Cừu Nhỏ Chạy Đâu Cho Thoát

Chương 134: Sự Thật Tàn Khốc





Tô Cẩm Khê bị nhét vào trong xe, mẹ Đường hỏi han quan tâm về sức khỏe cô không ngừng, ngược lại mẹ của cô lại tô son trang điểm.
Lúc này Tô Cầm Khê mới thấy hụt hãng, tại sao người ngoài có thể đối xử tốt với mình như vậy, mà người mẹ mang thai 10 tháng sinh ra cô lại có thể thờ œ đến vậy?
Nếu ngày nào đó cô chết ngay trước mặt bà ta, bà ta có buồn chút nào không?
Trước đây Tô Cẩm Khê không để ý tới chuyện đó, nhưng bây giờ cảm giác của Tô Cầm Khê càng sâu sắc hơn.
Mẹ đối xử với cô và Tô Mộng là hai loại thái cực, cô cứ tưởng lần này mình bị thương sẽ được cảm nhận được tình thương của mẹ, nhưng xem ra bây giờ đó là một điều xa xỉ.
Cô bị đưa trở lại biệt thự của Đường Minh, thừa dịp không có người khác mẹ Tô nói với Tô Cẩm Khê: “Cẩm Khê, con xem cũng không dễ gì bây giò Tiểu Đường đã bắt đầu thay đổi quan tâm tới con, con phải nhanh lên sinh cho nó một đứa bé.”
Đứa bé? Lại còn sinh với Đường Minh, sắc mặt Tô Cầm Khê hơi đổi, “Mẹ, mẹ đang nói cái gì vậy!”
“Mẹ sợ con quá ngu ngốc không biết gì.

