Cừu Nhỏ Chạy Đâu Cho Thoát

Chương 135



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Tô Cẩm Khê ngắn người, lúc đó cô không biết nhà họ Tô đã biết chuyện, cô còn cầu xin Đường Minh hợp tác diễn kịch với cô đừng nói cho nhà họ Tô biết.
Cô càng ngày càng cảm thấy mình giống như một chú hè, chuyện mà ai cũng biết, cô lại còn cô tình che đậy.
“Đường Minh, tôi chỉ muốn hỏi anh một chuyện, ba mẹ tôi biết tôi phải gả cho anh, bọn họ có từng có chút không nỡ không?”
“Không, néu như bọn họ có chút đau lòng em, anh sao có thể chán nghét nhà họ Tô như vậy.
Từ đầu đến cuối, họ chỉ quan tâm đến tiền bạc, chưa từng quan tâm đến việc em có ồn hay không.”
Tô Cẩm Khê nhắm mắt lại, nước mắt lăn dài, hóa ra cô chỉ là công cụ có thể lợi dụng được của nhà họ Tô mà thôi.
Đường Minh hiểu được trong lòng cô khó chịu như thế nào, “Cẩm Khê, anh biết trong lòng em rất buồn.

Sau này sẽ không có nhà họ Tô, em chỉ cần có anh.

Mẹ anh sẽ thật sự yêu thương em, bọn anh sẽ cho em tình cảm mà em thiếu thốn.”
Anh ta đưa tay ra ôm Tô Cẩm Khê, trước khi ngón tay anh ta chạm vào vai cô, Tô Cẩm Khê lạnh lùng nói: “Đừng chạm vào tôi!”
Cô không cần ai thương hại mình, nhất là Đường Minh người đã gây ra mọi chuyện.
“Cẩm Khê, anh biết bây giờ em đang cảm thấy rất khó chịu, em cho anh một chút thời gian, anh sẽ đối xử tốt với em.
“Đường tổng, phiền anh rời đi, tôi muốn yên tĩnh một mình.”
Đường Minh muốn nói lại thôi, lúc này Tô Cẩm Khê không muốn nghe bất cứ chuyện gì, trong lòng cô chán ghét mình, cho nên anh ta cũng không nói cái gì.
Đóng của lại, chỉ có một mình Tô Câm Khê ở trong phòng, cô đang suy nghĩ một vấn đề, rốt cuộc cô đã làm gì sai, tại sao nhà họ Tô lại không thích cô?
Ánh nắng ấm áp chiếu vào người cô, nhưng cô hoàn toàn không cảm nhận được độ ấm, chỉ cảm thấy toàn thân lạnh lễo.
Chú ba, chú ba, em chỉ có anh thôi.
Mẹ Đường bị Đường Minh đuổi về, đã đến giờ ăn tối, sắc mặt Tô Cẩm Khê tái nhợt nằm trên giường.

Đường Minh dịu dàng nói: “Cẳm Khê, em dậy ăn cơm hay là anh đưa tới giường cho em?”
Tô Cẩm Khê lạnh lùng nhìn anh ta, “Tôi không muốn ăn.”
“Không được, lúc này thân thể em đang bị suy nhược, nhất định phải tranh thủ bồi bổ, không thể bỏ ăn, không muốn dậy thì anh sẽ mang qua.”
Nói xong Đường Minh thật sự đem đồ ăn cho Tô Cẩm Khê, “Cảm Khê, để anh đút cho em.”
“Đường Minh, tôi nói tôi không muốn ăn! Anh không hiểu BƠ 18§cAnthJà têo khốn BậP, mà bỏ quảng cáo tiêng người hả?”


