.
Tư Lệ Đình dịu dàng an ủi: “Đương nhiên không được, thuốc này đều là viên con nhộng, không hề đắng đâu.”
Từ nhỏ Tô Cầm Khê đã không thích tiêm, uống thuốc, còn may thể chất của cô tốt, cho nên cô chưa từng mắc bệnh nặng gì cả.
Mặc dù cũng có nhiều lúc bị cảm nhưng cô chỉ uống nhiều nước ấm rồi chờ khỏi, những lúc uống thuốc rất ít.
Cho nên lần trước bị viêm ruột thừa cấp tính, cô mới sợ bị mỏ, ngay cả thuốc cô còn không thích uống làm sao cô sẽ muốn Ä mỗ.
“Ngoài viên thuốc con nhộng ra còn có một số chất lỏng khác mà? Chú ba, dù sao thể chất của em có thể tự khỏi, chờ vết thương tự lành là được rồi.”
Tư Lệ Đình quệt chóp mũi cô, “Có người nào như em đâu, những người phụ nữ khác bị thương hận không thể mau chóng khỏe lại, còn em thì không muốn uống thuốc, muốn để lại sẹo sao?”
“Nếu để lại sẹo, chuyện đó em cũng không thể kiểm soát được, chú ba, anh sẽ để ý sao?”
“Em cảm thấy anh sẽ để ý à?” Tư Lệ Đình cười tà ác.
Tô Cẩm Khê nghĩ đến vết sẹo sau cuộc phẫu thuật ruột thừa trước đây của mình, anh chưa bao giờ nói nó xấu xí.
“Em cảm thấy anh sẽ không để ý.”
“Cho dù anh không để ý, em cũng không thể không uống thuốc được.

Uống thuốc là vì để em khỏi nhanh hơn.

Anh mua kẹo cho em rồi, uống thuốc xong thì ăn kẹo nhé?”
Tô Cẩm Khê không ngờ cô vòng một vòng như vậy mà cô vẫn phải uống thuốc, “Được rồi.”
“Ngoan.” Tư Lệ Đình sờ đầu cô.
Tô Cẩm Khê bị Tư Lệ Đình dỗ dành uống thuốc, Tư Lệ Đình cho một viên kẹo vào miệng cô, “Còn đắng không?”
“Không còn đắng nữa.” Tô Cầm Khê bật cười, ánh mắt rơi vào Cố Nam Thương ở cửa, “Cố tổng, anh đến từ khi nào vậy?”

Cố Nam Thương nhìn thấy Tô Cẩm Khê giống như tinh linh làm nũng với Tư Lệ Đình, anh ấy chưa bao giờ nhìn thấy một Tô Cẩm Khê như vậy.
Cũng phải, cô ấy sẽ chỉ trở nên như thế này trước mặt những người cô ấy thích.
Gạt đi nỗi mất mát trong lòng, anh ấy bình tĩnh bước vào phòng nói: “Tôi vừa tới, cô Tô, sức khỏe của cô thế nào rồi?”
bi Với tư cách là người chủ trì bữa tiệc tối, Tô Cẩm Khê xảy ra chuyện ở trên du thuyền của anh ấy, vì vậy anh ấy đến thăm Tô Cảm Khê là hợp lý.
“Đã tốt hơn nhiều rồi.”
“Không sao thì tốt, lúc trước nhìn thấy trên người cô Tô chảy máu đã khiến cho tôi sợ hãi.”
Cố Nam Thương đặt hộp bánh ngọt tinh xảo trên tay lên bàn, so với hoa tươi thì anh ấy cảm thấy Tô Cảm Khê thích ăn bánh ngọt hơn.
“Lúc đó tôi đã đặc biệt chú ý, tôi không làm bị thương những chỗ nguy hiểm, chỉ hơi doạ người tý thôi, thật ra cũng không có gì.” Tô Cẩm Khê nhẹ nhàng bâng quơ nói sơ qua chuyện đó.
Tư Lệ Đình nhịn không được mở miệng nói: “Chuyện đấy mà bảo hơi doạ người hả? Em biết không nếu lại muộn thêm 20 phút nữa, tính mạng của em sẽ gặp nguy hiểm.”
Tô Cảm Khê không khỏi lè lưỡi, “Tóm lại bây giờ không sao là tốt rồi.”
“Anh Tư, lần này ngoài việc tới thăm cô Tô ra, tôi còn có một chuyện muốn nói với anh.”
Trước khi đến, Cố Nam Thương có chút lo lắng về cuộc sống tình cảm lộn xộn của Tô Cẩm Khê, khi anh ấy thấy Tô Cảm Khê và Tư Lệ Đình ở bên nhau, đó mới là trạng thái hạnh phúc nhất của cô.
“Được.” Tư Lệ Đình đặt kẹo xuống, “Tô Tô đợi anh một lát.”
“Vâng.”


