Cừu Nhỏ Chạy Đâu Cho Thoát

Chương 133: Đại Chiến Tranh Giành



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Tô Cẩm Khê không hiểu, “Đường tổng, tại sao anh nhất định muốn tôi đi cùng anh?”
“Em là vợ của tôi, đương nhiên em phải ở với tôi rồi.” Đường Minh trả lời theo lẽ thường, giống như lẽ ra hai người nên như thế này.
Tô Cẩm Khê nhíu mày, “Ngay từ đầu chúng ta đã nói sẽ không xen vào đời sống tình cảm của nhau.

Chuyện này là anh đưa ra, Đường tổng anh đã quên hết rồi à2”
“Đó là trước đây, Cảm Khê, em muốn hỏi gì thì về nhà rồi hỏi cũng không muộn.”
“Đường tổng, tôi không thể đi cùng anh, người tôi yêu là chú ba.” Tô Cẩm Khê nắm chặt quần áo của Tư Lệ Đình.
Cô không biết dây thần kinh của Đường Minh bị làm sao, một hai phải làm cô đi cùng anh ta.
“Cẩm Khê, rất nhanh sẽ không do em định đoạt.” Đường Minh cười thần bí.
Tô Cảm Khê vẫn chưa biết ý nghĩa câu nói của anh ta, một vài người đã sớm bước vào.
Vợ chồng nhà họ Đường và vợ chồng nhà họ Tô đều đến, giọng điệu của mẹ Đường khoa trương: “Khê Khê, mẹ nghe Minh nhi nói con bị thương, con không sao chứ?”
Sắc mặt Tô Cẩm Khê hơi đổi, cô buông tay đang nắm quần áo của Tư Lệ Đình ra.
“Con không sao.” Tô Cảm Khê nhìn về phía ba mẹ mình, đây là lần đầu tiên họ đến thăm cô, “Ba mẹ, hai người cũng tới.”
“Cẩm Khê, con xem con đã lớn như thế này rồi mà không biết cần thận một chút à, con xem con bị thương khiến cho không ít người lo lắng hãi hùng?”
Mẹ Tô chỉ trích làm sắc mặt Tô Cẩm Khê càng tái nhợt hơn, cô cứ nghĩ bản thân cô đã như thế này, cuối cùng ba mẹ sẽ quan tâm đến cô chứ?
Ai biết bà ta lại dùng giọng điệu như vậy nói với cô, nghĩ đến ngày thường Tô Mộng chỉ bị thương nhỏ mà bà ta đã khẩn trương.
Lần này cô suýt chết, mẹ cô cũng không an ủi cô, ngược lại mẹ Đường lại trông rất lo lắng.
Mắt Tô Cẩm Khê hơi đỏ, rốt cuộc tình thân là gì?
“Thông gia, ai cũng không muốn xảy ra chuyện như vậy, Cằm Khê là người bị hại, bà đừng trách con bé, Khê Khê đáng thương của mẹ, nhìn xem mặt mày tái mét kìa.”

Tô Cẩm Khê không biết Đường Minh nói gì, cô cũng không nói gì nhiều.
“Chú em, lần này cảm ơn chú đã đến cứu Khê Khê.” Mẹ Đường nói cảm ơn.
*Chú em: em trai của chồng Tư Lệ Đình lạnh lùng không nói lời nào, để đưa Tô Cẩm Khê đi, vậy mà ngay cả ba mẹ hai bên mà cậu ta cũng đưa tới, cậu ta biết rõ điểm yếu của Tô Cẩm Khê.
Mẹ Đường sớm đã quen với gương mặt lạnh lùng của Tư Lệ Đình, nhưng nhà họ Tô lại là lần đầu tiên nhìn thấy.
Ba Tô duỗi tay muốn bắt tay anh, “Đây là chú ba của Tiểu Đường phải không, xin chào.”
Tư Lệ Đình vẫn như cũ đứng đó không nhúc nhích, không có chút thiện cảm nào với ba mẹ Tô Cẩm Khê.
Tay ba Tô ở trên không, mẹ Đường nhanh chóng giải thích: “Chú em nhà tôi không thích tiếp xúc với người khác, ông thông gia đừng để ý.”
“Không sao, không sao.” Ba Tô xấu hỗ rụt tay lại.
“Khê Khê, Minh nhi đã thuê bác sĩ riêng cho con rồi, con vẫn nên về nhà tĩnh dưỡng đi, mẹ dìu con.” Mẹ Đường dịu dàng nói.
Tô Cẩm Khê có khổ không nói ra được: “Mẹ, con muốn ở bệnh viện.”
“Ở bệnh viện có cái gì tốt đâu, ở nhà được ăn ngon nghỉ ngơi tốt, thân thể con mới hồi phục nhanh hơn, Khê Khê nghe lời.”
“Đúng vậy, con đã lớn như vậy, sao vẫn để người khác lo lắng cho con? Đứng dậy đi về nhà.” Mẹ Tô lạnh giọng nói.
“Mẹ…”
Tô Cẩm Khê đã bị mẹ Tô lôi kéo dậy, “Nhìn đi, ngay cả quần áo Minh nhỉ cũng đã chuẩn bị cho con rồi, mau phủ lên rồi chúng ta về, xe còn đợi ở dưới kia kìa.”
“Con không…”
Sự phản kháng của cô không có tác dụng, dưới áp lực của hai người lớn cô bị buộc xỏ giày.
Tư Lệ Đình lạnh lùng nói: “Ai cho các người chạm vào cô ấy?”
Ánh mắt anh hung dữ như sắp ăn thịt người.
Tô Cẩm Khê nhìn thấy sắc mặt của liền cảm thấy không ổn, hiển nhiên là anh đã lên kế hoạch công khai mọi chuyện.
Chỉ có Đường Minh biết thì không sao, nếu hai nhà Tô Đường biết thì sẽ ầm ï lớn!

