Cừu Nhỏ Chạy Đâu Cho Thoát

Chương 146: Hiển Nhiên Trong Mắt





Đường Minh có chút khó tin, “Quan hệ quen qua mạng, anh giao cho cô ấy dự án vài tỷ?”
Cố Nam Thương mỉm cười, “Đường tổng, hình như giao dự án cho ai là việc của tôi, không liên quan gì đến anh.”
Nói xong anh quay đầu nhìn Tô Cẩm Khê, “Tiểu Búa Tử, tôi dựa theo quyết định của em, em công bồ kết quả đi.”
Tô Cảm Khê cắn môi nhìn Đường Minh, “Đường tổng, xin lỗi, tôi không thể giao cho anh dự án này.”
Nếu cô giao dự án này cho Đường Minh, không nghi ngờ.
gì cô đã ném con át chủ bài trong tay Tư Lệ Đình ra ngoài, cô sẽ không ngu ngốc như vậy.
Tới điểm mấu chốt này, tiền không còn quan trọng nữa.
“Có tổng, néu anh thật sự quyết định theo tiêu chuẩn của tôi, tôi hy vọng anh có thể chọn hợp tác với Đề Hoàng.”
Cố Nam Thương bất đắc dĩ nhìn Đường Minh, “Đường tổng, xin lỗi, đây là lựa chọn của cô ấy.

Tôi tôn trọng sự lựa chọn của cô ấy, chúng ta chỉ có thể lần sau hợp tác.”
Đường Minh vẫn luôn biết công ty G không tuân theo quy .
trình, nhưng anh ta chưa bao giờ nghĩ kết quả cuối cùng lại thực sự do Tô Cẩm Khê quyết định.
Sau khi Cố Nam Thương nói như vậy, ba hồn bảy vía của Đường Minh đã bay mắt hai hồn.
Dự án này bị Tư Lệ Đình đoạt, hy vọng duy nhất của anh ta tan biến.
“Được, hy vọng lần sau chúng ta sẽ có cơ hội hợp tác.”
“Tất nhiên.” Cố Nam Thương đã đứng lên, “Tư tổng, chúng ta hợp tác vui vẻ.”
Mặc dù lần này Tư Lệ Đình có được cơ hội hợp tác, nhưng trong lòng anh không hề cảm thấy vui vẻ chút nào.
Cơ hội hợp tác lần này không phải Cố Nam Thương nễ mặt anh, mà là nễ mặt Tô Cảm Khê, tôn nghiêm đàn ông của anh bị đâm bị thương.
Anh không ngờ vì Tô Cẳm Khê mà Cố Nam Thương có thể làm được điều này, họ chỉ trò chuyện trên mạng một khoảng thời gian mà thôi, anh ta đã đưa quyền lựa vài tỷ cho Tô Cẩm Khê.
Hai người bắt tay, Tư Lệ Đình thu hồi cảm xúc không vui, “Hợp tác vui vẻ.”