Thừa dịp bây giò Tiểu Đường coi trọng con, bắt lấy lòng nó sinh cho nó một đứa con, như vậy căn cơ của con ở nhà họ Đường mới vững, hơn nữa người phụ nữ sinh được con cũng tốt hơn người không sinh được con.”
Tô Cẩm Khê cảm thấy lời nói của bà ta rất kỳ quái, “Mẹ, có phải mẹ biết gì rồi không?”
Sao cô cứ cảm thấy như mẹ mình biết được thoả thuận giữa cô với Đường Minh? Nếu không tại sao bà ta lại quan tâm đến nó, hôm nay lại nói ra những lời kỳ lạ như này.
“Biết gì?”
“Tại sao con kết hôn với Đường tổng, mẹ biết lý do chứ?”
Tô Cẩm Khê nhìn thấy ánh mắt chột dạ của bà ta cô liền cảm nhận được, từ lúc cô gả cho Đường Minh mẹ Tô chưa từng gọi một cuộc điện thoại hỏi thăm cô lần nào, trừ lần cuối cô về nhà mẹ đẻ thì họ chưa gặp lại nhau.
Hôm nay bà ta đột nhiên nhắc đến chuyện không sinh con, Đường Minh bắt đầu quan tâm đến bản thân cô.
Bạch Tiểu Vũ bị mẹ Đường ngăn cản là vì không thể sinh con, Tô Cầm Khê càng chắc chắn mẹ Tô đã biết chuyện.
“Đương nhiên là con và Tiểu Đường tâm đầu ý hợp nên mới cưới nhau.” Ánh mắt mẹ Tô lập loè.
“Không phải như thế, mẹ, chuyện mẹ nói vừa rồi rõ ràng là mẹ biết một chuyện, con và Đường tổng kết hôn theo thỏa thuận, không lấy giấy chứng nhận!”
Tô Cảm Khê không phải kẻ ngốc, nếu bản sao của giấy đăng ký kết hôn là sự thật, thì đó là một yếu tố then chốt rất quan trọng trong cuộc hôn nhân của hai người.
Số hộ khẩu, Đường Minh phải lấy được sổ hộ khẩu mới có thể làm được thủ tục, số hộ khẩu ở nhà họ Tô, anh ta đến nhà họ Tô, chẳng lẽ không nghỉ ngờ gì sao?
Liên kết với những gì mẹ Tô nói, trong đầu Tô Cẩm Khê đã suy ra một kết luận.
“Mẹ, mẹ sớm đã biết con kết hôn với Đường Minh là có tiếng mà không có miếng.” Từ biểu hiện của bà ta Tô Cẩm Khê càng chắc chắn hơn.
“Ồn ào cái gì, lúc đó con muốn gả, mẹ không ép buộc con.” Mẹ Tô không giấu nữa.
Tô Cảm Khê không ngờ mẹ cô đã biết từ trước, vốn cô còn lo lắng cô gả cho Đường Minh không danh không phận làm lá chắn cho anh ta, ba mẹ biết được sự thật sẽ cảm thấy đau khổ.
Có thể họ sẽ khuyên can mình, hôn nhân là chuyện lớn không phải trò đùa.
Cô khắp nơi nghĩ đến bọn họ, nào biết ngay từ đầu bọn họ đã biết chuyện này, biết rõ phía trước có hồ lửa, họ lại chính tay đẩy cô vào hồ lửa!
“Là con muốn gả, nhưng chắc hẳn là mẹ biết rõ con là vì cái gì?
Con là vì nhà họ Tô!”
Lúc đó nhà họ Tô vốn đã rất khó khăn, Tô Cẩm Khê mới đồng ý đi gặp Đường Minh, Đường Minh đưa ra 3.
vạn tiền sính lễ, cô mới đồng ý.
“Nhà họ Tô đã nuôi nắng con nhiều năm như vậy, bây giờ nhà họ Tô gặp khó khăn, con không nên góp một chút sức lực cho nhà họ Tô sao?
Hon nữa nhà họ Đường là một gia tộc lớn, lây được cậu ta là phúc của con, con còn tủi thân cái gì!” Mẹ Tô không có một chút ý tứ xin lỗi.
Trước kia Tô Cảm Khê cũng đã nghĩ tới nguyên nhân, nhà Đường là một gia tộc lớn, nhà họ Tô luôn yêu thương Tô Mộng, tại sao lại không để Tô Mộng gả cho Đường Minh.
Hóa ra nguyên nhân là vậy, mẹ cô đã sớm biết cô gả cho Đường Minh là có tiếng mà không có miếng, cô chỉ là một con rối, còn phải đánh đổi hạnh phúc cả đời.
Chuyện khổ sở như vậy làm sao họ nỡ để Tô Mộng làm?
Chẳng trách Tô Mộng khóc lóc muốn gả cho Đường Minh thì bị hai người phản đối.
Từ nhỏ đến lớn Tô Mộng muốn mưa được mưa muốn gió được gió, duy chỉ có duy nhất chuyện này là hai người không đồng ý.
Hai người họ càng thiên vị Tô Mộng thì sẽ càng khắc nghiệt với cô, đột nhiên Tô Cẩm Khê nhận ra cô làm tất cả mọi thứ vậy mà lại rất nực cười.

Cô tâm tâm niệm niệm vì nhà họ Tô, thậm chí là đánh đổi hạnh phúc cả một đời, người nhà họ Tô không cảm ơn cái gì, ngược lại họ coi đó là chuyện đương nhiên.
“Mẹ, thân là con gái nhà họ Tô, đương nhiên con nên làm gì đó cho nhà họ Tô, nếu gả cho Đường Minh thật sự tốt như mẹ đã nói, vậy tại sao mẹ không để Tô Mộng gả đi?
Không phải từ nhỏ đến lớn hai người luôn yêu thương em ấy sao? Chuyện tốt như vậy sao có thể đến lượt con? Sao vậy, mẹ không trả lời được đúng không?”
Mẹ Tô tức giận thốt lên, “Giọng điệu của con là gì? Con là chị, em gái còn nhỏ.

