Cừu Nhỏ Chạy Đâu Cho Thoát

Chương 139



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Đường Minh phảng phất như nghe thấy giọng nói của Tô Cẩm Khê, tại sao cô ấy lại tới đây? Không phải mình nghe nhằm chứ?
Mới nghĩ như vậy thì trong giây tiếp theo có hai người xuất hiện trong tầm mắt anh ta, đi theo phía sau Tư Lệ Đình là Tô Cẩm Khê.
Anh ta đã từng nghĩ sẽ gặp lại Tô Cẩm Khê, nhưng anh ta không ngờ tới lại gặp trong tình huống này, mà anh ta cũng không bao giờ nghĩ tới Tư Lệ Đình sẽ là tổng giám đốc Đề Hoàng!
Đường Minh đứng lên, biểu hiện trên mặt đã thay đổi.
Tư Lệ Đình bình tĩnh tự giới thiệu: “Tôi là tổng giám đốc của Đề Hoàng.

Nghe nói Đường tổng vẫn luôn muốn gặp tôi.”
Lúc này đầu óc của Đường Minh có chút hỗn loạn, tin tức mà anh ta có được là Tư Lệ Đình đã nắm trong tay một trung tâm mua sắm.
Cho nên Đường Minh mới không để anh vào mắt, Tô Mộng cũng từng nhắc tới Tô Cẩm Khê có thẻ hắc kim.
Có thể làm được thẻ hắc kim thì có bao nhiêu người?
Cho nên người đứng sau Tô Cẩm Khê, chủ nhân của thẻ hắc kim, người mà cô thích, từ đầu đến cuối chỉ có một người là tổng giám đốc Đề Hoàng.
“Là chú cướp đoạt dự án của tôi ở Mỹ, còn đặc biệt xây dựng lò hoả táng xung quanh dự án của tập đoàn Đường thị.
Chú ba, có lẽ cháu trai nên hỏi chú một chuyện, chúng ta có thù oán gì sao?”
Cuối cùng anh ta cũng hiểu tại sao những năm này Đế Hoàng lại chưa từng hợp tác với tập đoàn Đường thị, nếu đó là Tư Lệ Đình thì có thể lý giải được.
Chỉ là anh ta không hiểu một chuyện, tuy rằng trước kia hai công ty không có liên hệ, nhưng vẫn là nước sông không phạm nước giếng, lúc đó chú ta và anh ta vẫn chưa xé rách da mặt, tại sao chú ta lại muốn làm thế?
Tư Lệ Đình tùy ý ngồi trên sô pha, hai chân bắt chéo, ánh mắt lạnh lùng.
“Cậu tự hỏi mình xem cậu đã làm gì với trợ lý của tôi.”
Đường Minh liếc nhìn Tô Cẩm Khê trong bộ đồ công sở: đang đứng cạnh anh, vốn dĩ anh ta muốn cưỡng ché cô về bên mình, nhưng dường như anh ta càng ngày càng đẩy Tô Cẩm Khê ra xa.

Cô trực tiếp từ chức ở tập đoàn Đường thị, bây giờ đã đến làm việc bên cạnh Tư Lệ Đình.
Khi nghe tháy hai chữ trợ lý Đường Minh như bị kim đâm, anh ta một lòng muốn đối xử tốt với Tô Cẩm Khê, nhưng tại sao càng ngày càng đầy cô ra xa?
“Tôi có thể làm gì cô ấy?”
“Vốn dĩ chúng tôi và tập đoàn Đường thị cũng không có thù oán gì, vì nễ mặt trợ lý Tô tôi định hợp tác với tập đoàn Đường thị.
Trong hợp đồng đó, cậu hẳn là biết tập đoàn Đường thị chỉ có lợi chứ không có hại, cậu không chỉ hủy bỏ hợp tác mà còn tát trợ lý Tô.”
“Cho nên chỉ vì tôi tát cô ấy mà chú trả thù tôi…” Trong mắt Đường Minh có chút không thể tưởng tượng nỗi.
“Tôi thừa nhận, quả thực lần trước trả thù cậu là do cậu đánh cô ấy, nhưng bây giờ không phải thế nữa.

Tôi đã nói cậu sẽ phải đến cầu xin tôi, cháu trai ngoan của tôi.”
Tình thế đảo lộn, bây giờ là tập Đường thị muốn cầu anh.
Đường Minh cũng không ngờ mọi chuyện lại thành ra như thế này, anh ta nghĩ mình cưỡng ép lấy giấy chứng nhận kết hôn với Tô Cẩm Khê thì sẽ có được cô, nào biết được điểm yêu của anh ta đã rơi vào trong tay Tư Lệ Đình.
“Chú ba, chú không thấy dùng thủ đoạn này quá đê tiện sao?”
“Đê tiện? Tôi thấy cậu càng hiểu rõ hai chữ này viết như: thế nào.