Phần lớn trong gia đình hào môn đều là do tranh chấp tài sản, vốn Đường Minh cũng đã thể hiện một mặt cực kỳ tham vọng.
“Cẩm Khê, sao em không thể tin anh thật sự rất thích em?” Đường Minh bát đắc dĩ thở dài.
“Đường tổng, anh yêu Bạch Tiểu Vũ nhiều năm như vậy, tôi với anh mới ở chung bao lâu, anh sao có thể chứng minh là anh thích tôi?”
Tô Cẩm Khê chỉ cảm thấy mỉa mai, có phải ai anh ta cũng nói thích không?
“Em và chú ba cũng chưa ở bên nhau bao lâu, em làm sao có thể chứng minh chú ấy thực sự thích em?”
“Bởi vì từ tâm, tôi có thể cảm nhận được anh ấy thực sự thích tôi, mà tôi cũng thực sự muốn gả cho anh ấy.”
“Em vẫn nên chét tâm sớm đi, đời này em và chú ta không có khả năng đâu.” Đường Minh gắp một thìa thức ăn, “Ngoan, há miệng ăn cơm.” Có nhiều trang đang lấy của nguồn, mong các bạn chịu khó tìm nguồn đọc khích lệ nhóm lên chương tốt nhé!
Tô Cẩm Khê dùng một tay hát đồ ăn, thức ăn rơi vãi tứ tung.
Trong mắt Đường Minh có chút tức giận, trước đây Tô Cẩm Khê không dám làm như vậy.
“Đường tổng, tôi đã nói tôi không ăn, mời anh đi cho, tôi không muốn nhìn thấy anh.” Tô Cẩm Khê gần từng chữ.
Đường Minh đẩy gọng kính, nghiêm túc nhìn Tô Cẩm Khê, cô thay đổi, ánh mắt cũng thay đồi.
“Tôi để người làm lại.”
“Không cần làm, cho dù anh tới bao nhiêu lần tôi cũng không ăn, trừ phi anh buông tha cho tôi!”
“Không có khả năng, tôi sẽ không buông tha em, Cẩm Khê đừng để anh dùng những biện pháp khác ép em ăn.”

Đường Minh đã sớm mang cho cô một bát cháo, “Cẩm Khê, anh nhớ em rất thích món cháo.

này.”
Tô Cảm Khê thậm chí còn không muốn nhìn anh ta chứ đừng nói đến việc ăn.
Đường Minh để cháo sang một bên, “Em có chắc em không ăn không?”
“Không ăn.”
“Được rồi, vậy đừng trách anh.” Đường Minh đột nhiên nghiêng người, hơi thở càng ngày càng gần, khuôn mặt Tô Cẩm Khê lộ ra vẻ căng thẳng.
“Anh, anh định làm gì?”
Cô vươn tay ngăn cản giữa hai người, không cho Đường Minh tới gần.
Đường Minh dễ dàng nắm lấy tay của cô, “Em nói xem giữa đàn ông và phụ nữ thì nên làm gì? Cẩm Khê, em không muốn ăn tôi sẽ hôn em cho đến khi em muốn ăn mới thôi.”
Sức mạnh trên cổ tay đã tăng lên, hóa ra người đàn ông có vẻ lịch lãm lại có sức mạnh lớn hơn phụ nữ nhiều.
Tô Cẩm Khê nhíu mày, “Đường Minh, anh buông tôi ra.”
“Vậy em ăn hay không ăn?”
“Tôi ăn!”
“Ngoan.” Đường Minh buông tay ra, anh ta cẩn thận đút cho Tô Cẩm Khê, ánh mắt cưng chiều nhìn Tô Cảm Khê.
Chuông điện thoại vang lên, đây là nhạc chuông độc quyền của Bạch Tiểu Vũ, Tô Cẩm Khê đã nghe máy lần.
Cô nhìn Đường Minh, Đường Minh bình tĩnh trả lời điện thoại, “Alo, Tiểu Vũ.”
“Minh, chúng ta cùng nhau ăn cơm đi, em đã chọn địa điểm rồi.”
“Tối nay anh có việc, em tự mình ăn đi.” Sắc mặt Đường Minh không thay đi trả lời.
“Vậy cũng được, tối nay anh có qua không?”

“Không, em nghỉ ngơi cho tốt.” Đường Minh cúp điện thoại.
Lúc này Tô Cẩm Khê mới lên tiếng, “Đường tổng, anh cảm thấy như thế này rất thú vị à? Một mặt anh lừa Bạch Tiểu Vũ, một mặt anh muốn ở bên tôi, anh không thấy anh muốn quá nhiều rồi sao?”
“Cẩm Khê, chuyện giữa anh và Bạch Tiểu Vũ rất phức tạp.
Bây giờ anh đã xác định anh không thích cô ấy.

Em cho anh chút thời gian, anh sẽ giải quyết hết mọi chuyện.”
Trước kia Đường Minh băn khoăn giữa Tô Cẩm Khê và Bạch Tiểu Vũ, một lý do quan trọng nhát là anh ta không muốn có lỗi với Bạch Tiểu Vũ.
Tuy nhiên, sự xuất hiện của Tư Lệ Đình hoàn toàn kích thích anh ta, anh ta không muốn quan tâm nhiều nữa, anh ta chỉ muốn Tô Cẩm Khê.
Về phần Bạch Tiểu Vũ, không phải cô ấy rất thích tiền sao? Anh ta sẽ cho Bạch Tiểu Vũ một khoản tiền hậu hĩnh.
Tô Cẩm Khê kéo tay áo Đường Minh, “Đường tổng, coi như tôi cầu xin anh đi, anh nên tiếp tục hẹn hò với cô Bạch.
Rõ ràng người anh thích là cô ấy, sao anh lại lôi kéo tôi không buông? Chúng ta có thể diễn kịch như trước đây.
Chỉ cần anh để tôi trở về bên cạnh chú ba, tôi sẽ giữ kín mọi chuyện đã xảy ra ngày hôm nay, sẽ không nói cho cô Bạch biết.