Muốn gả thì đương nhiên con phải cưới trước n rÓI.
“Ha, con gả trước, nếu thật sự là liên hôn thì làm sao có thể đến lượt con.
Con thấy rất lạ, nhà họ Đường không có ý định tổ chức đám cưới, không công khai chuyện hôn nhân với bên ngoài, một người luôn cao ngạo như mẹ sao có thể chịu nỗi.
Thì ra mẹ cũng biết Đường Minh thật sự không muốn cưới con, vì 3.
vạn, mẹ đã tự tay đẩy con vào hố lửa, mẹ, con thật sự là con gái của mẹ sao?
Từ nhỏ đến lớn mẹ chưa từng để ý tới con, mỗi lần đều nói em gái con còn nhỏ, bảo con nhường cho em.
Cho dù hai người không thể thích con như em gái, vậy có thể đau lòng con một chút được không?”
Lúc này Tô Cẩm Khê mới nhận ra, lúc trước gặp Đường Minh là một âm mưu, một âm mưu của nhà họ Tô.
Chú ba nói không sai, cô thật ngu ngốc, bị người ta bán còn giúp người ta đếm tiền.
Người nhà họ Tô không đáng tin, chỉ có thể tin tưởng một mình anh.
“Tôi cho cô ăn cho cô mặc, nuôi cô lớn như thế này, chẳng lẽ tôi không đối xử tốt với cô? Tô Cảm Khê, cô thật sự là một kẻ vong ân bội nghĩa.
Tóm lại, bây giờ cô và Đường Minh đã có được giấy đăng ký kết hôn rồi, cô đã thật sự là vợ của Đường Minh, người khác muốn cưới cũng không cưới được, cô có thể trộm vui vẻ đi!
Nói ra thì cô còn phải cảm ơn chúng tôi đã tìm cho cô một mối hôn nhân tốt như thế, Tô Cảm Khê cô đừng không biết tốt xấu như thế!”
Mắt Tô Cầm Khê đỏ hoe, đây là người thân của cô, người thân mà từ nhỏ cô đã tâm tâm niệm niệm.
“Hóa ra từ đầu đến cuối con chỉ là một công cụ cho hai người lợi dụng, hai người chưa từng xem con là con của hai người.”
Tô Cảm Khê đau lòng không thôi.
Nếu không có sự việc này đã làm cô nhìn rõ bộ mặt thật của mẹ mình, thì cả đời này cô sẽ chẳng hay biết gì.
“Tóm lại bây giờ cô đã là bà Đường, chăm sóc thân thể cho tốt rồi sinh một đứa bé, không cần phải nghĩ đến những chuyện khác!”
Mẹ Tô mở cửa rời đi, Tô Cẩm Khê ngồi trên giường khóc như mưa.
Tình thân là gì? Cuối cùng cũng không thắng nỗi hai chữ lợi ích.
Người mẹ đã sinh ra và nuôi nắng mình còn không bằng mẹ Đường mới quen biết cách đây không lâu.
“Bà thông gia, bây giờ bà muốn đi rồi à, ở lại ăn cơm trưa đã.”
Giọng mẹ Đường từ trong phòng khách vọng ra.
“Không cần đâu, tôi còn có chút chuyện, phiền mọi người chăm sóc Cẩm Khê.
“Đương nhiên rồi, chúng tôi sẽ chăm sóc tốt cho Khê Khê.
Mẹ Đường cầm đĩa hoa quả đã cắt sẵn đi vào, “Khê Khê, con ăn chút hoa quả đi, sao con lại khóc? Bà thông gia nói gì với con à?”
Tô Cảm Khê không muốn khóc, nhưng nước mắt cứ rơi như mưa không ngăn được, cô không biết mình đã làm gì sai mà mẹ cô lại muốn làm vậy với cô.
Cô khóc không thành tiếng, mẹ Đường vội vàng đặt đĩa hoa quả xuống, ôm cô vào lòng, “Khê Khê, đừng khóc, khóc hại thân thể.”
“Mẹ, mẹ…” Cô gọi từng tiếng, tại sao mẹ ruột của cô lại không quan tâm đến cô, ngay cả mẹ Đường cũng không như thế.
Đường Minh xuất hiện ở cửa, “Mẹ, mẹ ra ngoài đi, con sẽ an ủi Cẩm Khê.”
Mẹ Đường đành phải buông Tô Cẩm Khê ra, “Vậy con an ủi đi, không được bắt nạt Khê Khê, nếu không mẹ sẽ không tha cho con.”
“Mẹ con biết rồi.” Đường Minh đưa mẹ Đường ra ngoài rồi khóa của lại.
Nhìn người phụ nữ nhỏ đang khóc trên giường, lần đầu tiên anh ta nhìn thấy Tô Cẩm Khê khóc, hóa ra cô lại đau lòng như vậy.
“Cẩm Khê, đừng khóc.” Anh ta đưa tay mơn trớn nước mắt Tô Cẩm Khê.