Dưới anh mắt khó hiểu của mọi người Tô Cầm Khê giải thích: “Chuyện đó, chú ba sợ mọi người đụng phải vết thương của con, đề con tự làm.”
Dưới ánh mắt lạnh lùng của Tư Lệ Đình cô từ từ xỏ giày vào, rõ ràng cảm nhận được Tư Lệ Đình sắp phát nỗ cô còn nói cảm ơn anh.
“Cảm ơn chú ba đã cứu cháu.”
Cô làm một động tác cầu xin, cũng nháy mắt ra hiệu cho anh, để anh đừng chọc thủng.
: Tư Lệ Đình tức giận đến tận cổ, anh nuốt xuống ánh mắt đáng thương của cô gái nhỏ.
“Không, cần, cảm ơn!” Anh nghiến răng nghiền lợi nói: “Tôi sẽ không bao giờ cứu người vô ích, đến lúc nào đó tôi sẽ đến lấy thù lao!”
Chỉ có Tô Cẩm Khê và Đường Minh mới hiểu ý nghĩa sâu xa của hai chữ thù lao.
“Đợi cháu khoẻ rồi, cháu nhất định sẽ trả ơn cho chú ba.”
“Cẩm Khê, chúng ta nên đi rồi.” Đường Minh nghe tháy lời hai người nói có chút không vui thúc dục cô.
Mẹ Đường kéo Tô Cẩm Khê, mỗi bước đi của Tô Cẳm Khê đều lưu luyến quay lại nhìn Tư Lệ Đình.
Đường Minh nhấc chân muốn rời đi, nhưng lại bị Tư Lệ Đình gọi lại: “Đường Minh, tôi có chuyện muốn nói với cậu.”
“Mẹ, mọi người ở dưới chờ con, con cũng có chuyện muốn nói với chú ba.”
Tất cả mọi người đều rời khỏi phòng, trong phòng chỉ còn lại hai người Tư Lệ Đình và Đường Minh.
Hai người đều có khí thế mạnh mẽ, Tư Lệ Đình là người nói trước: “Đường Minh, cậu nghiêm túc?”
“Chú ba, xin lỗi, tôi nhận ra tôi đã thích Tô Cẩm Khê rồi.”
Đường Minh nghỉ ngờ hết lần này đến lần, cuối cùng cũng xác định được tình cảm của mình dành cho Tô Cẩm Khê.
“Tôi biết như thế này là không tốt, nhưng chuyện tình cảm không ai có thể nói trước được.


Lúc trước tôi cũng đã kìm nén và từ bỏ, nhưng tình cảm của tôi dành cho cô ấy không những không giảm đi mà còn sâu đậm hơn.
Ngay giây phút chú ba đưa Cẩm Khê đi tôi mới thực sự hiểu rõ tình cảm của mình.

Tôi không có ý trở thành kẻ thù của chú ba.
Nếu chú ba muốn bồi thường, tôi…”
Tư Lệ Đình nắm lấy cỗ áo của Đường Minh, “Cậu cho rằng tôi là ăn mày hả? Cậu nghĩ tôi muốn cái gì?”