Ít nhất Đường Minh cũng không có cơ hội xoay chuyển tình thế, toàn bộ quyền quyết định đều nằm trong tay anh.
“Phương án hợp tác tiếp theo, tôi sẽ để trợ lý thông qua.
Tôi còn có việc, đi trước.” Cố Nam Thương thoải mái nói lời tạm biệt.
Tô Cẩm Khê cảm thấy ấm áp, “Thương Hải, cảm ơn anh.”
Cố Nam Thương cong môi cười, “Em vui vẻ là được.”
Sự tương tác giữa hai người khiến hai người kia cảm thấy.
rất khó chịu, ngay cả khi Tư Lệ Đình biết họ không có gì, nhưng anh cũng không thể bao dung cho bắt kỳ người đàn ông nào tốt với Tô Cẩm Khê như vậy.
Đường Minh càng chua xót hơn, anh ta đi bước này là vì Tô Cẩm Khê, anh ta biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì.
Ngay sau khi Cố Nam Thương rời đi, trên sân chỉ còn Tư Lệ Đình và Đường Minh, Tư Lệ Đình trực tiếp kéo Tô Cẩm Khê ngồi xuống bên cạnh mình.
“Đường Minh, làm sao đây, cọng rơm cuối cùng của cậu đã không còn rồi, cậu dự định làm thế nào?”
Trong người Đường Minh tràn đầy tức giận, “Thủ đoạn của chú ba thật sự rất hay, chú thật sự muón đuổi tận giết tuyệt!”
“Đường Minh, nếu muốn đuổi tận giết tuyệt, tôi đã làm từ lâu rồi, những năm qua tôi không liên quan gì đến nhà họ Đường, cũng không có ý đồ gì với nhà họ Đường.
Cậu muốn gì tôi đều không quan tâm, nhưng Tô Tô thì khác, tôi không thể từ bỏ cô ấy.
Bây giò cậu còn có một cơ hội quay lại, ba ngày nữa tôi muốn nhìn thấy giấy ly hôn của cậu và Tô Tô.
Sau khi cậu có được giấy chứng nhận ly hôn, tôi có thể đảm bảo chuyện về lò hoả táng chúng ta có thể bàn lại, tôi nhất định sẽ cho cậu một câu trả lời thoả đáng.
Nếu cậu không lấy, đến lúc đó tôi sẽ nói cho quản lý cấp cao và ông cụ biết cậu đã thua lỗ máy trăm triệu, cậu cho.
rằng chức vụ tổng giám đốc này cậu còn có thể làm?
Chắc hẳn cậu cũng biết rõ tính cách của ông cụ, ông ta chỉ trọng dụng người có giá trị, vì sao nhiêu năm như vậy ông ta vẫn chưa lấy cổ phần của mình ra.
Các người đều cho rằng ông ta sẽ giao cho tôi, chỉ có tôi biết, ông ta đang khảo nghiệm chúng ta, ông ta muốn tuyển chọn một người xuất sắc nhất làm người thừa kế nhà họ Đường.”
Nghe được những lời này, hiển nhiên Đường Minh có chút khó tin, “Chú ba, ý của chú là…”
“Ý của tôi rất đơn giản, cho dù là cậu Đường Minh, Đường Nhược, hay là tôi, ông ta vẫn luôn chờ chúng ta tàn sát lẫn nhau.
Người sót lại cuối cùng sẽ là người thừa kế nhà Đường mà ông ta muốn, tôi đã nhìn thấu thủ đoạn này rồi, cho nên tôi nói tôi không có hứng thú với nhà họ Đường.

Đường Minh, từ nhỏ cậu đã là người thông minh, cậu nên biết đâu là sự lựa chọn tốt nhất cho mình.” Tư Lệ Đình bình tĩnh nói.
Hôm nay Đường Minh mới biết được sự thật, “Cho nên ông cụ cũng không thật lòng với chú?”
“Thật lòng? Haha, nếu ông ta đối xử thật lòng với tôi, thì năm đó sẽ không xảy ra chuyện kia.

Ông ta vẫn luôn bố trí, mục đích là để chúng ta tàn sát lẫn nhau.”
Lúc này Tô Cẩm Khê mới nhận ra nhà họ Đường đen tối hơn nhiều so với những gì cô đã tháy, cũng đúng thôi, gia đình giàu có thì có mấy nhà trong sạch chứ?
Đường Minh ngắn người, suy nghĩ kỹ về lời nói của Tư Lệ Đình, từ rất nhiều chuyện có thể chứng minh Tư Lệ Đình không nói dối.
“Ông nội vì muốn chọn người thừa kế giỏi nhất để nắm quyền nhà họ Đường, giống như những vị vua cổ đại kia, ông ấy cũng không sai.”
“Tôi không quan tâm sai hay không sai.