Tô Cầm Khê dùng ánh mắt dữ tợn nhìn anh ta, “Đường Minh, ba mẹ tôi đã biết quan hệ của chúng ta từ lâu rồi phải không?”
Đường Minh biết chuyện giấy chứng nhận kết hôn lần này cô cũng sẽ đoán ra được, bây giờ anh ta cũng không muốn giấu giếm điều gì.
“Đúng vậy, bọn họ sớm đã biết, cho nên đó là lý do tôi không thích người nhà họ Tô.

Hành vi của bọn họ và bán con gái của mình có gì khác nhau?”
“Lúc đầu, anh xa lánh, thờ ơ với tôi vì cho rằng tôi cũng giống như họ, tất cả đều là vì tiền của anh?”
Cuối cùng Tô Cẩm Khê cũng biết mọi chuyện, nhưng sự thật không phải là điều cô có thể chịu đựng được, thực tế quá phũ phàng.
“Cẩm Khê, anh không muốn lừa em, lúc đầu anh thích Bạch Tiểu Vũ, cố ý xa lánh em là có lý do, sau đó anh nhận ra em khác với bọn họ.
Em đơn thuần tốt bụng, anh bị em hắp dẫn từng chút một, Cẩm Khê, chắc em không biết sức hấp dẫn của em như thế nào đâu, dù biết em không còn là một thân hình hoàn mỹ nhưng anh vẫn muốn sở hữu em.
Anh không quan tâm đến chuyện của em và chú ba.

Anh chỉ mong sau này anh có thể sống với em.

Sau này chúng ta sẽ làm đám cưới bù, anh sẽ công khai với mọi người rằng anh đã cưới em.”
Anh ta thâm tình tỏ tình với cô, với vẻ ngoài điển trai như vậy thì không người phụ nữ nào có thể cưỡng lại được, nhưng Tô Cẩm Khê đã có người trong lòng.
“Đường Minh, tôi sẽ không gả cho anh, người tôi yêu chỉ có chú ba!”
“Đừng nói chắc chắn như vậy, tình cảm sẽ thay đổi.