“Chú ba, vì Cảm Khê, vậy chú buông tay là được rồi.”
“Tôi không thể buông tay Tô Tô, cả đời này cũng không buông.”
Hai người không ai chịu nhường ai, trên người Đường Minh cũng lộ ra ý chí chiến đấu, “Chú ba, cho dù là tập đoàn Đường thị hay Cẩm Khê, tôi cũng sẽ không nhường.”
“Đường Minh, cậu sẽ phải trả giá cho những gì hôm nay cậu nói, không đến ba ngày, cậu nhất định sẽ tới cầu xin tôi.”
“Chú ba cũng quá tự phụ rồi, Cảm Khê còn đợi tôi ở dưới, tôi đi trước.” Đường Minh xoay người rời đi.
Tư Lệ Đình lạnh lùng nhìn bóng lưng của cậu ta, khóe miệng hiện lên một nụ cười khát máu.
Tập đoàn Đường thị, Tô Cảm Khê, haha, tôi sẽ cho cậu hiểu cái gì gọi là hai bàn tay trắng!
Lâm Quân bước vào, nhìn thấy bộ dạng Tư Lệ Đình cong khoé môi, anh ta bị doạ cho chết khiếp.
“Cậu chủ… anh không sao chứ?
Tư Lệ Đình tươi cười còn đáng sợ hơn là tức giận, Tư Lệ Đình nhìn anh ta: “Tôi có thể bị sao được?”
Dáng vẻ này của anh nhìn như thế nào cũng thấy không ổn!
“Cậu chủ, bước tiếp theo anh định làm gì? Chiêu rút củi dưới đáy nồi này của Đường Minh rất hay, sớm biết anh ta sẽ đi lấy giấy chứng nhận với cô Tô, chúng ta nên đi đăng ký trước.
Nói ra cũng lạ, rõ ràng Đường Minh thích Bạch Tiêu Vũ như vậy, cũng chính là vì chuyện này mà chúng ta mới không nghĩ tới phương diện kia, hiện tại chúng ta tính sai.”
Tư Lệ Đình nhẹ nhàng thở dài: “Con người sẽ thay đổi, huống chi là lòng người.


Chỉ là đáng thương cho Bạch Tiểu Vũ đến bây giờ vẫn chẳng hay biết gì.”
“Có cần tôi nói chuyện này cho Bạch Tiểu Vũ biết, để cô ta đi đối phó với Đường Minh không?”
“Không cân, Bạch Tiêu Vũ không phải đèn cạn dầu, phụ nữ một khi mắt lý trí, sẽ làm ra rất nhiều chuyện khó tưởng tượng được.
Tôi không sợ cô ta sẽ làm hại Đường Minh, nhưng tôi sợ cô ta sẽ làm hại danh tiếng của Tô Tô, tôi có cách đối phó với Đường Minh.
Đừng quên, việc xây dựng lò hỏa táng cũng đủ khiến Đường Minh sứt đầu mẻ trán, cậu nói xem cậu ta lỗ mắt máy tỷ, những vị cao tầng” đó sẽ nghĩ như thế nào?”
(°) Cổ đông lớn, chức vị cao Mắt Lâm Quân sáng lên, “Tại sao tôi lại quên chuyện này chứ, cậu chủ có thể dùng chuyện này áp chế anh ta.”
“Áp chế? Lò hoả táng là trả thù cho cái tát vào mặt Tô Tô.

Nếu cậu ta đã muốn khiêu chiến, lần này… tôi muốn cậu ta thân bại danh liệt, trắng tay!”
Lâm Quân biết lần này Tư Lệ Đình thực sự tức giận, Đường Minh quá ngu, chọc ai không chọc lại đi chọc đến ngài Diêm Vương đây.
“Cậu chủ định làm gì?”
“Không phải cậu ta tâm tâm niệm niệm tập đoàn Đường thị sao? Nếu ngay cả tập đoàn Đường thị cũng mắt, cậu nói xem trên mặt cậu ta sẽ có biểu cảm gì?” Khoé miệng Tư Lệ Đình gợi lên một nụ cười chế giễu.
“Cậu chủ, anh định phá hủy tập đoàn Đường thị sao?” Lâm Quân cũng không đoán ra được vị chủ nhân này muốn làm gì.
“Phá hủy thì thật tiếc? Tôi, muốn cậu ta tận mắt nhìn thấy không chỉ tập đoàn Đường thị mà cả Tô Tô đều là của tôi.

Chậc chậc, tôi chờ không nổi muốn nhìn thấy dáng vẻ cô đơn của cậu ta.”
“Lễ tân nói Đường Minh vẫn luôn muốn gặp anh, hay là bây giờ tôi sẽ đi thu xếp cho hai người gặp mặt, cậu chủ, tôi cũng muốn xem biểu hiện của Đường Minh khi biết anh là tổng giám đốc Đề Hoàng.”
Lâm Quân cảm thấy chắc chắn là do mình ở bên cạnh cậu chủ đã lâu, sao càng ngày càng đen tối thế này.
“Không vội, trà ngon là phải nếm thử từng chút một.

Nếu cậu ta dám âm thầm lấy giấy chứng nhận, tôi sẽ khiến cậu ta khóc lóc van xin ly hôn! Ăn như nào sẽ nhỗ ra như thế.” Tư Lệ Đình lạnh nhạt nói..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.