Như anh đã nói, nếu chứng minh Tô Cẩm Khê không bị sao, cho dù không có chuyện gì xảy ra với cô và Chu Lương, liệu người khác có tin không?
Mối hận này không thể không báo, ý của Cố Nam Thương là bí mật làm.
“Rất hợp ý tôi, nếu cô ta thích hạ thuốc người khác như thé, vậy trả lại cô ta gấp mười lần!”
Sắc mặt Cố Nam Thương không thay đổi, “Đây là thông tin của nhà họ Lâm.”
Tư Lệ Đình nhìn Cố Nam Thương thật sâu, có thể thấy anh ta không phải nhân vật đơn giản.

Đến đưa tin rồi anh ấy còn đưa danh thiếp của mình, “Đây là danh thiếp của tôi.

Anh Tư có chuyện gì cần tôi giúp thì anh Tư có thể liên hệ với tôi.”
“j”
“Cuối cùng chúc cô Tô mau chóng bình phục.

Tôi còn có việc đi trước, thay tôi biểu đạt xin lỗi.”
Tư Lệ Đình nhìn bóng lưng lịch lãm của một người đàn ông này, từ đầu đến cuối Cố Nam Thương đều có dáng vẻ của người đàn ông lịch lãm.

Chọn Trang nguồn như trên hình đọc khích lệ nhóm có nhiều lộng lực lên chương mới nhé cả nhà!”
Nhưng thủ đoạn làm việc của anh ta lại không phải là thân sĩ, là sói ân dưới da cừu.
Lúc Tư Lệ Đình quay lại phòng bệnh, Tô Cảm Khê đã bắt đầu ăn bánh.
Nghĩ về thái độ thân mật của Cố Nam Thương và Tô Cẩm Khê ở Mỹ, anh chỉ thấy may là Cố Nam Thương không có ý gì khác với Tô Cẩm Khê.
“Chú ba, anh và Cố tổng nói chuyện gì?”
“Nói với anh chuyện ai đã hạ thuốc.”
Tô Cẩm Khê vội hỏi: “Là ai làm?” Lần này cô suýt chết, cô tuyệt đối không thể tha thứ cho người đối xử với mình như thế này.
“Lâm Phi Phi.”
“Thì ra là cô ta.

Bình thường khi còn ở trường học người phụ nữ này đã không thích em.


Em vẫn luôn không quan tâm, không ngờ cô ta lại là người nham hiểm như vậy!”
“Tô Tô, việc bây giờ em phải làm là nghỉ ngơi thật tốt, anh sẽ chiêu đãi cô ta thật tốt.”
Tư Lệ Đình không muốn Tô Cẩm Khê biết những mặt tối này, cô chỉ cần giữ sự ngây thơ của mình mãi mãi là được.
Cô tin tưởng Tư Lệ Đình 100%, cô tin chú ba nhất định sẽ lấy lại công đạo cho mình, nên cô không tức giận.
“Chú ba, bánh này ngon lắm, anh nếm thử đi.” Cô mỉm cười nói.
Tư Lệ Đình nhìn cô mỉm cười rạng rỡ, nghĩ đến lúc trước trên người cô đầy máu, trải qua chuyện như thế cô vẫn có thể lạc quan như vậy.
Nụ cười như vậy có thể chữa lành mọi thứ, Tư Lệ Đình càng hạ quyết tâm bảo vệ thật tốt cho cô nở nụ cười.
“Được, anh thử xem.”
Anh không thích ăn đồ ngọt, nhưng có thể vì cô mà nếm thử một lần.
Môi đỏ bị đoạt lấy, hai má tái nhợt của Tô Cẩm Khê hiện lên một chút huyết sắc.
Cô đầy anh ra, “Chú ba, anh lại chơi xấu, em bảo anh ăn bánh kem mà.”
“Anh đang ăn mà.” Tư Lệ Đình cười tà ác.
Khi ở bên cạnh anh Tô Cảm Khê mới cảm thấy cuộc sống có sự vui vẻ, Tô Cẩm Khê có một nguyện vọng, muốn thoát khỏi Đường Minh, ở bên cạnh Tư Lệ Đình càng sớm càng tốt.
“Tiểu ngu ngốc, nghĩ gì mà nghĩ chăm chú như vậy?”
“Nghĩ anh.” Tô Cảm Khê cười, “Chú ba, lúc nào thì hai chúng ta mới có thể quang minh chính đại ở bên nhau?”
“Sắp rồi, anh bảo đảm.”
Chuông điện thoại reo, Tô Cẩm Khê liếc nhìn thấy Tô Mộng gọi tới, cô nhớ quanh năm suốt tháng Tô Mộng chưa từng gọi cho cô cuộc gọi nào.
“Alo.”
“Chị, chị không sao chứ?” Lần này Tô Mộng gọi là để kiểm tra tình hình của Tô Cầm Khê, liệu cô ta có thể thành công trở thành bà Đường hay không.
“Không có gì lớn.”
Tô Mộng có chút thất vọng, rõ ràng lúc đó cô bị thương nặng như vậy thế mà không bị sao cả, mạng cũng lớn quá rồi.
“Thật sao, không sao thì tốt rồi.