Lúc trước anh cũng từng nghĩ mình rất thích Bạch Tiểu Vũ, nhưng sau khi em xuất hiện, anh mới thực sự hiểu như thế nào mới thật sự gọi là thích.
Cảm Khê em và Bạch Tiểu Vũ khác nhau, cảm giác từ trên người em là cảm giác mà anh chưa từng cảm nhận được từ cô Á ây.
: Trước đây là anh không đúng, bỏ qua cảm nhận của em, bắt đầu từ hôm nay anh sẽ không như vậy nữa, anh sẽ đối xử tốt với em, em cho anh một cơ hội được không?”
“Không thể! Đường Minh, ngay từ đầu anh đã biết chuyện của ba mẹ tôi, tại sao không nói cho tôi biết?” Tô Cảm Khê lạnh lùng hỏi.
Cô cảm thấy mình như một kẻ ngốc, sự thật mà mọi người đều biết, cô vẫn đang cố gắng giả vờ, giếng như một chú hè.
Đường Minh nhẹ nhàng lau nước mắt trên khóe mắt cô, “Cẩm Khê, em quên rồi sao? Em không cho anh nhắc tới chuyện này mà.”
Tô Cẩm Khê bị nhét vào trong xe, mẹ Đường hỏi han quan tâm vê sức khỏe cô không ngừng, ngược lại mẹ của cô lại tô son trang điểm.
Lúc này Tô Cẩm Khê mới thấy hụt hãng, tại sao người ngoài có thể đối xử tốt với mình như vậy, mà người mẹ mang thai 10 tháng sinh ra cô lại có thể thờ œ đến vậy?
Nếu ngày nào đó cô chết ngay trước mặt bà ta, bà ta có buồn chút nào không?
Trước đây Tô Cẩm Khê không để ý tới chuyện đó, nhưng bây giờ cảm giác của Tô Cầm Khê càng sâu sắc hơn.
Mẹ đối xử với cô và Tô Mộng là hai loại thái cực, cô cứ tưởng lần này mình bị thương sẽ được cảm nhận được tình thương của mẹ, nhưng xem ra bây giờ đó là một điều xa xỉ.
Cô bị đưa trở lại biệt thự của Đường Minh, thừa dịp không có người khác mẹ Tô nói với Tô Cẩm Khê: “Cẩm Khê, con xem cũng không dễ gì bây giò Tiểu Đường đã bắt đầu thay đổi quan tâm tới con, con phải nhanh lên sinh cho nó một đứa bé.”
Đứa bé? Lại còn sinh với Đường Minh, sắc mặt Tô Cầm Khê hơi đồi, “Mẹ, mẹ đang nói cái gì vậy!”
“Mẹ sợ con quá ngu ngốc không biết gì.

Thừa dịp bây giò Tiểu Đường coi trọng con, bắt lầy lòng nó sinh cho nó một đứa con, như vậy căn cơ của con ở nhà họ Đường mới vững, hơn nữa người phụ nữ sinh được con cũng tốt hơn người không sinh được con.”
Tô Cẩm Khê cảm thấy lời nói của bà ta rất kỳ quái, “Mẹ, có phải mẹ biết gì rồi không?”
Sao cô cứ cảm thấy như mẹ mình biết được thoả thuận giữa cô với Đường Minh? Nếu không tại sao bà ta lại quan tâm đến nó, hôm nay lại nói ra những lời kỳ lạ như này.
“Biết gì?”