Đường Minh đưa tay ra vuốt má Tô Cẩm Khê, “Cảm Khê, em thật ngây thơ, chẳng trách ngay cả chú ba cũng có hứng thú với em.
Em giống như một tờ giấy trắng, có thể dễ dàng bị vấy bẩn bởi bắt kỳ màu sắc nào, em phải biết rằng đôi khi ngây thơ sẽ là ngu ngốc.
Em thật sự cho rằng cho đến bây giờ rồi chúng ta còn có thể quay lại quá khứ? Đã không quay lại được…”
“Tại sao không thể quay lại? Anh chỉ cần buông tha tôi, tôi sẽ không so đo chuyện này, anh tiếp tục với cô Bạch, tôi và chú ba, như vậy chẳng phải đôi bên đều vui vẻ sao?”
“Ngu ngốc, anh đã nói người anh thích là em không phải Bạch Tiểu Vũ, cho nên Cẩm Khê không cần nghĩ tới những chuyện ngây thơ như vậy.
Ngoan ngoãn ăn cơm, muốn ăn gì thì nói cho anh, em là bệnh nhân, phải nghỉ ngơi tốt.”
Tô Cẩm Khê hắt tay anh ra, “Đường Minh, nếu anh không buông tha cho tôi, anh sẽ hối hận! Chú ba sẽ không bỏ qua cho anh.”
“Ha, tôi cũng muốn xem xem chú ta có bản lĩnh gì mà có thể không bỏ qua cho tôi.”
Anh ta đứng dậy rời đi, “Lát nữa anh sẽ tới thu dọn bát, em còn dám hắt đi không ăn, anh thật sự sẽ hôn em.”
“Đường Minh, anh là tên khốn kiếp!”

Cửa bị đóng lại, tâm trạng Đường Minh phức tạp đứng ở ngoài cửa.
Anh ta cũng muốn hỏi chính mình, tại sao mọi chuyện lại trở nên như thế này? Nó rối tung lên, mọi thứ đều rồi tung lên.
Nhưng anh ta cũng biết khi đã bước đến bước này, anh ta không thể quay đầu lại.
Tô Cẩm Khê không có điện thoại, điều cô muốn nhất lúc này là nghe giọng nói của anh.
Cô ngây ngốc nhìn bầu trời bên ngoài, càng ngày càng tối, cũng giống như tâm trạng của cô càng ngày càng u ám.
Khi nào thì cuộc sống như ngày này mới kết thúc, mọi thứ trở nên tồi tệ hơn trước, cô và Đường Minh đã có giấy chứng nhận kết hôn.
Thái độ bây giờ của Đường Minh là không buông tha, chỉ cần cô không ly hôn, cô sẽ không bao giờ có thể quang minh chính đại ở bên cạnh chú ba.
Chú ba, sợ là anh cũng không nghĩ tới kết cục này đúng không?
Em nên làm gì? Tô Cẩm Khê cau mày.
Đêm đã khuya, Đường Minh một thân mệt mỏi đi vào.
“Anh vào đây làm gì?”
“Ngủ.”
“Mẹ không ở trong biệt thự, anh không cần phải diễn kịch, trong biệt thự này có rất nhiều phòng khách!”
“Cẩm Khê, xem ra em chưa thích ứng với thân phận của mình.

Em đã là vợ danh chính ngôn thuận của anh rồi, cho.
nên sau này không cần phải diễn kịch.”
Tô Cẩm Khê trọn mắt to, “Ý anh là muốn ngủ với tôi?”
“Đúng vậy, nhưng em không cần lo lắng, vét thương của em còn chưa lành, anh còn chưa đói khát đến mức ra tay với bệnh nhân.”
Nói xong Đường Minh bắt đầu cởi cúc áo, Tô Cẩm Khê nhanh chóng vén chăn xuống giường chuẩn bị rời đi.
“Nếu em dám rời khỏi phòng này, tôi không bảo đảm tôi sẽ không chạm vào em.

Dù sao ở nhà cũng có bác sĩ riêng, nếu xảy ra chuyện sẽ có người chữa trị kịp thời.” Bước chân Tô Cẩm Khê hơi khựng lại, cô tức giận nghiền răng nghiền lợi, “Đường Minh, tại sao trước đây tôi lại không phát hiện ra anh là một tên khốn nạn như vậy!”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.