Em thấy chị chảy máu nhiều như vậy nên em rất lo lắng.”
Tô Cẩm Khê cảm thấy hơi kỳ lạ, nhưng từ giọng điệu của cô ta cô không nghe ra cô ta lo lắng nhiều như thế nào.

“Yên tâm, tôi đều ổn.”
“Chị, sao hôm đó chú ba lại bề chị đi?” Sau đó Tô Mộng cũng cảm thấy có gì đó không ổn.
Lúc trước cô ta tình cờ gặp Tô Cẩm Khê ở một trung tâm thương mại, lần này không phải Đường Minh mà là Tư Lệ Đình đưa cô đi, cô ta vẫn luôn cảm thấy lạ.
Tô Cẩm Khê hoảng hốt, cố gắng duy trì giọng điệu của mình: “Tình hình lúc đó rất nguy cấp.

Trong lúc vô ý tôi bám một cuộc điện thoại, người trả lời là chú ba.
Vì trên nước không có bác sĩ, tôi chỉ còn cách nhờ chú ba đến đón tôi.”
“Thì ra là như vậy, chú ba đối xử tốt với chị thật đấy.” Giọng điệu của Tô Mộng cũng có chút ghen tị.
“Chú ba là nễ mặt Đường… anh Minh nên mới tốt với tôi như vậy.” Tô Cầm Khê lau mồ hôi trên trán, còn may.
“Vậy chị nghỉ ngơi cho tốt nhé, em không quấy rày chị nữa.”
Tô Cảm Khê cúp máy, giọng nói uễ oải của Tư Lệ Đình vang lên: “Tâm trạng rất tốt?”
“Ừm, từ nhỏ quan hệ của em và Mộng nhi không tốt.

Bây giờ cô ấy có thể chủ động quan tâm đến em, quả thực cũng là một điều hạnh phúc.”
“Tiểu ngu ngốc, nều cô ta thật sự muốn quan tâm đến em, cô ta đã đến gặp em từ lâu rồi, nhưng qua giọng điệu của cô ta anh không cảm nhận được sự quan tâm của cô ta dành cho em cả.”
Biểu tình trên mặt Tô Cảm Khê cứng lại, “Có lẽ Mộng nhi không giỏi ăn nói.”
“Tô Tô, từ lời kể của em, người nhà họ Tô không có ý tốt với em, hứa với anh sau này chỉ cần tin tưởng anh là đủ rồi, cho dù là người nhà họ Tô, em cũng đừng tin.”
Đối với nhà họ Tô Tư Lệ Đình không có một chút thiện cảm nào, đặc biệt là Tô Mộng.
Tô Cẩm Khê rất đơn thuần, dễ tin người, cô nghĩ thế giới này tốt đẹp, cũng không biết đến sự tồn tại của thế giới hắc ám.
Nếu bản thân cô biết thế giới hắc ám này, vì cớ gì mà lần này vẫn bị lừa.
“Chú ba, nhưng bọn họ là người nhà của em, cho dù không có ý tốt với em thì họ cũng là người nhà của em.” Tô Cẩm Khê không hiểu ý của Tư Lệ Đình.
“Anh không bảo em từ bỏ bọn họ, anh chỉ bảo em không cần tin tưởng bọn họ.” Tư Lệ Đình nói lại.
“Vâng, mặc kệ bọn họ quan tâm em là thật hay là giả, sau này em chỉ cần chú ba quan tâm đến em thôi.” “Ngoan, trên thế giới này em chỉ cần tin tưởng anh là đủ rồi.” Tư Lệ Đình nói từng chữ một..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.