“Tại sao con kết hôn với Đường tổng, mẹ biết lý do chứ?”
Tô Cẩm Khê nhìn thấy ánh mắt chột dạ của bà ta cô liền cảm nhận được, từ lúc cô gả cho Đường Minh mẹ Tô chưa từng gọi một cuộc điện thoại hỏi thăm cô lần nào, trừ lần cuối cô về nhà mẹ đẻ thì họ chưa gặp lại nhau.
Hôm nay bà ta đột nhiên nhắc đến chuyện không sinh con, Đường Minh bắt đầu quan tâm đến bản thân cô.
Bạch Tiểu Vũ bị mẹ Đường ngăn cản là vì không thể sinh con, Tô Cầm Khê càng chắc chắn mẹ Tô đã biết chuyện.
“Đương nhiên là con và Tiểu Đường tâm đầu ý hợp nên mới cưới nhau.” Ánh mắt mẹ Tô lập loè.
“Không phải như thế, mẹ, chuyện mẹ nói vừa rồi rõ ràng là mẹ biết một chuyện, con và Đường tổng kết hôn theo thỏa thuận, không lấy giấy chứng nhận!”
Tô Cảm Khê không phải kẻ ngốc, nếu bản sao của giấy đăng ký kết hôn là sự thật, thì đó là một yếu tố then chốt rất quan trọng trong cuộc hôn nhân của hai người.
Số hộ khẩu, Đường Minh phải lấy được sổ hộ khẩu mới có thể làm được thủ tục, số hộ khẩu ở nhà họ Tô, anh ta đến nhà họ Tô, chẳng lẽ không nghỉ ngờ gì sao?
Liên kết với những gì mẹ Tô nói, trong đầu Tô Cẩm Khê đã suy ra một kết luận.
“Mẹ, mẹ sớm đã biết con kết hôn với Đường Minh là có tiếng mà không có miếng.” Từ biểu hiện của bà ta Tô Cẩm Khê càng chắc chắn hơn.
“Ồn ào cái gì, lúc đó con muốn gả, mẹ không ép buộc con.” Mẹ Tô không giấu nữa.
Tô Cảm Khê không ngờ mẹ cô đã biết từ trước, vốn cô còn lo lắng cô gả cho Đường Minh không danh không phận làm lá chắn cho anh ta, ba mẹ biết được sự thật sẽ cảm thấy đau khổ.
Có thể họ sẽ khuyên can mình, hôn nhân là chuyện lớn không phải trò đùa.
Cô khắp nơi nghĩ đến bọn họ, nào biết ngay từ đầu bọn họ đã biết chuyện này, biết rõ phía trước có hồ lửa, họ lại chính tay đẩy cô vào hồ lửa!
“Là con muốn gả, nhưng chắc hẳn là mẹ biết rõ con là vì cái gì?
Con là vì nhà họ Tô!”
Lúc đó nhà họ Tô vốn đã rất khó khăn, Tô Cảm Khê mới đồng ý đi gặp Đường Minh, Đường Minh đưa ra 3.
vạn tiền sính lễ, cô mới đồng ý.
“Nhà họ Tô đã nuôi nắng con nhiều năm như vậy, bây giờ nhà họ Tô gặp khó khăn, con không nên góp một chút sức lực cho nhà họ Tô sao?
Hon nữa nhà họ Đường là một gia tộc lớn, lây được cậu ta là phúc của con, con còn tủi thân cái gì!” Mẹ Tô không có một chút ý tứ xin lỗi.
Trước kia Tô Cảm Khê cũng đã nghĩ tới nguyên nhân, nhà Đường là một gia tộc lớn, nhà họ Tô luôn yêu thương Tô Mộng, tại sao lại không để Tô Mộng gả cho Đường Minh.
Hóa ra nguyên nhân là vậy, mẹ cô đã sớm biết cô gả cho Đường Minh là có tiếng mà không có miếng, cô chỉ là một con rối, còn phải đánh đổi hạnh phúc cả đời.
Chuyện khổ sở như vậy làm sao họ nỡ để Tô Mộng làm?
Chẳng trách Tô Mộng khóc lóc muốn gả cho Đường Minh thì bị hai người phản đối.
Từ nhỏ đến lớn Tô Mộng muốn mưa được mưa muốn gió được gió, duy chỉ có duy nhất chuyện này là hai người không đồng ý.
Hai người họ càng thiên vị Tô Mộng thì sẽ càng khắc nghiệt với cô, đột nhiên Tô Cẩm Khê nhận ra cô làm tất cả mọi thứ vậy mà lại rất nực cười.
Cô tâm tâm niệm niệm vì nhà họ Tô, thậm chí là đánh đổi hạnh phúc cả một đời, người nhà họ Tô không cảm ơn cái gì, ngược lại họ coi đó là chuyện đương nhiên.
“Mẹ, thân là con gái nhà họ Tô, đương nhiên con nên làm gì đó cho nhà họ Tô, nếu gả cho Đường Minh thật sự tốt như mẹ đã nói, vậy tại sao mẹ không để Tô Mộng gả đi?
Không phải từ nhỏ đến lớn hai người luôn yêu thương em ấy sao? Chuyện tốt như vậy sao có thể đến lượt con? Sao vậy, mẹ không trả lời được đúng không?”
Mẹ Tô tức giận thốt lên, “Giọng điệu của con là gì? Con là chị, em gái còn nhỏ.