Nếu cậu muốn tập đoàn Đường thị tôi sẽ không tranh với cậu, tôi chỉ muốn mình mình cô ấy.
Nếu cậu để cô ấy tự do, chuyện xây dựng lò hoả táng chúng ta có thể thương lượng lại, nếu chuyện này để cho quản lý cấp cao biết được thì sẽ không còn đơn giản nữa đâu.”
Đường Minh siết chặt hai tay, “Chú ba, chú tấn công tập đoàn Đường thị thì có lợi ích gì? Cho dù chú đổi họ, thì chú cũng vẫn là người nhà họ Đường.



Tô Cẩm Khê vẫn không biết tại sao Tư Lệ Đình lại ghét nhà họ Đường đến vậy, chẳng lẽ chỉ vì nguyên nhân anh ấy là con ngoài giá thú?
Lúc này nghe được lời nói của Đường Minh, trực giác của cô cho biết không phải như vậy, có thể có liên quan gì đó với Nhược này.
Nói ra thì Đường Minh là cháu trai cả, nghe nói chú hai của anh ta cũng có con trai, máy năm trước anh ta đi nước ngoài, không lẽ là người tên Nhược kia?
“Tôi hận ai là chuyện của tôi, cậu chỉ cần nói cho tôi biết, cuộc hôn nhân này cậu ly hay không ly?” Tư Lệ Đình lạnh lùng hỏi.
“Tôi sẽ không ly hôn!” Tính khí bướng bỉnh của Đường Minh cũng nỗi lên.
Tô Cẩm Khê bát lực, lúc đầu tranh chấp giữa hai người là do hợp đồng gây ra, cho đến thời điểm này, đối với cô rõ ràng những chuyện rất đơn giản nhưng lại càng trở nên phức tạp hơn.
“Đường tổng, anh cố chấp như vậy làm gì? Vốn dĩ hai chúng ta đã không có khả năng, bây giờ cũng chưa ai biết quan hệ của hai chúng ta, chúng ta tách ra cũng không tổn Tô Cảm Khê đành đưa ra lời khuyên, “Chỉ cần anh ly hôn, mọi chuyện đều có thể bàn bạc, hơn nữa hai người cũng là người thân, hà cớ gì mà phải làm ầm ï ra nông nỗi này?”
“Cẩm Khê, em chưa từng thử với anh, làm sao em biết là không thể?” Trong mắt Đường Minh lướt qua một tia đau đón.
Tô Cẩm Khê khẳng định: “Đường tổng, tôi sẽ không bao giờ trở thành người phá hoại tình cảm của người khác.”
Mặc kệ anh ta thật lòng với Bạch Tiểu Vũ hay không, cô cũng sẽ không bao giờ nhúng tay vào mối quan hệ giữa hai người, hơn nữa còn chưa nói đến việc cô không thích Đường Minh chút nào.
Tư Lệ Đình cũng mất kiên nhẫn, “Nếu cậu đã kiên trì, vậy…”
Anh còn chưa nói xong Tô Cảm Khê đã cắt ngang lời anh: “Đường tổng, trong ba ngày anh nên suy nghĩ kỹ về chuyện này.

Bây giờ hai người đều đang tức giận, vẫn là câu nói đó, hai người đều là người nhà, không nhất thiết phải cá chết lưới rách.”
“Ba ngày sau tôi sẽ hỏi câu trả lời của cậu.” Tư Lệ Đình đã đứng dậy.
Tô Cẩm Khê và anh rời đi, một khi chú cháu nhà này trở nên bắt hòa thì trông họ sẽ giống nhau, nếu họ cứ làm theo tính cách của mình, thì chuyện này sẽ chỉ trở nên tồi tệ hơn.