Cậu chỉ cần nhớ kỹ những lời tôi nói hôm nay, nhà họ Đường, tôi có thể hoà thuận không tranh giành với cậu, nhưng Tô Cảm Khê, không ai có thể cướp đi.”
Đường Minh nhìn người phụ nữ bên cạnh, “Chú ba, nếu tôi muốn cá chết lưới rách thì sao? Một khi tôi công bố thân phận của tôi với cô ấy, cả đời này hai người sẽ không bao giờ được quang minh chính đại ở bên nhau.”
“Cậu làm thế thì cậu sẽ được lợi ích gì?” Tư Lệ Đình hỏi ngược lại.
“Cả hai đều thiệt, không ai có thể chiếm được chỗ tt.”
Đường Minh chưa bao giờ là người bốc đồng, có điều những lần bốc đồng này đều có liên quan đến Tô Cẩm Khê.
Anh ta biết anh ta không nên bốc đồng, nếu anh ta trở nên .
bốc đồng, anh ta có thể mát cả cuộc đời.
“Cậu biết điểm này là tốt, tôi cũng không ngại nói với cậu, nếu thật sự có một ngày như vậy, tôi cũng sẽ không từ bỏ cô ấy.
Dù mọi người trên thế giới có chỉ trỏ, tôi cũng phải nói với mọi người rằng cô ấy là bà Tư vợ tôi! Điều này sẽ không bao giờ thay đổi.”
Tô Cảm Khê cắn môi thở dài, “Chú ba…”
“Không còn sớm nữa, chúng tôi còn có chuyện, cậu suy nghĩ cho kỹ, còn có ba ngày để suy nghĩ kỹ, tôi hy vọng cậu sẽ suy nghĩ kỹ.”

Tư Lệ Đình kéo Tô Cảm Khê đứng dậy, Tô Cảm Khê nhìn Đường Minh sắc mặt khó coi.
“Đường tổng, tôi rất biết ơn sự giúp đỡ của anh khi nhà họ Tô lâm vào hoàn cảnh khó khăn.

Tôi không biết tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này.
Vốn dĩ trong lòng tôi anh là người rất tốt, tôi không muốn anh dùng những cách cực đoan để giữ tôi lại, cho dù anh giữ được người tôi lại, anh cũng không giữ được trái tim tôi.
Cô Bạch rất yêu anh, tôi hy vọng anh có thể một lòng một dạ đến già, đối xử tốt với cô ấy, đừng làm cô ấy thất vọng, trước đây chúng ta không có khả năng, sau này chúng ta cũng không có khả năng.”
Hai người nói xong những lời này liền rời đi, Đường Minh ngồi một mình trên sô pha thật lâu, hút hết điều thuốc này đến điều thuốc khác.
Trợ lý Chiêm ở bên cạnh nhìn đến đau lòng không thôi, quá khứ người đàn ông này có thể nắm giữ mọi thứ trong tay lần đầu tiên phải chịu thất bại.
“Đường tổng, anh buông tay đi, người mà cô Tô thích không phải là anh, cho dù anh cưỡng ép cũng không thay đổi được gì.”
Hai mắt Đường Minh ảm đạm trong làn khói.
Nếu anh ta không bỏ rơi Tô Cẳm Khê khi cô ốm, nếu anh ta ở bên cô khi cô cần bản thân mình nhất, thì kết quả ngày hôm nay có khác không?
Anh ta biết rất rõ cho dù buông tha cho Tô Cẩm Khê, anh ta và Bạch Tiểu Vũ sẽ không thẻ trở lại như xưa.
Chính Tô Cảm Khê đã dạy anh ta thế nào là tình yêu, nhiều năm trước anh ta chỉ cảm thấy áy náy với Bạch Tiểu Vũ, áy náy không giống tình yêu.
“Trợ lý Chiêm, tôi mệt mỏi rồi.”
“Đường tổng, dạo này công ty cũng không bận.