Muốn gả thì đương nhiên con phải cưới trước Ân rÖI.
“Ha, con gả trước, nếu thật sự là liên hôn thì làm sao có thể đến lượt con.
Con thấy rất lạ, nhà họ Đường không có ý định tổ chức đám cưới, không công khai chuyện hôn nhân với bên ngoài, một người luôn cao ngạo như mẹ sao có thể chịu nỗi.
Thì ra mẹ cũng biết Đường Minh thật sự không muốn cưới con, vì 3.
vạn, mẹ đã tự tay đẩy con vào hồ lửa, mẹ, con thật sự là con gái của mẹ sao?
Từ nhỏ đến lớn mẹ chưa từng để ý tới con, mỗi lần đều nói em gái con còn nhỏ, bảo con nhường cho em.
Cho dù hai người không thể thích con như em gái, vậy có thể đau lòng con một chút được không?”
Lúc này Tô Cẩm Khê mới nhận ra, lúc trước gặp Đường Minh là một âm mưu, một âm mưu của nhà họ Tô.
Chú ba nói không sai, cô thật ngu ngốc, bị người ta bán còn giúp người ta đếm tiền.
Người nhà họ Tô không đáng tin, chỉ có thể tin tưởng một mình anh.
“Tôi cho cô ăn cho cô mặc, nuôi cô lớn như thế này, chẳng lẽ tôi không đối xử tốt với cô? Tô Cảm Khê, cô thật sự là một kẻ vong ân bội nghĩa.
Tóm lại, bây giờ cô và Đường Minh đã có được giấy đăng ký kết hôn rồi, cô đã thật sự là vợ của Đường Minh, người khác muốn cưới cũng không cưới được, cô có thể trộm vui vẻ đi!
Nói ra thì cô còn phải cảm ơn chúng tôi đã tìm cho cô một mối hôn nhân tốt như thế, Tô Cảm Khê cô đừng không biết tốt xáu như thế!”
Mắt Tô Cầm Khê đỏ hoe, đây là người thân của cô, người thân mà từ nhỏ cô đã tâm tâm niệm niệm.

“Hóa ra từ đầu đến cuối con chỉ là một công cụ cho hai người lợi dụng, hai người chưa từng xem con là con của hai người.”
Tô Cảm Khê đau lòng không thôi.
Nếu không có sự việc này đã làm cô nhìn rõ bộ mặt thật của mẹ mình, thì cả đời này cô sẽ chẳng hay biết gì.
“Tóm lại bây giờ cô đã là bà Đường, chăm sóc thân thể cho tốt rồi sinh một đứa bé, không cần phải nghĩ đến những chuyện khác!”
Mẹ Tô mở cửa rời đi, Tô Cảm Khê ngồi trên giường khóc như mưa.
Tình thân là gì? Cuối cùng cũng không thắng nỗi hai chữ lợi ích.
Người mẹ đã sinh ra và nuôi nắng mình còn không bằng mẹ Đường mới quen biết cách đây không lâu.
“Bà thông gia, bây giờ bà muốn đi rồi à, ở lại ăn cơm trưa đã.”
Giọng mẹ Đường từ trong phòng khách vọng ra.
“Không cần đâu, tôi còn có chút chuyện, phiền mọi người chăm sóc Cẩm Khê.
“Đương nhiên rồi, chúng tôi sẽ chăm sóc tốt cho Khê Khê.”
Mẹ Đường cầm đĩa hoa quả đã cắt sẵn đi vào, “Khê Khê, con ăn chút hoa quả đi, sao con lại khóc? Bà thông gia nói gì với con à?”
Tô Cẩm Khê không muốn khóc, nhưng nước mắt cứ rơi như mưa không ngăn được, cô không biết mình đã làm gì sai mà mẹ cô lại muốn làm vậy với cô.
Cô khóc không thành tiếng, mẹ Đường vội vàng đặt đĩa hoa quả xuống, ôm cô vào lòng, “Khê Khê, đừng khóc, khóc hại thân thể.”
“Mẹ, mẹ…” Cô gọi từng tiếng, tại sao mẹ ruột của cô lại không quan tâm đến cô, ngay cả mẹ Đường cũng không như thế.
Đường Minh xuất hiện ở cửa, “Mẹ, mẹ ra ngoài đi, con sẽ an ủi Cẩm Khê.”
Mẹ Đường đành phải buông Tô Cẩm Khê ra, “Vậy con an ủi đi, không được bắt nạt Khê Khê, nếu không mẹ sẽ không tha cho con.”
“Mẹ con biết rồi.” Đường Minh đưa mẹ Đường ra ngoài rồi khóa cửa lại.
Nhìn người phụ nữ nhỏ đang khóc trên giường, lần đầu tiên anh ta nhìn thấy Tô Cẩm Khê khóc, hóa ra cô lại đau lòng như vậy.
“Cẩm Khê, đừng khóc.” Anh ta đưa tay mơn trớn nước mắt Tô Cảm Khê.
Tô Cầm Khê dùng ánh mắt dữ tợn nhìn anh ta, “Đường Minh, ba mẹ tôi đã biết quan hệ của chúng ta từ lâu rồi phải không?”
Đường Minh biết chuyện giấy chứng nhận kết hôn lần này cô cũng sẽ đoán ra được, bây giờ anh ta cũng không muốn giấu giếm điều gì.
“Đúng vậy, bọn họ sớm đã biết, cho nên đó là lý do tôi không thích người nhà họ Tô.