Trợ lý Chiêm trở lại phòng, “Đường tổng, mọi người nói chuyện như thế nào rồi?”
Đường Minh bật lửa, ngọn lửa bùng lên trước mắt, hóa ra Tư Lệ Đình lại là tổng giám đốc Đế Hoàng, xem ra tốc độ thành công của chú ta còn nhanh hơn mình tưởng tượng.
Mình đã đánh giá chú ta quá thấp, bây giờ bị chú ta nắm nhược điểm.
Ý của chú ta rất rõ muốn hợp tác cũng được, phải ly hôn trước.
Nhưng đây là cơ hội duy nhát để anh ta chiếm lấy Tô Cẳm Khê, một khi đã ly hôn, thì anh ta với Tô Cảm Khê thật sự không có khả năng.
“Trợ lý Chiêm, giữa phụ nữ và sự nghiệp cái nào quan trọng hơn?”
Trợ lý Chiêm gãi đầu nói: “Đường tổng, anh làm khó tôi rồi, một là tôi không có con gái, hai là không có sự nghiệp, chuyện này vẫn phải xem anh chọn như nào.
Mặc dù tôi không biết chuyện gì đã xảy ra giữa Đường tổng và cô Tô, nhưng thời gian tôi đi theo Đường tổng cũng không ngắn.
Mấy năm qua Đường tổng vẫn luôn tận lực cho tập đoàn Đường thị, quản lý cắp cao cũng hài lòng với năng lực của anh.
Chẳng phải anh vắt vả kinh doanh là để có được tập đoàn Đường thị sao, đỉnh cao đang ở ngay trước mắt, néu bây.
giờ từ bỏ thì thật đáng tiếc.
Phụ nữ có thể có lại, trong đời chỉ có một cơ hội, nếu không nắm bắt tốt, một khi đánh mắt sẽ khó quay lại.”
Đường Minh nhìn thẳng vào ngọn lửa đang cháy, anh ta vẫn luôn phân biệt rạch ròi giữa sự nghiệp và phụ nữ.
Mặc dù trước đây anh ta thích Bạch Tiểu Vũ, nhưng chưa bao giờ vì Bạch Tiểu Vũ mà chậm trễ công việc, anh ta mới quen biết Tô Cẩm Khê không lâu, nhưng vì cô mà đã năm lần bảy lượt phá vỡ quy tắc của mình.
Tại sao lúc đầu anh ta muốn kết hôn với Tô Cẩm Khê, ngoài việc ứng phó với gia đình, càng là vì sự nghiệp của anh ta.
Anh ta muốn có định địa vị của mình trong nhà họ Đường, nên anh ta mới không có tình yêu sâu đậm với Bạch Tiểu Vũ.
“Cô ấy không phải là một người phụ nữ bình thường.”
Đường Minh khẽ thở dài, anh ta có thể buông tay Bạch Tiểu Vũ, nhưng không thể buông tay Tô Cẩm Khê.
Rõ ràng biết lựa chọn như nào mới là chính xác, nhưng anh ta lại cố tình không làm.
Giống như lần trước vì một bản hợp đồng mà đánh Tô Cẩm Khê, hủy bỏ hợp tác với Đề Hoàng, chỉ có anh ta hiểu làm tất cả những chuyện này là vì ai.
“Đường tổng, cô Bạch không tốt sao? Tại sao nhất định phải cưỡng ép cô Tô?” Nếu trợ lý Chiêm không nhìn ra được chút tên tuổi nào, thì anh ta cũng sẽ không ở bên cạnh Đường Minh nhiều năm như vậy.

“Cô ấy rất tốt, chuyện tình cảm thực sự rất khó nói.”
Lần đầu tiên trợ lý Chiêm nhìn thấy dáng vẻ bất lực của Đường Minh, “Đường tổng, cậu hai sắp trở về Trung Quốc.

Nếu lúc này bị quản lý cấp cao biết được chuyện của dự án này, e là sẽ rất bất lợi cho anh.”
“Bây giờ chúng ta vẫn chưa tới bước đường cùng, cậu hẹn với Có tổng, tôi muốn gặp anh ta, chỉ cần có được sự hợp tác với anh ta thì sẽ giải quyết được.”
“Chúng ta có thể nghĩ đến điều này, thì Đế Hoàng chắc chắn cũng có thể nghĩ đến.

Tôi lo lắng Đề Hoàng sẽ lại hắt tay trên.”
“Mỗi người có bản lĩnh riêng của mình, cậu đi sắp xếp đi.”
“Vâng.”
Đường Minh châm một điều thuốc, nhắm mắt lại đều thấy hình bóng Tô Cảm Khê, Tô Cảm Khê, Tô Cẩm Khê, tại sao em không phải là của anh?
Bên tai có một giọng nữ vang lên: “Anh rễ, oa, thật sự là anh.

Vừa rồi em thấy trợ lý của anh đi ra, cho nên em đoán anh cũng ở đây, đúng thật là như thế.”
Tô Mộng vui vẻ đi vào từ cửa, Đường Minh cảm thấy buồn nôn khi nhìn thấy Tô Mộng, lần trước cô tính kế anh ta, bản thân anh ta đã hoàn toàn chán ghét cô ta.
“Cút ra ngoài.”
“Anh rễ, sao anh lại xa lạ như vậy? Chúng ta cũng đã làm những chuyện thân mật nhát.” Tô Mộng không quan tâm đến thái độ của anh ta, trực tiếp lao vào anh ta.

Cùng lúc đó, Bạch Tiểu Vũ và Ninh Nhụy tình cờ đang uống cà phê ở đây, nhìn thấy Trợ lý Chiêm, Bạch Tiểu Vũ đi về phía phòng riêng..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.