Nếu anh thực sự cảm thấy mệt mỏi, anh nên nghỉ ngơi thật tốt.”
Đường Minh cũng không đi quá xa, đi thẳng về biệt thự: của mình.
Anh ta nhận thức rất rõ tình hình hiện tại, ly hôn với Tô Cảm Khê là lựa chọn tốt nhát.
Nhưng khi nghĩ đến việc từ bỏ Tô Cẩm Khê, trái tim anh ta lại vô cùng đau đớn, như thể anh ta đã bỏ lỡ một bảo bối quý giá.
“Cẩm Khê, Cẩm Khê… rõ ràng là anh gặp em trước, tại sao chúng ta không thể ở bên nhau?”
Sau khi Tô Cảm Khê và Tư Lệ Đình rời đi, tâm trạng của cô cũng rất phức tạp, cô chưa từng nghĩ tới một người lạ trên mạng, cuối cùng lại là người cứu cô thoát khỏi biển khổ.
“Không cho phép em nghĩ tới anh ta!” Tư Lệ Đình chỉ cần liếc nhìn là biết cô đang nghĩ gì.
“Chú ba, ngoài anh ra, Thương Hải là người thứ hai đối xử tốt với em như vậy.”
“Em có anh là đủ rồi.


Em không cần lòng tốt của người khác.” Tư Lệ Đình Tư ôm cô vào lòng, tay dùng rất nhiều sức, như muốn khảm cô vào sâu trong xương tủy.
“Em biết, em chỉ là rất biết ơn Thương Hải.”
Tư Lệ Đình nâng cằm cô lên, “Tô Cảm Khê, em nhớ kỹ cho anh, người bây giờ em đang nhìn mới là người đàn ông của em, đời này em không được mơ tưởng đến người khác!”
Tô Cẩm Khê đối diện với đôi mắt xanh đó, đôi mắt màu ngọc bích của anh tràn đầy nghiêm túc.
Chú ba vừa bá đạo vừa nghiêm túc như vậy, cô cong môi cười: “Vâng, em nhớ kỹ rồi.”
“Đời này đều không được quên.”
“Vâng, không quên.” Kể từ lúc Tô Cẩm Khê ở bên cạnh Tư Lệ Đình, thỉnh thoảng cô thấy Tư Lệ Đình có chút trẻ con.
“Người đàn ông của em là ai?”
“Tư Lệ Đình.”
“Như vậy mới ngoan.” Tư Lệ Đình rất hài lòng, ôm cô hôn thật sâu.
“A… có son môi…
Tư Lệ Đình không thèm quan tâm, hành động của Cố Nam Thương khiến anh rất bát mãn, anh giống như một con thú hoang đang ăn tươi nuốt sống Tô Cẩm Khê.
Tô Cảm Khê sắp ngạt thở anh mới buông cô ra, cô bắt đắc dĩ lấy khăn giấy lau môi cho anh.
Trong mắt Tư Lệ Đình hiện lên một ngọn lửa nhỏ, “Tô Tô, gần đây chắc em đã khá hơn rồi phải không? Còn đau không?”
“Ừm, không đau nữa, chú ba, anh không cần phải lo lắng.”
“Không đau thì tốt.” Tư Lệ Đình cười, “Trực tiếp về công”
“Này, em nhớ anh vẫn còn có một cuộc hẹn mà.” Tô Cẩm Khê tưởng mình đã nhớ nhầm nên nhanh chóng kiểm tra sổ ghi chép của mình.
“Vừa mới hủy, anh muốn trở về công ty làm chuyện nhát định phải làm.”
Tô Cẩm Khê nghi ngờ nhìn anh, “Hả? Làm gì vậy?”
“Lát nữa em sẽ biết thôi.”
Xe dừng ở ga ra, Tư Lệ Đình đưa cô lên bằng thang máy.
vàng, trở về văn phòng quen thuộc, Tô Cẩm Khê vừa đặt túi xuống liền bị Tư Lệ Đình đẩy xuống ghế sô pha.
“Tổng giám đốc! Anh định làm gì!” Tư Lệ Đình cười ác, “Lúc này em nên gọi anh là chú ba.”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.