Hành vi của bọn họ và bán con gái của mình có gì khác nhau?”
“Lúc đầu, anh xa lánh, thờ ơ với tôi vì cho rằng tôi cũng giống như họ, tất cả đều là vì tiền của anh?”
Cuối cùng Tô Cẩm Khê cũng biết mọi chuyện, nhưng sự thật không phải là điều cô có thể chịu đựng được, thực tế quá phũ phàng.
“Cẩm Khê, anh không muốn lừa em, lúc đầu anh thích Bạch Tiểu Vũ, cố ý xa lánh em là có lý do, sau đó anh nhận ra em khác với bọn họ.
Em đơn thuần tốt bụng, anh bị em hấp dẫn từng chút một, Cảm Khê, chắc em không biết sức hấp dẫn của em như thế nào đâu, dù biết em không còn là một thân hình hoàn mỹ nhưng anh vẫn muốn sở hữu em.
Anh không quan tâm đến chuyện của em và chú ba.

Anh chỉ mong sau này anh có thể sống với em.

Sau này chúng ta sẽ làm đám cưới bù, anh sẽ công khai với mọi người rằng anh đã cưới em.”
Anh ta thâm tình tỏ tình với cô, với vẻ ngoài điển trai như vậy thì không người phụ nữ nào có thể cưỡng lại được, nhưng Tô Cẩm Khê đã có người trong lòng.
“Đường Minh, tôi sẽ không gả cho anh, người tôi yêu chỉ có chú bat”
“Đừng nói chắc chắn như vậy, tình cảm sẽ thay đổi.

Lúc trước anh cũng từng nghĩ mình rất thích Bạch Tiểu Vũ, nhưng sau khi em xuất hiện, anh mới thực sự hiểu như thế nào mới thật sự gọi là thích.
Cảm Khê em và Bạch Tiểu Vũ khác nhau, cảm giác từ trên người em là cảm giác mà anh chưa từng cảm nhận được từ cô ây.
Trước đây là anh không đúng, bỏ qua cảm nhận của em, bắt đầu từ hôm nay anh sẽ không như vậy nữa, anh sẽ đối xử tốt với em, em cho anh một cơ hội được không?”
“Không thể! Đường Minh, ngay từ đầu anh đã biết chuyện của ba mẹ tôi, tại sao không nói cho tôi biết?” Tô Cảm Khê lạnh lùng hỏi.
Cô cảm thấy mình như một kẻ ngốc, sự thật mà mọi người đều biết, cô vẫn đang cố gắng giả vờ, giống như một chú hề.
Đường Minh nhẹ nhàng lau nước mắt trên khóe mắt cô, “Cẩm Khê, em quên rồi sao? Em không cho anh nhắc tới chuyện này mà.”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.